Trọng Lục vừa nghe Tiểu Thuấn nói xong thì lập tức ném chăn xuống đất, chạy bình bịch xuống lầu.
Trong sân đã bị một đội quan binh vận quan phục màu đen được viền biên đỏ
khác hoàn toàn với binh phục của huyện nha xông vào, đang nghiêm chỉnh
canh giữ ở cửa ra vào của Bắc lâu và Đông lâu. Trọng Lục vừa chạy đến,
lập tức đã có một tên quan binh to cao chặn gã lại hỏi, "Ngươi là ai? Là khách hay là người làm?"
"Quân gia, ta là hầu bàn. Ta có quen
biết với Liễu đại nhân, xin ngài cho ta đi qua chào hỏi người một lát
nha." Trọng Lục tỏ vẻ đáng thương vô cùng, còn bồi thêm một nụ cười hèn
mọn.
Nhưng mà vị quan quân kia nào có thông cảm, người ta vẫn
dùng giọng điệu công xử theo luật mà cứng nhắc nói, "Liễu đại nhân đã
phân phó rằng không cho bất kì ai đi lung tung. Bọn ta đang khám xét
truy bắt nghi phạm, có thể chốc nữa mới xong, ngươi cứ đi về chờ trước
đi."
Trọng Lục bỗng thình lình bổ nhào quỳ xuống phía trước dọa
mấy quan binh xung quanh giật mình, khiến ai nấy đều liếc mắt nhìn về
phía này.
"Trời ơi quan lớn ơi! Cho ta đi qua thăm hỏi Liễu đại
nhân đi mà! Ta đảm bảo ta không gây phiền đâu, ta chỉ cần nói vài câu
thôi!"
"Chậc, ê này ngươi làm sao đó! Mau đứng dậy! Ở đây không có chuyện của ngươi!"
"Quân gia, ngài ban phát lòng từ bi đi mà, dù sao ta cũng phải nghe chưởng
quầy của bọn ta dặn dò một xíu chứ hắn đi rồi thì quán trọ này biết làm
sao!"
"Ngươi còn ở đây làm loạn nữa thì bắt ngươi cùng luôn đấy!"
Trọng Lục chớp mắt, vội vàng đáp, "Quân gia, vậy cũng được á, ngài bắt ta mang theo cùng đi!"
Vị quan quân kia nhìn gã, thoáng nghĩ chắc là đầu óc gã hỏng rồi, có khi
là người điên cũng nên, hắn dùng một chân gạt ngã gã, "Cút sang một bên! Người ở cái quán này mẹ nó không có lấy một ai bình thường."
Ngay lúc Trọng Lục lủi thủi ra trung đình thì lại thấy một hình bóng màu
tương phi đang bị một đám người vây quanh bắt ra ngoài.
"Ông chủ!!!!!" Trọng Lục gân cổ hét đến khàn cả giọng.
Bóng hình sáng ngời kia tạm ngừng một lát, tiếp đó quay đầu nhìn lại. Cách
một khoảng xa xôi, rõ ràng xa đến không thể thấy rõ gương mặt nhưng
Trọng Lục lại có thể biết được chưởng quầy đang cười với gã, y nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại xoay người rời đi.
Trọng Lục chẳng làm được gì
cả. Gã chỉ là một tên tiểu nhị không quyền không thế. Gã chỉ có thể trơ
mắt nhìn bọn họ mang ông chủ đi mà không có bất kì cách nào để ngăn lại.
Thế mà binh lính cũng không lập tức đi ngay, gã nhìn không ít
người đang nườm nượp đi vào hậu viện, sợ là đang chuẩn bị điều tra tiểu
viện nơi chưởng quầy ở.
Trọng Lục cảm tưởng như trái tim mình
đang bị thiêu đốt, vừa khô khốc vừa kinh hoàng từng hồi mãnh liệt, lại
còn là sự phẫn nộ khó vơi mà gã đã thật lâu, thật lâu rồi chưa được
nghiệm qua.
Gã biết rằng hiện tại gã chả làm được cái quái gì.
Tiểu Thuấn bên cạnh thì sốt ruột đến đỏ mắt, bọn Chu Ất thì bị giam lỏng ở đại đường, nếu bây giờ gã còn gây rối trận địa thì hẳn sẽ còn gặp
phiền toái nhiều hơn nữa.
Đều do gã sai... Là vì gã đã cứu Từ Hàn Kha...
Gã đã không ngờ rằng cứu người lại sai lầm đến vậy.
Ngay sau khi binh lính mãi mới rút quân, khách cũng rối rít trả phòng, không cần đóng cửa thì toàn bộ quán trọ Hòe An cũng đã không một bóng người.
Đối mặt với đại đường hỗn loạn đã bị quan binh làm cho rối tinh, mọi người
đều chìm vào im lặng giống như vì hoảng sợ đến mức hóa đá, ngay cả đèn
cũng chưa có ai đi thắp.
Chỉ có Liêu sư phụ là vẫn thong dong
uống trà rồi nhẹ giọng, "Được rồi, mau đi dọn dẹp đi. Chưởng quầy sẽ đi
không lâu đâu. Trong thời gian hắn không ở đây thì chúng ta vẫn phải
trông tiệm cho tốt."
Trọng Lục xoa mặt thật mạnh rồi đứng lên,
bắt đầu dựng những băng ghế đang lăn lóc trên sàn dậy, quét những mảnh
vỡ của vò rượu vào mẹt hốt. Những người khác cũng bắt đầu im lặng đứng
dậy tìm việc, như muốn lấy lại tinh thần để khống chế lại tình trạng mất kiểm soát này.
"Xin hỏi... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Chức ôm Thiên Thiên vừa đặc biệt yên lặng, cũng không khóc hay quấy
cùng Hỉ Châu đi bên cạnh nàng trợn mắt nhìn vào cảnh tượng rối tung rối
mù đầy chán chường ở đại đường.
Mặt Chu Ất như đưa đám, "Chưởng quầy bị quan binh mang đi mất rồi."
"Cái gì?! Tại sao lại như thế?!" Lục Chức hãi hùng, rồi ngẫm nghĩ một chút,
mặt rõ vẻ hoảng hốt, "Không lẽ là do bên họ nhà Thẩm báo quan? Không
được, ta phải trở về nói chuyện với bọn họ, bảo họ phải thả Chúc tiên
sinh ra!"
Nàng vừa nói dứt lời đã muốn chạy về phía cửa chính,
Hỉ Châu muốn cản cũng không được. Trọng Lục vội chạy đến ngăn nàng lại,
ôn tồn khuyên nhủ, "Phu nhân, ngài đừng nghĩ nhiều, việc này không phải
do chuyện của ngài."
"Vậy thì bởi vì sao?" Lục Chức lo sợ, ngờ vực hỏi, "Rốt cuộc là ai bắt tiên sinh đi?"
Trọng Lục vốn không muốn nói nhưng Tiểu Thuán ở phía sau đã thành thật trả lời, "Là Đề hình ty...."
Nàng mở to cả hai mắt, lùi về phía sau một bước.
"Đề hình ty... Cái nơi đó, đã vào... còn có thể ra ư?"
Trọng Lục liếc mọi người, cảnh cáo bọn họ không được nói lung tung rồi mới
nhỏ giọng đáp, "Phu nhân, ngài cứ yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ nghĩ cách để cứu chưởng quầy ra."
"Cứu ra? Cứu kiểu gì? Ngươi chỉ là hầu
bàn, còn ta chỉ là khí phụ, không quyền không thế thì có thể làm gì bây
giờ?" Sắc mặt Lục Chức tối tăm hỏi khẽ.
(*) Khí phụ: Là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Còn góa phụ hay quả phụ là người có chồng đã mất.
Lời của nàng nói ra khiến lòng của chúng làm công lại lần nữa phủ đầy mây
đen. Phúc Tử nói, "Ngộ nhỡ mà chưởng quầy không về được thì chúng ta
phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà không về, còn chưa kịp làm gì
hết mà bọn bây đã nản như thế là sao!" Trọng Lục chống nạnh, bắt đầu quở trách mấy thanh niên nhỏ tuổi hơn mình này, "Chỉ cần biết ngày mai ra
sao, làm gì thôi là được, còn chưởng quầy sẽ không có việc gì cả!"
Liêu sư phụ nhâm nhi một ngụm trà, gật gù, "Trọng Lục nói đúng đấy, các
ngươi không cần phải suy nghĩ lung tung vớ vẩn, chuyện này... có lẽ nên
báo cho Tùng Minh Tử biết."
Tùng Minh Tử......
Không phải hắn ta đã đi kinh thành rồi sao......
Nhưng Trọng Lục không nói ra cho mọi người biết, nếu gã nói, chỉ sợ sẽ khiến mọi người hoảng loạn hơn mà thôi.
Sau khi đưa Lục Chức về phòng, gã một mình đi đến tiểu viện của chưởng quầy.
Cả một trận lục soát như vậy, chẳng lẽ căn phòng chất đầy đồ vật dính Uế mà chưởng quầy thu về cũng đều...
Song, ngay khi gã chỉ vừa bước vào sân thì ngã ngửa.
Tất cả những giống hoa với hình thù kì quái vốn sống trong sân đã không
thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy từng nhúm cỏ dại trơ trọi nhưng lại không
có dấu vết của việc hoa lá bị nhổ rễ. Gã vội bước nhanh đến cửa lớn đã
bị binh lính đá văng, vừa nhìn vào trong đã không nói nên lời.
Gian nhà nhỏ của chưởng quầy vốn chất đầy đồ, bây giờ đã không còn một mống, ngay cả quầy thuốc bự chảng chiếm cả một mặt tường của chưởng quầy cũng không thấy đâu nữa.
Toàn bộ cách bày biện bên phòng trong hay
thính đường đều giống hệt nhuư gian nhà của bao người nhưng lại tương
đối thi vị hơn, tuy những bức họa treo trên tường lúc trước cũng đã biến mất dạng.
Nhưng dù thật sự là binh lính đã lật tung loạn xạ mọi thứ hết cả lên nhưng Trọng Lục nhớ rằng rõ ràng là quan binh đều tay
không mà ra chứ không mang theo bất kì thú gì đi mà.
Thế thì... Mấy thứ đó đi đâu hết rồi?
Chưởng quầy cũng đâu thể nào dọn hết tất cả mọi thứ trong vòng một đêm chứ?
Gã bỗng chợt nhớ ra điều gì, bèn lôi ra một vòng dây chỉ đỏ từ cổ ra, ở
cuối vòng có hai chiếc chìa khóa. Một cái là của gã, cái còn lại là do
tầm nửa tháng trước chưởng quầy đã giao cho gã.
Phải lẽ lúc ấy chưởng quầy đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay?
Tâm tình như treo trên cành cây của Trọng Lục thoáng ổn định lại, gã bắt đầu tìm kiếm bên trong phòng.
Chìa này... là để mở cái gì đây? Chưởng quầy còn chưa căn dặn gì hết...
Hay là chưởng quầy đã tự có kế hoạch của riêng y?
Trọng Lục cẩn thận gõ lên tường qua một lần, thậm chí còn quỳ rạp trên đất để tìm kiếm khắp nơi xem xem có lối bí mật nào không. Nhưng tìm mãi, hơn
một canh giờ trôi qua mà vẫn không tìm thấy gì.
Bầu trời đêm đen kịt bao phủ trên ngọn cây ngoài cửa sổ, còn Trọng Lục ngồi trên sập
ngay đối diện cửa, cứ thất thần mà vò túi thơm trong tay. Dưới ánh sáng
lờ mờ, đôi mắt của gã lại càng thêm kiên định sáng ngời.
Gã đứng dậy, tìm giấy bút trong phòng chưởng quầy rồi bắt đầu lưu loát mài mực
thấm bút. Từ nét bút đầu tiên cho đến xong hẳn cả một bài thơ Nhạc
phủ(1) dài cũng tốn không đến một nén nhang. Gã cầm trường ca tả cảnh
đẹp yêu kiều qua bốn mùa của Biện Hà lên, nhẹ nhàng thổi cho khô nét
mực, mặt lộ ra vẻ khó lường.
(1) Thơ Nhạc phủ: Vốn tác giả viết là Nhạc Phủ (trường) thi.
Nhạc phủ gốc là một ban quan chuyên quản về âm nhạc (Nhạc phủ lệnh), được mở vào thời Hán Vũ Đế. Ban làm nhiệm vụ thu thập ca dao và thơ để phổ
nhạc. Bài nào được chọn thì gọi là "Nhạc phủ khúc", hoặc "thơ Nhạc phủ"
(Nhạc phủ thi), sau gọi vắn tắt là "Nhạc phủ". Dần dần từ này được gọi
sang một thể thơ vần có âm điệu.
Trọng Lục tìm một bộ quần
áo nhạt màu từ rương đồ của chưởng quầy tròng lên người, rồi lại đi nhà
kho lục lọi thêm nửa ngày, tìm được một chiếc mặt nạ Sư công hí Lục Độ
Phật Mẫu(2) không biết ai đi hội chùa mua về.
(2) Mặt nạ Sư công hí là dạng mặt nạ gỗ đã được chú thích từ những chương trước.
Lục Độ Phật Mẫu hay còn gọi là Đức Tara Xanh là vị Bồ Tát rất quan trọng trong văn hóa, đời sống tâm linh của Phật giáo Tây Tạng. Người tượng trưng cho lòng bi mẫn của chư Phật. (Lòng bi mẫn là tâm nguyện muốn cho người khác thoát
khỏi đau khổ. Chính nhờ có lòng bi mẫn mà ta khao khát đạt đến giác ngộ)
Gã đeo mặt nạ lên, canh vào lúc canh ba thì lặng lẽ ra khỏi quán, đi loanh quanh khắp mấy con phố mới đến được cửa nha môn đang dán công báo cáo
thị bên trên.
Trên phố lớn tĩnh lặng, ngay cả các sạp chợ đêm
cũng đã tàn, chỉ có tiếng gõ từng hồi của phu canh ở nơi xa xôi nào đó
trên phố vang lên lanh lảnh.
Trên tấm cửa của nha môn dán đầy
cáo thị cùng lệnh truy nã. Mà bên cạnh là tấm bảng tạp sự lộn xộn, trong đó chuyên cung cấp những chuyện vặt vãnh cho bách tính. Trên là tầng
tầng lớp lớp bản tiểu báo cho người dân, rồi là cáo thị tìm trâu hay
người đi lạc, cũng có cái là hịch văn của các nhóm đoàn cư sĩ đấu đá
nhau hoặc là những bản tuyên báo cho người ta biết ai đó vừa mở tiệm...
Trọng Lục chọn một vị trí trông nổi bật nhất để quét hồ rồi dán trường
ca nọ lên.
Làm xong hết thảy, gã quay người lại thì ngẩn ngơ cả người.
Tối nay trời không có mây, trăng tròn lại sáng tỏ đến lạ thường, soi sáng
cả bầu trời đêm thanh trong như nước. Mà bên trên một thành trì cổ xưa
đang ngủ say này lại xuất hiện một kì cảnh.
Gã nhìn thấy hình
dáng Thành Hoàng to lớn, khổng lồ và đáng sợ đột ngột nhô lên khỏi mặt
đất, chiếc sừng hươu xuyên qua trời cao tựa như muốn xé rách cả trời
sao. Mà những cánh tay, vó hay xúc tu đếm không xuể kia lại giống như
đang bị vô số sợi tơ bọc lấy. Nó giương cao đầu, phát ra một tràng thét
dài vang gầm tựa như sấm sét giữa bầu trời quang đãng làm người ta sợ
hãi, xé nát cảnh đêm yên tĩnh.
Âm thanh lớn đến vậy mà không đánh thức cả thành sao?!
Hay là... Những người khác không ai có thể nghe thấy chúng?
Đối diện với nó là một thứ cao lớn y hệt đang cúi nhìn cả một tòa thành.
Đó là thứ mà Trọng Lục chưa gặp qua bao giờ, cũng không cách nào hiểu được.
Đó là một khối... trông như một quả núi khổng lồ bị người trét đầy bùn
nhưng nó lại không ngừng ngọ nguậy thay đổi tư thế, nó cũng trông giống
thái tuế (tên gọi cổ đại của nấm nhầy(3)). Lớp màng nhầy có vô số những tơ mạch vàng nhỏ chi chít như mạch máu, lan từ người nó ra khắp
bốn phương tám hướng. Hầu như toàn thân nó đều bị bao phủ bởi hàng tá
sợi chân khuẩn đó.
(3) Nấm nhầy
Trong cơ thể trương phình cồng kềnh kia của
nó lại phun ra cả mớ chân khuẩn lẻ tẻ, gãy đoạn đang quấn lấy cơ thể
cuồn cuộn đầy cổ xưa của Thành Hoàng chặt đến ngạt thở.
Đầu óc
Trọng Lục trống rỗng, chỉ còn lại lỗ trống mờ mịt. Giống như thể ngay
khi thấy quái vật màu vàng to lớn kia, đại não của gã đã bị hút đi hết
rồi vậy.
Thình lình, vô số những lời nói như suy nghĩ nhiễu loạn bùng lên như xoáy nước đang điên cuồng vồ vập trong đầu gã. Luồng gió
tanh hôi phà vào mặt gã khiến gã không thở nổi, làn da cũng như muốn rã
ra, hòa vào luồng nóng ô uế đó.
Cho đến khi gã vừa chớp mắt.
Thì đã không còn thấy gì nữa. Là Thành Hoàng hay là quái vật khổng lồ vàng
bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp lưới chân khuẩn chằng chịt gì cũng đều như chưa từng xuất hiện. Chỉ còn lại vầng trăng lạnh lẽo vẫn treo lơ lửng
đơn côi như trước.
Trái tim gã gập loạn xạ, vào chốc lát ban nãy, gã mới ý thức được vừa rồi đầu óc mình đột nhiên không tuân theo chính mình.
Đó là một cảm giác cực kì quái dị, nếu mà buộc phải so sánh thì đại khái nó giống như trúng gió vậy?
Mà bây giờ, gã cuối cùng cũng cảm nhận được sự sợ hãi đang từ từ bao trùm
lấy mình như một cơn sóng thần, đó là nỗi sợ hãi từ tận sinh mạng.
Thành Hoàng.... Bị làm sao vậy?
Cái thứ kia... đang tấn công Thành Hoàng sao?
Cái loại màu vàng này làm gã lập tức liên tưởng đến hũ đất mà Đinh Bất Cung đưa đến, đến những sợi tơ nhớp nháp xen lẫn lập lờ bên trong...
Cách đó ba ngày sau, Trọng Lục lại lần nữa mặc một thân áo đen, mang lên mặt nạ Lục Độ Phật Mẫu rồi đi đến nhìn qua một lượt ở bảng tạp sự ở cửa nha môn.
Trường ca mà gã viết đã không còn ở đó nữa. Mà tại vị trí
cũ đã có người treo một bản thơ Nhạc phủ dài khác thay thế, trong đó
viết về khung cảnh yên bình thanh nhã, cổ kính, có tiên khí lượn khắp
của núi Tử Lộc.
Môi Trọng Lục khẽ nhếch lên bên dưới lớp mặt nạ, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Gã gỡ trường ca ấy
xuống rồi cẩn thận thu về lại trong ngực. Lúc chuẩn bị xoay người, gã có hơi sợ hãi, sợ lại bị bắt phải thấy cảnh tượng mà người thường không
nên nhìn ấy nữa.
Nhưng lúc này đây, không có bất kì chuyện gì xảy ra.
Gã nhanh như bay chạy về quán trọ, tay chân rón rén nhẹ nhàng lướt qua
người Chu Ất trực ca đêm đang ngủ gà ngủ gật ở đại đường, sau khi về
phòng thì thắp đèn rồi tháo mặt nạ xuống, rồi bắt đầu nhoài người lên
bàn bắt đầu nghiền ngẫm bài thơ kia.
Gã mang giấy bút của mình
ra, lại mang ra một quyển khác trong đó chứa đầy những kí hiệu kì lạ bị
đè ở dưới cuối rương gỗ, vừa đối chiếu vừa hí hoáy tô tô viết viết như
thể đang tính toán điều gì.
Chẳng bao lâu, gã đã khéo léo tinh
tường giải mã chuẩn xác được một câu từ trong bài thơ: Mồng hai tháng
sáu, giờ Tý, Bách Mâu Trạch, hẹn gặp bên dưới rặng liễu.