"Ngươi đi trộm mà còn nói lời lẽ
chính đáng quá nhỉ?" Trọng Lục khoanh tay, "Họa đâu ngươi mới là kẻ vừa
ăn cắp vừa la làng đó chứ?"
Người nọ vẫn cứ duỗi tay cầm quạt
lên rồi chậm rãi đứng dậy dưới ánh mắt bén như đao của Trọng Lục, "Lưu
lại thứ là tai họa. Ta không chỉ muốn tiêu hủy cây quạt này mà còn muốn
thanh trừ Uế ở nơi này một phen, miễn cho nó tiếp tục hại người."
Trọng Lục chưa từng gặp qua phương sĩ nào... vô lý như vậy, "Ấy, ngươi đợi
chút. Chưởng quầy của quán này có đồng ý để ngươi thanh trừ chưa?"
"Ta đã điều tra rõ ràng rồi, hắn với các ngươi thông đồng một giuộc, đều
dựa vào bán buôn mấy thứ đồ như vậy kiếm tư lợi, tất nhiên hắn sẽ không
để ta cắt đi nguồn tiền của mình. Nhưng mà nếu ta giúp hắn thanh trừ Uế
khí ở đây thật ra cũng có chỗ lợi cho hắn." Đối phương thừa nhận nhưng
vẫn rất thản nhiên.
Nghe giọng điệu như này, có vẻ như hắn ta đã biết rất nhiều về quán trọ của bọn họ?
Là Quóc sư nói cho hắn sao?
Không thể nào... Chính việc ác mộng của bản thân mà Quốc sư còn phải trông cậy vào chưởng quầy mà....
"Không phải..." Trọng Lục khoanh tay, thắc mắc nhìn hắn, "Phương sĩ đuổi Uế
trừ quỷ không phải là muốn lấy tiền sao? Người ta chưa cho ngươi tiền mà ngươi đã rảnh rỗi quản tới làm gì?"
"Thân là đệ tử của phái Đại La, là đã lấy việc bảo vệ chúng sanh khỏi đau khổ làm nhiệm vụ rồi, ta
không giống với các ngươi, chỉ biết nhận tiền." Đối phương hơi nâng cằm, làm vẻ cao ngạo.
Trọng Lục thầm muốn đánh người trong lòng.
Xem ra... tên này có vẻ như là người mới... còn ngây thơ ngờ nghệch, lý tưởng còn chưa bị hiện thực đánh gục.
Trọng Lục lấy tay xoa giữa mày, giống như vô cùng đau đầu. Gã chỉnh lại âm
thanh nhu hòa, giọng điệu muốn hòa hoãn, "Cái đó... Vị huynh đài này,
tại hạ tên là Quản Trọng Lục, là chạy bàn cho quán trọ Hòe An, xin hỏi
tôn tính đại danh của các hạ?"
Vị phương sĩ kia vẫn duy trì tư thế cao ngạo như cũ, "Duyên Sơ."
"Có phải chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi không?" Trọng Lục tiến về phía
trước một bước, dè dặt cười xuề, "Chưởng quầy của bọn ta với quý chưởng
giáo của phái là đương kim Quốc sư Mộng Khô Chân nhân cũng là người quen biết, có cái gì thì chúng ta cũng nên từ từ nói. Nhưng mà cây quạt
này... Nó cần được trông nom chuyên biệt, ta xem ra, ngài trước vẫn nên
giao cho ta..."
Duyên Sơ cau mày, vẫn cố chấp như cũ mà nói,
"Ngươi chỉ là tiểu nhị nên ta không muốn gây khó dễ cho ngươi." Nói rồi
liền muốn vòng qua người Trọng Lục rời đi. Trọng Lục vội vàng chạy đến
chặn cửa trước, "Ngươi không được cầm cây quạt kia trong thời gian dài!
Sẽ xảy ra chuyện đấy!"
"Ta có pháp bảo hộ thể, tránh ra."
"Ngươi là phương sĩ, mấy thứ đồ Uế này không hạp với phương sĩ! Nếu ngươi cầm
thì thật sự sẽ xảy ra chuyện!" Trọng Lục nhớ đến những lời mà Tùng Minh
Tử đã nói qua với gã, trong lòng càng thêm nôn nao, "Mà cho dù bây giờ
ngươi có cầm cái này đi thì vẫn có cái tiếp theo thôi!"
"Cho nên ta sẽ thanh trừ hoàn toàn Uế khí chỗ này."
"Uế là thứ căn bản không thể nào thanh trừ được, làm vậy chỉ là ngươi
chuyển chúng nó đến một địa phương nào đó khác thôi!" Trọng Lục lặp lại
lời mà chưởng quầy đã nói với gã.
Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày gã sẽ giảng mấy thứ này cho một vị phương sĩ, cứ cảm thấy như múa rìu qua mắt thợ.
Mặt Duyên Sơ hiện rõ sự tức giận, "Ngươi không hiểu thì đừng có nói bậy! Tránh ra!"
Vì thế mà Trọng Lục dứt khoát dốc sức lớn giọng hô to, "Người đâu rồi!!! Có người trộm đồ đây này!!!"
Tuy nhiên lúc này trong tiệm chỉ còn lại một tiểu nhị, tên đó bị tiếng la
của gã gọi vào những vẫn vì sợ mà không dám tiến lên. Duyên Sơ chỉ vừa
rướn người một chút mà đã như hạc lả lướt, nhưng ngay khi vừa đáp chân
lên nóc nhà, lại bị một cú đạp nhanh như gió mà rơi xuống dưới.
Chỉ thấy Tùng Minh Tử tay cầm trường việt đang đứng trên nóc nhà, nhướng
lông mày nhìn vị phương sĩ trẻ tuổi kia, "Ta còn tự hỏi sao chỉ lấy đồ
thôi mà lâu như vậy đây."
Trước nay Trọng Lục chưa thấy Tùng Minh Tử lỗ mãng như vậy bao giờ, hô lớn, "Tùng Minh! Cây quạt ở trên tay hắn!"
Tùng Minh Tử nhẹ nhàng đáp xuống đất uyển chuyển như một chiếc lá, lại gần
Duyên Sơ rõ ràng là đang khẩn trương, "Đồng tu, cần gì ngươi lại phải
như thế? Quạt này, ngươi khống chế không xong đâu."
Duyên Sơ
từng mắt nhìn hắn, giống như rất khó tin, "Ngươi... Ngươi đường đường là một trong những đệ nhất thủ tọa của phái Thanh Minh, làm sao lại dây
dưa, đường ngang ngõ tắt chung chạ với bọn chúng!"
Tùng Minh Tử
tặc lưỡi, ngoáy lỗ tai, "Miệng mấy tên nhóc non nớt các ngươi không còn
gì mới mẻ để nói hả? Biết bối phận ta cao hơn ngươi rồi sao ngươi còn
không mau giao quạt ra đây? Đừng ép ta khi dễ ngươi nha."
Thủ tọa?
À... Cũng phải.... Hắn dù gì cũng là sư đệ của chưởng giáo Thất Diệu Chân
nhân mà, sư huynh lên chức, tất sư đệ cũng được thơm lây.
Chỉ là do ngày thường nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn mà thật sự không thể nào liên hệ hắn tới tên tuổi của vị thủ tọa như mây bay phấp phới của
phái Thanh Minh kia nổi.
Duyên Sơ vẫn cứ ương bướng không chịu buông tay.
Trọng Lục cũng có hơi sợ. Gã trước nay chưa thấy qua người nào... cứng đầu đến thế.
Tùng Minh Tử cũng không tiếp tục nói nhảm với hắn nữa mà đã vung bên tay cầm trường việt lên. Duyên Sơ bên kia cũng rút ra trường kiếm từ phía sau
ra nghênh địch.
Trọng Lục hoảng, phải vội kéo tiểu nhị đã bị dọa tới ngu người ra co rúm phía sau hai cái vại nước to rồi thò đầu ra xem cảnh bên ngoài.
Tên tiểu nhị kia hỏi, "Đây là tình huống thế nào vậy? Các ngươi là một đám à?"
Trọng Lục thở dài, "Một đám mà có thể đánh nhau hả?"
"Cái người mặc áo tím hai ngày nay hay xuất hiện trong quán hỏi đông hỏi tây lắm này." Tiểu nhị kia thì thào, bỗng nhiên u ô một tiếng, "Khinh công
quá tuyệt!"
Trọng Lục trợn mắt, "Ngươi còn rảnh mà có lòng xem trò hay à.... A!!! Tùng Minh Tử cẩn thận!!!"
"Ở phía sau, ở phía sau!"
"Đánh hắn! Đánh vào chân hắn!"
"Trời ơi thiếu chút nữa là được rồi, tiếc quá!"
Tùng Minh Tử một bên dùng trường việt chặn lại kiếm của Duyên Sơ để vây khốn đối phương, một bên tức giận thét về phía Trọng Lục và tiểu nhị, "Các
ngươi xem vui lắm à?!"
Trọng Lục cười hề hề, giơ tay lên làm động tác cổ vũ, "Ta tin ngươi!"
Cảnh tượng khốc liệt của đao kiếm chạm nhau bắn ra từng tia lửa, hai bóng
hình khi thì tách ra, khi thì chụm lại uyển chuyển như nước chảy mây
trôi trông rất đáng để thưởng thức.
Trọng Lục bắt đầu có thể hiểu tại sao những đoàn cư sĩ kia lại điên cuồng tâng bốc phương sĩ rồi...
"Ôi trời... Nóc nhà bị dẫm hỏng mất rồi... Không biết ngày mai chưởng quầy
có mắng ta té tát không nữa." Tiểu nhị kia lo lắng nhìn hiện trường của
hai người đang đấu ngày càng kịch liệt bên trên.
Trọng Lục vô
cùng thấu hiểu mà vỗ vai của hắn, "Hôm nay xem như ngươi xui xẻo, làm hư nóc thế này có gì ta sẽ nói với chưởng quầy của bọn ta một chút, để y
thương lượng với chưởng quầy của các ngươi là được."
Tên tiểu nhị kia vui vẻ ra mặt, "Trời ơi, vậy thì cảm tạ nhiều lắm!"
Trọng Lục thấy phía bên kia vẫn đánh túi bụi, không thể kết thúc trong chốc
lát được, bèn tiếp tục hỏi chuyện, "Ngươi làm ở đây bao lâu rồi?"
"Đã hơn một năm."
"Vậy... Ngươi đã gặp qua chưởng quầy của ta?"
Tiểu nhị kia gật đầu như giã gạo, "Gặp rồi gặp rồi, chính là cái vị trông
như kẻ gian mà đặc biệt trắng trẻo lại còn đẹp đẽ đó."
"..... Đúng rồi..... Y đã tới đây bao lần?"
"Không phải ta tối nào cũng trực nên mới chỉ được thấy qua hắn một lần. Chưởng quầy của bọn ta đã dặn chỉ cần dẫn hắn tới phòng vẽ là được rồi. Nhưng
mà sau ta có hỏi qua người khác, nghe nói là năm trước hắn có tới đây
tổng cộng hai lần."
Hai lần, đó chính là chu kì nửa năm ra một
cây quạt mới. Tùng Minh Tử có nói ban đầu là một tháng ra một chiếc, xem ra tốc độ đã rõ ràng trở nên chậm đi.
Uế khí giảm đi sao?
Hay là... Dành Uế khí để tụ hẳn trên một cây quạt thôi?
Kiến thức của Trọng Lục về Uế vẫn chưa đủ phong phú, gã không chắc chắn về
việc thứ này vận hành ra sao, lưu động từ nơi này tới nơi khác như thế
nào. Nếu mà nói đến việc dời đi một thứ gì đó, tất nhiên sẽ có xúc tác.
Hoặc là do có gió thổi, hoặc là do có người mang, hoặc là phải có một
cái gì đó khác. Phải chăng Uế lưu động cũng tuân theo quy tắc này
không... Chưởng quầy đã từng nói qua rằng Uế cũng có quy tắc, chỉ là
loại quy tắc này, con người rất khó để giải thích.
Trọng Lục lúc này lại ngước đầu lên nhìn, phát hiện ra khung cảnh đánh nhau đã bị thay đổi phong cách.
Trọng Lục nhìn kĩ, chỉ thấy Tùng Minh Tử ấn Duyên Sơ trên mặt đất nhưng Duyên Sơ vẫn cứ cầm chặt cây quạt không chịu buông tay, vũ khí cũng đều đã bị ném sang một bên. Hai người phương sĩ lúc nãy còn rất tiêu sái lỗi lạc, bây giờ đã mặt mày lem luốc vật lộn nhau trên đất.
"Cái tên nhóc này.... Sao mà ngoan cố vậy hả!!!!" Tùng Minh Tử vừa cạy ngón tay của đối phương vừa tức giận mắng.
"Không.... đưa.... cho ngươi!"
Vì sao lại biến thành màn con nít tranh đồ chơi rồi?
Trọng Lục thấy hai người đã lâm vào cục diện bế tắc, bèn nhô đầu ra hô một
câu, "Này! Các ngươi đừng đánh nữa! Nếu không xong thì chúng ta cùng
nhau về quán rồi từ từ thương lượng được không?"
Nhưng ngay trong lúc hai bên vẫn đang giằng co, "soạt" một tiếng, mọi người đều sợ tới ngây người.
Cây quạt bị mở ra.
Mà mặt quạt không sai không lệch lại đối diện với Trọng Lục.
Như vậy một hồi, đầu óc Trọng Lục trống rỗng. Đập vào mắt gã là những đường bút thủy mặc, nhìn sơ tựa hộ hoàn toàn vô nghĩa, nhưng ngay sau đó, gã
nhìn ra được sự kì lạ trong bức tranh.
Đây giống như là một nơi
nào đó của một tòa thành đã bị sụp đổ, tàn phá một ít. Phong cách cấu
trúc kì dị kia hệt như thành bang thất lạc nào đó ở Tây Vực nhưng nó lại có nét càng cổ xưa, nguyên thủy hơn nhiều, quỷ quyệt mà bí ẩn tựa như
nó đã bị thời gian chôn trọn.
Kì quặc đó là trong nháy mắt nhìn
thấy hình ảnh kia, Trọng Lục lập tức có ảo giác bị quá khứ bám vào. Tựa
như những đường bút kia đang du động, dường như hòn đá lớn, mây bay
phiêu bồng trên bầu trời cao ngất hay vách tường nghiêng ngả, nhọn hoắm
kia đều sống dậy trước mắt gã.
Mà ở trong tòa thành nọ, có một
vật đang bò, trông có hơi giống với người nhưng tư thế lại méo mó xiêu
vẹo. Gương mặt của nó dài và biến dạng theo tỉ lệ vô cùng khác thường,
đối mặt về phía Trọng Lục, gã chỉ thấy đôi mắt trống rỗng sâu hoắm không thấy đáy như chỉ được điểm lung tung lên.
Một mùi ẩm ướt như của đầm lầy xộc vào xoang mũi của gã, trong chớp mắt, có vô số những sắc thái kì dị lấp đầy đầu gã.
Gã rùng mình.
Tất thảy những cảm giác hay khung cảnh vừa rồi chỉ trải qua trong một cái
chớp mắt nhưng trong ý thức của Trọng Lục, nháy mắt kia lại như bị kéo
dài đến vô tận.
Tùng Minh Tử hoảng sợ, vội vàng gập cây quạt lại. Duyên Sơ cũng theo phản xạ mà buông lỏng tay.
Trọng Lục vẫn ngơ ngác duy trì tư thế thò mặt ra thăm dò từ đăng sau lu, rồi mới từ từ đứng thẳng dậy, chớp chớp mắt.
"Trọng Lục! Ngươi không sao chứ!" Tùng Minh Tử vội vã xông tới, nắm lấy vai
rồi nhìn vào mắt gã, "Ngươi thấy gì rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Trọng Lục có hơi thất thần, hoang mang, "Trên cây quạt có vẽ một tòa thành... Còn có người hình thù rất kì quặc."
Có thể xác định được một chút rằng tranh gốc của Tô Dung, tuyệt đối chưa bao giờ là như thế....
Những nét đi bút đó hình như là cố tình muốn khiến cho người ta có cảm giác
không khỏe, chúng như thể những thanh sắt bị người ta dùng sực bẻ xoắn
lại vậy...
Gã nhớ đến việc Tùng Minh Tử đã nói cho mình, rằng có vài cây quạt mà nhân vật được vẽ trên đó thoạt nhìn không khác gì
nguyên bản của Tô Dung nhưng thứ khiến cho người ta lạnh toát cả sống
lưng, sởn da gà đó chính là khi nhìn kĩ mới phát hiện tỉ lệ của họ biến
dạng, từng chi tiết tỉ lệ đều sai.
Có phải là thời gian trôi qua càng lâu thì biến hình lại càng nghiêm trọng?
Quạt cũng đang dần trở nên méo mó hơn....
Tùng Minh Tử kéo ra một khúc áo của mình để bọc cầm quạt lên, thấp giọng
nói, "Quạt này không thể để ngươi cầm nữa, ngươi đã nhìn qua mặt quạt,
nếu lại tiếp xúc thì chỉ sợ sinh ra thêm nhiều liên kết với nó hơn...."
Đột nhiên Trọng Lục bắt lấy cánh tay Tùng Minh Tử, nhỏ giọng nói, "Ta cảm thấy... Không ổn...."
"Không ổn? Cái gì không ổn? Ngươi thấy không thoải mái ở chỗ nào?"
"Không phải... Ta nói về quạt cơ." Trọng Lục nuốt nước bọt, cũng không hiểu
tại sao suy nghĩ đó lại thình lình nảy ra trong đầu, "Nó đang cố tạo
quạt hoàn chỉnh, mấy thứ trước đây đều là tàn thứ phẩm. Nhưng nó đã đang ngày càng tiếp cận được rồi."
Tùng Minh Tử nghe mà không hiểu ra sao, "Cái gì?"
"Không phải ngươi đã là là lúc đầu quạt này không khác gì với mặt tranh của Tô Dung sao? Rồi sau đó lại càng ngày càng biến dạng thêm nghiêm trọng?
Hơn thế thì mỗi lần một cây quạt mới ra đời thì người với cây quạt trước đó sẽ nổi điên đủ các dạng." Trọng Lục liếm đôi môi khô khốc, thấp
giọng nói tiếp, "Nó trước giờ vẫn luôn muốn tạo ra một thứ gì nhưng vẫn
luôn thất bại. Vì thế nó ngày càng tốn nhiều thời gian để tạo ra cái
tiếp theo hơn, cho đến khi... thật sự tạo ra một cây quạt hoàn hảo cuối
cùng."
"Nó? Nó là thứ gì?"
"Ta cũng không biết rốt cuộc
nó là cái gì.... Nó đã được truyền từ người của Tô Dung mà ra...." Trọng Lục cũng không hình dung được thực sự rõ ràng những suy nghĩ đang xâu
chuỗi lại trong đầu mình, "Nhưng... Ta thấy thật ra Duyên So nói đúng
rồi đấy... Không thể nào lại tiếp tục thuận theo được."
Nếu tiếp tục để nó ở đó, chờ đến khi cây quạt thật sự cuối cùng được sinh ra,
chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tốt. Gã có thể cảm giác được điều này.
Tùng Minh Tử dè dặt nhìn gã, "Cái này là... ngươi cảm giác được sau khi thấy mặt quạt kia sao?"
Trọng Lục gật đầu, "Đúng vậy... Là do những lời ngươi đã nói qua trước đây,
còn có một số là tin mà ta hỏi được, tự nhiên chúng đều tụ lại thành một chỗ trong đầu... Hơn nữa đây là trực giác rất mãnh liệt. Kì lạ thật."
Mặt Tùng Minh Tử xụ xuống, hắn đưa tay đỡ trán, "Tại sao lại như vậy...
Ngươi còn chưa chạm vào mà, chỉ mới là nhìn thoáng qua thôi, làm thế nào lại phát sinh ra liên kết được? Trên người của ngươi không phải còn có
túi thơm của chưởng quầy đưa cho để phòng thân sao?"
Trọng Lục vói tay lấy túi thơm từ trong ngực ra.
Cả hai đều choáng váng.
Túi thơm vốn dĩ tỏa ra hương thơm, bây giờ lại bốc lên một mùi ẩm thấp mốc
meo. Từ vải gấm màu lục có thêu hình khổng tước xinh đẹp gọn gàng cũng
bị biến thành màu đen, lại còn có đốm mốc ở một vài chỗ.
Trọng Lục thề rằng buổi sáng lúc gã đem cất túi thơm vào ngực trước khi ra ngoài, nó hoàn toàn không phải như vậy.
Tùng Minh Tử than thở một hơi, "Tiêu rồi, chưởng quầy nhà ngươi lần này mắng ta chết."
--------
Tác giả có lời muốn nói: Gợi linh cảm của Lục Nhi gia tăng, sanity -1.
(*) Tác giả dùng San值 = Sanity, là trạng thái trong game Cthulhu, ở đây là
kiểu nội lực trong game á. Nó như kiểu HP với MP. Khi mà ngươi chơi bị
trigger hoặc là bị thương thì sanity sẽ bị giảm, khi nào về bằng 0 là
thua.
Mình biết là có nhiều bạn bỡ ngỡ với vũ trụ
Cthulhu lắm nên nhân đây mình mạn phép đề cử mọi người tìm về Great Old
One/Old God/Ancient One hoặc là nhấn để đọc chú thích bên dưới để tránh
bị mất thời gian và lạc thông tin. Chỉ cần xem như đây là kiến thức và
thêm sự hiểu về Cthulhu Mythos thôi nhé.
Great Old One
Được đề cập lần đầu tiên trong chương II của "Tiếng gọi Cthulhu". Tên đó có
nghĩa là "những thực thể vĩ đại" hay "những vị thần vĩ đại" hoặc được
gọi với tên là "Đại Cổ Thần". Old one là phiên bản nhỏ hơn thừa hưởng
sức mạnh của Outer God/Ngoại thần (Outer God là gì thì mọi người thể
không tìm qua trước để tránh bị spoil), trong khi tầm ảnh hưởng của
Outer God lại thuộc quy mô vũ trụ, thì sức ảnh hưởng Old One lại bị giới hạn ở các hành tinh, hệ sao và thiên hà. Old Ones có cây phả hệ của
Azathath – vị Outer God đầu tiên.
Old One sau khi được mã hóa
đều được xếp theo bốn nhóm chính cho dễ phân loại (Elements – Nguyên
tố), cái này thì không bàn vì nó quá phổ biến. Ngoài bốn Elements cơ bản thì còn một số Old One có khả năng thao túng sự sống và cái chết, biến
đổi ADN vốn có của các sinh vật khác, thay đổi cấu trúc sinh học của
sinh vật thành vật chất vô cơ, biến đổi hệ sinh thái theo chiều hướng
tích cực (Thường thường là thực vật), tạo ra một lối thông kết nối hai
chiều không gian (Atlach Nacha), tạo ra các trận địa chấn đủ mạnh để đo
trên thang đo động đất Richter (Dhumin), khả năng hủy diệt một tòa thành trong thời gian ngắn, đủ sức thổi văng một lục địa lên quỹ đạo để tạo
ra một vệ tinh tự nhiên mới, bắn Beam, thao túng lực hấp dẫn, tái cấu
tạo cơ thể cấp độ tế bào khi bị thương....
Chim khủng bố (thuộc họ Phorusrhacidae)
Đa số Old One đều có kích thước từ lớn, rất lớn đến khổng lồ, Old One có kích thước lớn nhất tính tới hiện tại là "The Worm" và Old One có kích thước nhỏ nhất cũng có
kích thước tương đương với một con chim thuộc họ Phorusrhacidae. Cấu tạo cơ thể của một số không phải là vật chất bình thường, mà được cấu thành từ Hydro, Heli và Plasma (Giống cấu trúc của các ngôi sao). Do đó, bản
thân những sinh vật này thường được Lovecraft gắn liền với những ngôi
sao: "Khi những ngôi sao sai, họ sẽ không sống. Nhưng khi các ngôi sao
được đặt đúng chỗ, họ sẽ trỗi dậy một lần nữa." Hình dạng tượng trưng mà loài người ghi chép về những sinh vật này không chính xác nếu phân tích một cách logic. Do não bộ con người không thể xử lý hình ảnh mà mắt đưa vào nên sẽ dẫn đến tình trạng rối loạn và điên loạn cục bộ, vì thế mà
chẳng ai đủ tỉnh để miêu tả lại thứ mà họ đã nhìn thấy trước đó. Một số
trường hợp đặc biệt như Dagon lại chỉ có kỹ năng gây hóa điên và và gây
hôn mê tạm thời cho đối tượng, người bị hóa điên sau một thời gian sẽ
dần hồi phục lại trí nhớ và ký ức lúc trước của mình, tầm thì vài tháng. Nhưng căn bản thì đừng có lẫn, không phải nhìn đứa nào cũng bị điên
đâu.
Dagon
Tham khảo từ Cthulhu Mythos VietNam – có chỉnh sửa.
Và một lần nữa, Great Old One vẫn có sự liên kết đến Yog.