Ngày hôm sau, Giang Hi Phong vẫn chưa rời đi, hoàn toàn bỏ lỡ cuộc hẹn
với ả tình nhân kia, thời thời khắc khắc đều bị cô gái ngốc bám dính
không thôi.
Ông trầm mê trong thân thể Giang Bích Nhân, nói một
hai ngày sẽ rời đi, nhưng sau đó lại biến thành ba bốn ngày... Giang Hi
Phong lúc này giống như đang tận hưởng cảm giác thoải mái của nhà vua
không cần lên triều sớm.
Mãi cho đến ngày thứ năm, công ty gọi
điện tới thúc giục, ông mới chịu bỏ lại cô gái ngốc thanh thuần ngon
miệng mà chạy đến công ty.
Cùng lúc đó Giang Bích Nhân cũng đã đến ngày khai giảng.
Vừa đến trường học, Cố Nam Sơn liền chạy tới hỏi cô.
"Trong kỳ nghỉ này cậu rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Vì sao tôi hẹn mấy lần cậu đều từ chối?"
Giang Bích Nhân không dám ở trước mặt ba ba nói dối, nhưng ở trước mặt người
khác thì lại vô cùng bình thản, đặc biệt là Cố Nam Sơn và những người
bạn đồng trang lứa, cô nói dối đến một cái chớp mắt cũng không có:
"Thành tích thi cuối kỳ quá kém, tôi không thể làm lơ được nên cũng
không có tâm trạng quan tâm đến trò kia" Sau đó còn dùng lời lẽ chính
đáng nói: "Cố Nam Sơn, về sau đừng tìm tôi chơi trò này nữa, nếu muốn
thì cậu tìm người khác đi. Tôi phải chăm chỉ học tập, học kỳ trước bởi
vì cùng cậu phóng túng mà thành tích của tôi đã giảm rất nhiều, khiến
tôi không còn mặt mũi nào đối diện với ba tôi."
Cố Nam Sơn tức
giận cười nhạo Giang Bích Nhân: "Đúng là người phụ nữ xấu xa, rõ ràng
cậu là người bắt đầu trước, vậy mà bây giờ lại trách tôi? Còn nói cái gì mà không chơi? Rồi muốn tôi đi tìm người khác? Giang Bích Nhân, cậu có
lương tâm hay không vậy?"
Giang Bích Nhân không hiểu vì sao Cố
Nam Sơn lại hỏi như vậy, cô nói: "Tôi có mà." Sau đó lại nghiêm túc mà
trả lời: "Tôi không trách cậu, cũng do tôi không khống chế lại sức hấp
của trò chơi kia. Cậu là bạn của tôi, hẳn là nên giúp đỡ tôi học tập
đúng không?" Tiếp đó lại càng thấm thía khuyên bảo: "Cố Nam Sơn, tôi
biết cậu rất thông minh, nhưng chúng ta hiện tại cũng đã học lớp 12 rồi, cần phải đem việc học đặt làm trung tâm, lún sâu vào trong trò chơi là
không đúng. Tôi cũng rất xin lỗi cậu, không nên lừa cậu cùng tôi chơi
trò này."
Cố Nam Sơn bị lời nói của Giang Bích Nhân làm cho ngơ
người, tất cả những lí lẽ đó đối với cô đều có ý nghĩa. Nhưng trong lòng hắn không tránh khỏi vô cùng khó chịu.
Hai mắt Giang Bích Nhân
trong sạch thấy đáy, vì vậy nên hắn có thể dễ dàng nhìn ra được, mặc dù
bọn họ đã trải qua quan hệ xác thịt, nhưng Giang Bích Nhân vẫn không hề
thích hắn. Tựa như cô nói, chỉ xem hắn như bạn bè, đem mối quan hệ thể
xác giữa bọn họ xem như trò chơi mà thôi.
Cho nên cô mới có thể
thoải mái đem hắn đẩy cho người khác. Cho nên mới hướng hắn xin lỗi nói
không nên cùng hắn bắt đầu dây dưa trong vòng này. Cho nên có thể dễ
dàng nói ra những lời quyết tuyệt, đem hắn tùy ý vứt bỏ.
Giang
Bích Nhân đúng thật là không có trái tim, nếu không thì sao cô có thể
phân biệt rạch ròi giữa tình yêu và tình dục như vậy?
Cố Nam Sơn nắm chặt chỗ áo trước ngực, yên lặng quay đầu lại.
Phản ứng của Cố Nam Sơn hình như có hơi kỳ quái?
Nhưng hắn không phản bác, hẳn là đã bị lời nói của cô thuyết phục rồi đi.
Giang Bích Nhân không tiếp tục để ý đến hắn, chuyên tâm lật xem bài tập về nhà trong kỳ nghỉ của mình.
Anh họ quả nhiên không lừa cô, thật sự đã đem bài tập làm xong hết rồi.
Sau khi đem giao nộp đống bài tập kia, Giang Bích Nhân trở lại bắt đầu đọc
sách. Aizz, học kỳ trước đã cô đã nghỉ rất nhiều tiết, làm sao bây giờ
đây... Thật là khó chịu...
Trong lúc nghe giảng Giang Bích Nhân
hoàn toàn không hiểu gì. Cô vò đầu bức tai, khó chịu đứng ngồi không
yên, lại lần nữa hối hận vì đã dấn thân vào trong trò chơi kia.
Đã vậy cô còn làm chậm trễ Cố Nam Sơn, thành tích học tập của hắn tuy rằng vẫn rất tốt, nhưng so với trước kia đã tuột xuống vài bậc.
Chỉ
cần tưởng tượng đến khả năng bản thân đã đem những mầm non của Thanh Hoa Bắc Đại đều trì hoãn lại đây, Giang Bích Nhân liền cảm thấy chột dạ
cùng tội lỗi. Cô hoài nghi nếu Lão Bân biết chuyện, chắc chắn sẽ mắng
cho cô một đầu máu chó.
Aizz, không được không được. Cô vẫn không nên nhờ Cố Nam Sơn giảng đề, thật quá xấu hổ mà, tốt nhất nên để hắn
chăm chỉ học tập, tranh thủ đem khoảng thời gian vô bổ kia bù đắp trở
về.
Nghĩ vậy, Giang Bích Nhân liền đi tìm Học Ủy: "Học Ủy, cậu có thể dạy bổ túc cho tôi được không? Tôi sẽ mời cậu ăn cơm, có lẽ là do
thiếu tiết quá nhiều nên giờ tôi một chữ cũng không hiểu được."
Cố Nam Sơn nhìn Giang Bích Nhân cười ngọt ngào cùng Học Ủy nói chuyện,
trong ngực tích tụ một trận hoả khí, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cây bút
trong tay.
Khi Giang Bích Nhân quay lại chỗ ngồi, Cố Nam Sơn vẫn
duy trì vẻ mặt lạnh băng. Cố tình không nhìn cô, cũng không mở miệng nói lời nào.
Những người xung quanh nhìn vào khuôn mặt đông cứng của Cố Nam Sơn, bắt đầu sôi nổi bàn tán, không biết người nào có thể khiến
Cố Nam Sơn luôn luôn tốt bụng làm thành dáng vẻ này.
Mà đương sự hiện tại vẫn còn đắm chìm vào trong đại dương kiến thức, nửa phần chú ý cũng không phân cho Cố Nam Sơn, nên căn bản không nhìn thấy sắc mặt lúc này của hắn ta.
Cố Nam Sơn càng lúc càng tức giận.
Chờ
đến khi tiết học kết thúc, Cố Nam Sơn nắm lấy cổ tay cô kéo tới một lớp
học trống trải ở tầng dưới. Nơi mà bọn họ trước kia đã từng quan hệ với
nhau.
Ngay khi đi vào, Cố Nam Sơn đã đè Giang Bích Nhân lên
tường, sau đó cường ngạnh mà hôn cô. Vừa mới bắt đầu Giang Bích Nhân còn hơi chút giãy dụa, nhưng khi phát hiện có giãy dụa cũng vô ích, cô liền không muốn hao phí sức lực, thậm chí còn ra sức phối hợp cùng môi lưỡi
đối phương dây dưa.
Nụ hôn sâu kết thúc, hai mắt Giang Bích Nhân hồng nhuận ươn ướt, mềm mại dựa vào tường.
Bởi vì sự phối hợp của Giang Bích Nhân, tâm trạng Cố Nam Sơn cũng không
giống như vừa rồi phát lửa giận ngập trời, hắn lạnh mặt hỏi: "Giang Bích Nhân, cậu đến tột cùng xem tôi là cái gì?"
Giang Bích Nhân
không thể hiểu nổi một loạt hành động của Cố Nam Sơn, đoán rằng hắn ta
lại muốn chơi trò chơi một lần nữa? Chẳng lẽ hắn đã nghiện đến vậy rồi
sao?
Đồng thời thuận miệng trả lời: "Là bạn tốt nha."
"Bạn tốt?" Cố Nam Sơn cười lạnh một tiếng, quyết định cùng cô ngả bài, hắn
không muốn tiếp tục bị cô treo nửa vời: "Tôi không muốn làm bạn tốt của
cậu nữa, thứ tôi muốn là làm bạn trai của cậu kìa!"
Giang Bích Nhân mở to hai mắt, trì độn mà ý thức được một việc: "Cậu... Chẳng lẽ là thích tôi sao?"
"Vô nghĩa! Nếu không thích tôi cần gì cùng cậu chơi trò chó má kia? Không
thích thì làm sao mà hết lần này đến lần khác nguyện ý thao cậu? Cậu cho rằng tôi rẻ tiền như vậy à?"
Đầu óc Giang Bích Nhân choáng váng chấn động, thì ra nguyên do Cố Nam Sơn cùng cô chơi trò chơi là bởi vì thích cô?
"Nhưng mà tôi đã có bạn trai."
"Vậy cậu cùng tên đó chia tay chẳng phải là được rồi?" Cố Nam Sơn lôi kéo
tay Giang Bích Nhân đặt lên ngực chính mình: "Tôi đảm bảo sẽ yêu thương
cậu, đối xử tốt với cậu, so với hắn ta càng nhiều hơn."
Giang
Bích Nhân lắc đầu ngầy ngậy, nói: "Nhưng Học Ủy không làm gì sai hết,
hơn nữa cậu ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể chia tay, như
vậy cũng quá vô trách nhiệm rồi."
Trái tim Cố Nam Sơn kịch liệt đau đớn, giống như bị ngâm trong một bình dấm lớn.
"Cậu cần phải có trách nhiệm đối với hắn, vậy còn tôi thì sao? Cậu không cần chịu trách nhiệm à?" Hắn trước nay chưa từng nghĩ đến, loại lời nói như oán phụ này sẽ từ trong miệng hắn nói ra.
Giang Bích Nhân thật sự không rõ: "Tôi vì sao phải phụ trách với cậu?"
"Đã ngủ với tôi nhiều như vậy, cậu nói xem là vì cái gì?" Cố Nam Sơn có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng đây chính là trò chơi cậu tình tôi nguyện mà." Giang Bích Nhân vẫn không rõ vì sao phải phụ trách với Cố Nam Sơn.
"Đồ thối tha, cậu đúng là không có lương tâm." Cố Nam Sơn đấm mạnh vào bức
tường bên cạnh đầu Giang Bích Nhân, tức giận xoay người lao ra khỏi lớp.
Trên mặt Giang Bích Nhân hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, không rõ hắn ta phát điên cái gì.