Một ngày sau, lúc Sở Ương đến bệnh viện thăm Trần Y, Lâm Kỳ nói hắn phải đi gặp một vị trưởng lão, đem chuyện đêm qua báo cáo rõ ràng từ đầu tới cuối. Khi Sở Ương đến bệnh viện, cố ý lên tầng bốn dạo một vòng, thì
phát hiện phòng phẫu thuật đã bị niêm phong.
Cậu lại lên tầng
năm, hỏi thăm y tá mới biết Tiêu Dật Tuyền không đi làm. Cậu đoán chắc
đối phương cũng đang cùng đại pháp sư của bộ Thánh Viêm thương nghị xử
lý chuyện bên này. May mà tinh thần Trần Y có vẻ tốt, cười nói vui vẻ
với Chúc Hạc Trạch. Chúc Hạc Trạch thấy Tiểu Ny Tử tràn đầy sức sống,
khiến tinh thần mình cũng tốt lên theo, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào
lên đôi chút. Sở Ương thoáng yên tâm, ngồi chơi một lúc cậu quyết định
không làm bóng đèn nữa, đi siêu thị mua ít vật dụng hằng ngày về nhà.
Không biết có phải do Lâm Kỳ rất ít khi ở nhà hay không, cậu phát hiện tuy
rằng căn hộ nhìn sang trọng cao ráo, nhưng thực sự không có chút không
khí sinh hoạt nào. Chảo xào rau không có, chỉ có cái nồi bằng inox, gia
vị cũng chỉ có muối, đường, nước tương. Ngay cả khi cậu đã mua một ít đồ ăn bỏ vào tủ lạnh trống rỗng, cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác
dụng.
Khi cửa thang máy mở, cậu bất ngờ nhìn thấy bác sĩ Tiêu
đang chuẩn bị bước ra, phía sau anh ta là một ông lão tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi, quần áo đơn giản mà tinh tế, toát ra khí chất nho nhã trí
thức. Ngoài ra còn có năm sau người nam nữ, có người tuổi tác sêm sêm
với Tiêu Dật Tuyền, có người tuổi hơi lớn, có người là một nam sinh chắc chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Không biết tại sao, Sở Ương vừa thấy
thì biết những người này không phải bệnh nhân, mà là theo Tiêu Dật Tuyền tới, là người của bộ Thánh Viêm. Hơn nữa ông lão kia rất có thể là đại
pháp sư quan sát cấp năm mà họ từng đề cập.
Tiêu Dật Tuyền xém chút không nhận ra cậu vì đeo cặp kín màu đen, dừng một chút mới kinh ngạc nói, “Sở Ương hả?”
Sở Ương gật đầu với anh ta, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt thăm dò trên
người mình của ông lão, cậu mỉm cười lễ độ che giấu sự đề phòng của
mình. Sở Ương cũng nhận ra, những ánh mắt của mấy người kia hình như có
chút địch ý.
Là do Sở Ương quan sát viên cấp năm à….
Tiêu Dật Tuyền nhạy bén cảm nhận được bầu không khí căng thẳng vây quanh,
lúc đi ngang qua Sở Ương thì thào nói, “Cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ
liên lạc với cậu.” xong vội vàng dẫn những người kia chen chúc đi sâu
vào hành lang trong khu nội trú.
Sở Ương nhìn bọn họ rời đi, biết bọn họ đi xử lý vấn đề tách rời thực tế kia.
Mặc dù chỉ mới gặp vài người của bộ Thánh Viêm, và Lâm Kỳ cùng Bạch Điện
của hội trưởng lão, nhưng Sở Ương đại khái cảm nhận được sự khác biệt
giữa hai phe phái. Người của bộ Thánh Viêm đều mang khí chất của một thư sinh tri thức, họ giống như những người lãnh đạo trong mọi tầng lớp xã
hội, trầm tĩnh, khiếm tốn và giỏi giang. Còn người của hội trưởng lão,
thì có vẻ khá…bồng bột chăng? Hoặc là nói họ có khí chất của một nghệ
thuật gia? Dù là Lâm Kỳ hay Bạch Điện, cả hai đều có ngoại hình vô cùng
xuất chúng, cơ mà tình tình lại gàn dở, khó hiểu.
Tóm lại chuyện bệnh viện có người giải quyết, thì sự an toàn của Trần Y cũng được đảm
bảo. Cậu đã dặn dò Tiểu Ny Tử, nếu như gặp lại người mặt tây trang đen
hoặc đeo mặt nạ đầu chim phải lập tức gọi điện thoại báo cho cậu, hoặc
gửi tin nhắn qua wechat. Tiểu Ny Tử hẳn nhiên không hiểu cậu giấu gì
trong hồ lô, đã gặp trực tiếp rồi tại sao còn phải gọi chứ? Sở Ương
không nói rõ nguyên do được, chỉ đành bày ra bộ dạng người lớn nói với
cô, “Bảo em gọi thì em cứ gọi đi, hỏi nhiều như vậy làm gì, em muốn thi
bằng tiến sĩ hả?”
Tới siêu thị mua chảo xào rau, giá xào rau,
khăn lau chén, dầu, tương, dấm, sữa bò, sốt bơ, tinh bột, gia vị, và một chai dung dịch có chất ăn mòn dùng để thông cống ở nhà vệ sinh trong
phòng ngủ của Lâm Kỳ. Cầm túi lớn túi nhỏ chen chúc trên xe buýt về nhà, vừa vào cửa cậu cảm thấy cơ bắp trên hai cánh tay mình muốn to lên một
vòng. Lâm Kỳ vẫn chưa về. Vào ngày ở đầu tiên, Lâm Kỳ đã nói với cậu cứ
coi nơi này là nhà riêng của mình, cứ việc thoải mái sử dụng bất cứ thứ
gì mình cần. Ban đầu cậu vẫn còn khá câu nệ, nhưng sau này thấy Lâm Kỳ
thật sự hoàn toàn không để ý đến vấn đề riêng tư gì sất, đi nhà xí cũng
chẳng thèm đóng cửa, hơn nữa thỉnh thoảng không cần biết cậu có đang
thay đồ hay không cứ thế trực tiếp đi vào phòng của cậu, dần dà cậu cũng đành cho nó lạc trôi luôn…..
Trước tiên cậu mở đồ hộp cho mèo
ra rồi bỏ vào tô cơm, đặt tới chỗ bánh bao, sau đó mang bình dịch ăn mòn vào căn phòng đang mở rộng cửa của Lâm Kỳ. Bày trí trong phòng Lâm Kỳ
rất đơn giản, có một cái giường lớn quá lố, một cái tủ đầu giường và một cái ghế bập bênh trông có vẻ không phù hợp với phong cách của căn phòng này. Tuy đồ dùng trong nhà ít, nhưng mức độ lộn xộn lại ở mức trung
bình. Cửa tủ đồ không đóng, quần áo tràn lan ra ngoài, rất nhiều quần áo vươn vãi trên sàn nhà, giỏ đồ dơ cũng đầy óc. Sở Ương trợn mắt trợn mũi mà nhìn, Lâm Kỳ bình thường trông gọn gàng sạch sẽ là thế, ấy vậy mà
trong phòng thì không khác gì cái tổ chim….
Trên bồn rửa tay
chất đống các loại mỹ phẩm dưỡng da khác nhau, nếu Chúc Hạc Trạch và
Tiểu Ny Tử đem bàn trang điểm mình ra so chắc sẽ tự ti mặc cảm lắm, hơi
thở tự luyến như chuồn chuồn lướt qua eo Sở Ương. Cậu nhún vai, nghĩ mấy thứ này hẳn là những vật dụng cần thiết với một streamer, bước thẳng
tới bồn tắm bắt đầu công cuộc thông ống thoát nước. Ai ngờ vừa đổ nửa
bình xuống, thì từ dưới ống thoát nước tối om như có tiếng rên rỉ truyền ra. Giống giọng của một người đàn ông thô trầm, như đang thở dài vậy.
Tay run Sở Ương run lên, nghĩ mình nghe nhầm. Cậu chờ một hồi, không nghe
thấy gì cả, đoán có lẽ là ảo giác của mình, rồi tiếp túc đổ xuống.
Kết quả là ngay lúc này, một vài chất lòng đen ngòm, nhớp nháp, ghê tởm bắt đầu tràn ra từ lỗ ống. Sở Ương chỉ nghỉ là mấy chất bẩn thỉu quá nhiều
nên chảy ngược ra ngoài thôi, đợi một lúc cho chất ăn mòn hòa tan hết
tóc tai đi, rồi đổ nước nóng vào nữa là xong.
Tiếp đó, vì bệnh
nghề nghiệp lúc làm phục vụ phòng phát tát, cậu tiện thể dọn dẹp bồn rửa tay, nhặt quần áo trên sàn lên phân loại, đồ dơ thì bỏ vào trong rổ đem đi giặt, đồ sạch thì treo lên tủ, trải bằng phẳng chăn mền, vuông vức
như giường khách sạn. Cậu phát hiện trong tủ đầu giường toàn là găng tay đen, đủ mọi chất liệu, làm cậu nhớ đến một bộ phim bách hợp của Anh đã
từng xem có tên là Fingersmith*, cô tiểu thư trông ngây thơ vô tội thế
mà trong bụng lại đầy những ý nghĩ xấu xa độc ác, cũng có một ngăn tủ
đầy bao tay như vậy…
*Fingersmith: dựa trên một cuốn tiểu
thuyết của Dickens về chủ đề đồng tính nữ, xoay quanh một cô gái trẻ tên là Sue được nuôi nấng bởi một băng trộm và cử đến làm hầu gái cho Maud, một nàng tiểu thư ngây thơ nhằm dàn xếp âm mưu tước quyền thừa kế của
cô. Sự cố nằm ngoài kế hoạch là Sue phải lòng với Maud và cũng dần để lộ ra từng vỏ bọc dối trá của mình.
Cậu tò mò cầm một găng tay lên, thì để ý thấy một bức ảnh đen trắng được ép dưới ngăn kéo.
Trong tấm ảnh là một người phụ nữ ngoại quốc da trắng mang nét cổ điển, mặc
bộ suit thanh lịch xa xưa của phụ nữ Châu Âu trong những năm 1930, trên
đầu đội một cái mũ sang trọng có mạng che khuất đôi mắt, chỉ để lộ đôi
môi sẫm màu. Đôi tay đeo găng của cô đặt lên vai một cậu bé chừng mười
tuổi, cậu bé là con lai, mặc một bộ vest chỉnh tề, thắt nơ, như tiểu
thiếu gia nhà quý tộc. Nụ cười của bé rất miễn cưỡng, vẻ mặt đỏ bừng bối rối.
Sở Ương ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt của người phụ nữ trông rất quen, mà khuôn mặt của cậu bé lại càng quen hơn.
Trên mặt đồng hồ bỏ túi của Lâm Kỳ có một tấm ảnh chân dung, không biết có phải là cô không?
Khuôn mặt cậu bé tuy non nớt, nhưng rất giống với Lâm Kỳ….Có điều nhìn niên
đại của ảnh chụp có vẻ cổ xưa, không thể nào do Lâm Kỳ chụp được?
Có thể là ba của Lâm Kỳ chụp chăng….không đúng, phải nói là ông thì thích
hợp hơn. Chẳng lẽ ông bà con cháu trong nhà giống nhau đến thế?
Chợt nhận ra mình đang xem trộm chuyện riêng tư của người khác, cậu liền vội vàng trả ảnh chụp về chỗ cũ, sắp xếp găng tay gọn gàng rồi đòng tủ lại.
Sau khi Lâm Kỳ về nhà, nhìn thấy căn phòng của mình mà muốn rớt cả cằm.
Lúc này Sở Ương đang xào rau trong phòng bếp, thì nghe thấy tiếng nói líu
tíu của Lâm Kỳ, “Tôi tiến vào thực tế song song hả trời?”
Sở Ương đàng hoàng trịnh trọng không quay đầu nói, “Ừ đấy, tôi chính là người quan sát cấp năm mà anh đang tìm đây.”
“Nói cậu là người quan sát cấp sáu đã trực tiếp tạo ra một thực tế mới tôi
cũng tin ấy chứ đùa.” Tiếng la của Lâm Kỳ từ trong phòng truyền đến.
Sở Ương quay đầu nói to, “Anh yên tâm, tôi không có đụng vào đồ gì của anh hết, chỉ tiện tay giúp anh sắp xếp quần áo với thông ống thoát nước
thôi.” Tuy nhiên câu nói không đụng tới đồ kia thì có hơi sai.
“Tiện tay á?” Đầu Lâm Kỳ từ trong phòng nhô ra, “Tiểu Ương, không ngờ cậu còn có tiềm chất của một người vợ đó nha.”
Sở Ương liếc mắt, coi như hắn đang khen mình. Đặt món xào lên bàn, đã thấy Lâm Kỳ từ phòng đi ra với vẻ mặt khó tả, nằm úp sấp trên quầy ba, hơi
lúng túng hỏi, “Hầy…Tiểu Ương, lúc cậu thông ống thoát nước trong bồn
tắm có thấy vật gì kỳ lạ không…”
Sở Ương nghĩ nghĩ, “Có chút nước đen trào lên. Chắc do bị chắn dữ quá.”
Lâm Kỳ cười càng thêm khó xử, “Thật ra….tôi nói xạo đó, ống thoát nước
trong bồn tắm không có bị nghẹt, là tôi đang nuôi vài thứ ở dưới….”
“Gì cơ?!” Sở Ương xuýt đánh rơi cái chảo xuống đất, “Tôi không biết?! Anh
nuôi cái gì vậy? Tôi đổ nhiều dung dịch ăn mòn xuống lắm…”
“Không sao….Nó không sợ cái đó đâu, có khi còn rất thích ấy chứ….” Lâm Kỳ nháy mắt, “Cơ mà nếu cậu cho nó ăn giống vậy nhiều thì nó sẽ to ra, mai này
làm bể ống thoát nước thì phiền lắm….”
“…Anh nuôi ba cái tào lao gì vậy! Quản lý chung cư có cho phép không?” Sở Ương cảm thấy trán mình nổi đầy gân xanh, nghĩ tới ống thoát nước có thể chứa đầy sâu thịt và
bọ gì đó, cậu cảm thấy thịt bằm ớt xanh trên bàn không còn ngon lành gì
nữa.
Nhưng mà Lâm Kỳ đã nâng chén cơm, cầm lấy đũa, gắp cục sườn xào chua ngọt, vui vẻ ăn, “Tiểu Ương, dụ cậu đến nhà là quyết định sáng suốt nhất trong đời tôi!”
“….Tôi đâu có nói sau này mỗi bữa cơm đều do mình nấu, hai ta hẳn nên thay phiên nhau phụ trách bữa tối chứ
hả?” Sở Ương cánh tay nghiêm trang nói, đang định ngồi xuống ăn cơm,
bỗng nhiên chuông của vang lên.
Cậu ra mở cửa, trông thấy khuôn mặt mỹ lệ bất chấp của Bạch Điện, đang mỉm cười ngọt ngào với cậu.
“Ôi! Lại gặp cậu chàng đẹp trai rồi.”
Sở Ương sửng sốt một chút, nghĩ đối phương đến tìm Lâm Kỳ, nên nhường
đường đứng sang bên cạnh. Kết quả Bạch Điện lại sáp tới gần cậu, mắt
hạnh long lanh nhìn cậu, “Đi ngoại cảnh với tôi không, tôi sẽ vui lắm
đó.”
Ngoại cảnh?
Sở Ương không hiểu ra sao quay đầu nhìn Lâm Kỳ, thì thấy miệng Lâm Kỳ đầy thịt bằm ớt xanh, hàm hồ không rõ
nói, “À, quên nói cho cậu biết, ngay mốt tôi dự tính đến một ngôi trường ma ám livetream.”