Tiệc mừng thọ của lão phu nhân phủ Tướng quân, mở đại tiệc tiếp đón
khách khứa, trò khôi hài lúc giữa trưa không sinh ra chút ảnh hưởng nào
nữa, Tạ gia vẫn đãi khách như bình thường, buổi chiều dạo chơi trong
vườn hoa, nghe hí kịch, đánh bài, các nam nhân hẹn nhau phi ngựa, ngâm
thơ đối câu uống trà, Tạ gia hết lòng chiêu đãi.
Về phần đại
tiểu thư Tạ Khuynh trở về, nhiều lắm là tăng thêm đề tài nói chuyện cho
người ta lúc trà dư tửu hậu, không sinh ra chút ảnh hưởng gì tới Tạ gia.
Dù sao chuyện của đại tiểu thư này, trong kinh thành không ai không biết, không người không hiểu.
Hài tử do một thiếp thất tùy quân trước khi cưới của Tướng quân sinh ra, bị Tướng quân mang tới biên quan nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, trong hai
mươi năm này chưa hề về kinh một lần, trừ việc không thể phủ nhận nàng
đúng là trưởng nữ của phủ Tướng quân, ngoài ra còn gì nữa đâu?
Người chân chính kim tôn ngọc quý, lớn lên trong nuông chiều là đích nữ được
Tướng quân và phu nhân sinh ra. Hai vị tiểu thư này đứng cùng một chỗ so sánh, vô luận là tài học hay giáo dưỡng đều là cách biệt trên trời dưới đất.
Hai vị tiểu thư không giống nhau là việc trong lòng tất cả mọi người đã sớm nhận biết, nên hôm nay trông thấy đại tiểu thư Tạ
Khuynh như một hán tử thô lỗ trở về Tạ gia, càng khắc sâu sự nhận biết
này.
Nhìn đi, quả nhiên là hài tử có cha sinh không có nương
giáo, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không tuân quy củ, hung thần ác sát,
một lời không hợp liền động thủ, còn đánh người gác cổng Tạ gia hoa rơi
nước chảy. Phải biết hộ viện phủ Trấn quốc Tướng quân nổi danh được chọn lựa nghiêm ngặt, thân thủ tầm thường căn bản không vào được phủ Tướng
quân.
Những người như thế mà lại bị Tạ đại tiểu thư đánh đến
không còn sức phản kháng, có thể thấy được giá trị vũ lực của Tạ đại
tiểu thư cao bao nhiêu.
Trong kinh thành cũng có tiểu thư nhà võ tướng tập võ luyện kiếm, nhưng có tiểu thư nhà nào luyện thật như Tạ
đại tiểu thư đâu. Nói một câu không dễ nghe, nữ nhân lợi hại như vậy ai
dám lấy? Cưới về nhà không cẩn thận chọc giận nàng, ngươi còn không bị
nàng đánh cho khỏi ló mặt ra khỏi cửa?
Trường Trữ hầu phu nhân
thích làm mau mối cho người ta, chỉ cần bà xuất mã tác hợp, trừ Tín quốc công phủ Phù đại lang kỳ ba này ra, tám chín phần đều thành công, sau
khi thành hôn tình cảm đều rất tốt.
Không phải bà biết ăn nói,
mà trong lòng bà có cái thước đo, bà biết hai người thế nào mới là xứng
đôi, từ gia thế bối cảnh đến tính nết thói quen, chỉ có những thứ này
xứng đôi mới có thể lâu dài.
Nữ tử giống như đại tiểu thư Tạ gia này, Trường Trữ hầu phu nhân tuyệt đối sẽ không đứng ra mai mối cho. Nữ tử sát khí quá nặng, cưới xong dễ dàng phu cương bất chấn; nữ tử không
tuân quy củ, cưới xong mẹ chồng nàng dâu khó xử. Tóm lại những nữ tử thế này, Trường Trữ hầu phu nhân có thích mai mối cũng sẽ không muốn tác
hợp cho nàng.
"Vị đại tiểu thư này cũng không phải người dễ đối phó, nàng trở về cuộc sống của ngươi sợ là không dễ chịu rồi."
Lúc tiệc tối, Trường Trữ hầu phu nhân đánh bài nửa ngày đã nói như vậy.
Thái thị lắc lắc đầu, Tín quốc công phu nhân nghe vậy phụ họa:
"Tính tình thế này, nên tìm một ma ma giáo tập tra tấn nàng, bằng không sau
này thế nào cũng sẽ làm khó dễ người mẹ cả là ngươi."
Buổi chiều lúc đánh bài các bà đã thảo luận chuyện này, đều nói tính tình Tạ
Khuynh không thay đổi, tương lai người mẹ cả là Thái thị sẽ không tốt.
Thái thị cười khổ nói:
"Các ngươi cũng thấy, với cái thân thủ đó của nàng, ma ma giáo tập nào dám dạy?"
Cả bàn phu nhân ngươi một câu ta một câu, đều mượn cớ bày mưu tính kế,
không chút kiêng kỵ bình luận Tạ Khuynh, lấy nàng ra so với gái lỡ thì
có tật xấu không gả được trong kinh.
Tạ Đạc đỡ Tạ Nhiễm đi tới,
vừa lúc nghe thấy bàn phu nhân này nói chuyện, không hiểu sao tức giận,
nhịn không được vì Tạ Khuynh cãi lại đôi câu:
"Chư vị phu nhân khẩu hạ lưu đức, trưởng tỷ của ta không đến mức bất kham như các vị nói.
Các phu nhân trên bàn hai mặt nhìn nhau, đều biểu thị không hiểu sao Tạ Đạc chen vào, Thái thị nghe vậy trách mắng:
"Đạc nhi, ngươi nói cái gì đó? Sao có thể vô lễ với các phu nhân như thế, nhanh chóng nhận lỗi."
Tạ Đạc không phục, ngay thẳng nói:
"Ta đâu có nói sai. Tạ Khuynh dù thế nào đi nữa cũng là họ Tạ, nàng còn
từng cứu mạng ta. Mấy thứ này ta cũng đã nói với nương rồi, đâu phải
nương không biết, lại còn cùng người ngoài bàn luận Tạ Khuynh, đây là
đạo lý gì?"
Thái thị không thể nào ngờ được, có một ngày mình sẽ bị nhi tử ruột phá đám trước mặt mọi người, tức giận tới mức vỗ bàn:
"Ngươi, ngươi có biết mình đang nói gì hay không? Đồ hỗn trướng!"
Mấy phu nhân khác cũng đứng dậy khuyên giải an ủi Thái thị, bảo Tạ Đạc xin
lỗi Thái thị. Tạ Đạc đứng bất động, Tạ Nhiễm đang được hắn đỡ cũng lặng
lẽ kéo xiêm y hắn hai cái, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Nhiều ngươi như vậy, ngươi muốn nương bị chê cười sao?"
Tạ Đạc ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này quả thực không
phải chỗ để nói chuyện, chỉ có thể ngậm miệng, hành lễ xin lỗi Thái thị:
"Nương đừng nóng giận, nhi tử nghĩ sao nói vậy, không có ý gì khác."
Dù Thái thị chưa hả giận nhưng cũng không muốn huyên náo với nhi tử đến
mức xuống đài không được khiến người ta chê cười, thấy Tạ Nhiễm nhón một chân lên không khỏi hỏi:
"Chân Nhiễm nhi sao vậy?"
Tạ Nhiễm không mở miệng, mấy tiểu thư bên cạnh mồm năm miệng mười nói với Thái thị:
"Nhị tiểu thư ở chuồng ngựa bị trẹo chân."
"Gọi nữ đại phu tới xem, coi chừng bị thương đến xương cốt, cũng phải tĩnh dưỡng mấy ngày."
Mấy tiểu thư này đều là nữ nhi thế gia, lúc trước giao hảo với Tạ Nhiễm,
chỉ là sau đó Tạ Nhiễm vào cung, các nàng ai về chỗ nấy, quan hệ hai năm phai nhạt, giờ Tạ Nhiễm trở về, các nàng đương nhiên lại thân cận.
Các nàng xem Tạ Nhiễm như Thiên lôi sai đâu đánh đó, còn không phải sao,
buổi chiều Tạ Nhiễm nói muốn học cưỡi ngựa, một đám tiểu thư thế gia
không biết cưỡi ngựa đều gọi mấy huynh đệ biết cưỡi ngựa nhà mình ra,
cùng Tạ Nhiễm tới chuồng ngựa học.
Chân của Tạ Nhiễm là do lúc
xuống ngựa Tạ Đạc dìu không vững nên mới trẹo, Tạ Nhiễm khóc ngay tại
chỗ, làm cho Tạ Đạc rất áy náy, mới tự vịn nàng về tìm đại phu, không
ngờ vừa đến đã nghe mấy tam cô lục bà này quy chụp Tạ Khuynh sai trái.
"Nếu bị thương hà tất phải tới đây, trở về nghỉ ngơi đi." Thái thị khuyên Tạ Nhiễm.
Tạ Nhiễm lại lắc đầu, đã rất lâu rồi nàng không được tham gia kiểu yến hội này, lần nữa trở về được chúng tinh phủng nguyệt*,Tạ Nhiễm đang được
nịnh nọt đến lâng lâng, làm sao nỡ bỏ mà về.
"Thọ yến của tổ mẫu là chuyện lớn, sao ta có thể về một mình, nương không cần lo lắng, ta không đau."
Câu này lại gom thêm một đợt khen tặng từ các phu nhân, khen nàng hiểu chuyện.
Tạ Đạc thực sự nghe không nổi nữa, buổi chiều hắn vốn muốn cùng các đồng
liêu đi Diễn Võ trường, nửa đường tỷ tỷ lại gọi hắn đi chuồng ngựa dạy
cưỡi ngựa, trong lòng hắn vốn không thoải mái, thêm nữa là tỷ tỷ hắn đần vô cùng, lá gan nhỏ, người lại yếu ớt, suốt một buổi chiều Tạ Đạc lên
lên xuống xuống ngựa mà mãi không dạy được.
Bất quá chỉ là lần xuống ngựa cuối cùng không lưu ý đỡ nàng, nàng liền trẹo chân.
Lười phải nghe những phu nhân này thổi phồng nhạt nhẽo, Tạ Đạc hành lễ cáo lui liền về bàn khách nam.
Sau khi hắn đi, mấy vị phu nhân bắt đầu lấy Tạ Đạc và Tạ Nhiễm ra so sánh, Tín quốc công phu nhân nói:
"Đạc ca nhi tính tình trẻ con, bất quá nam tử bình thường khai khiếu chậm
hơn nữ tử, Nhiễm tỷ nhi phải nhắc nhở hắn nhiều hơn, đừng để hắn hư."
Tạ Nhiễm cũng không chối từ, nói:
"Đạc ca nhi là đệ đệ ta, ta đương nhiên không để hắn đi con đường lệch lạc."
Tín quốc công phu nhân càng nhìn Tạ Nhiễm càng động tâm, đại lang nhà bà là tên đầu gỗ chậm chạp, gặp nữ tử mà sắc mặt không chút thay đổi, luôn
nói người ta không thú vị.
Tạ Nhiễm này là đích nữ Tạ gia, mẫu
thân xuất thân Quận vương phủ, phụ thân là Trấn quốc Tướng quân. Đưa mắt nhìn khắp kinh thành này, nữ tử có gia thế hơn Tạ Nhiễm chỉ đếm trên
đầu ngón tay, tuy nói nàng tiến cung nhưng nghe đâu chỉ là đi ngang sân
khấu, cùng Hoàng đế Bệ hạ diễn kịch, tuyệt đối chưa ủy thân cho Bệ hạ,
hẳn là vẫn trong sạch.
Hiện giờ nàng đã cầu thư từ hôn với Bệ
hạ, đã tự do, tuổi tác cũng tương tự với đại lang, tìm hôm nào an bài
cho hai người gặp mặt một lần, xấu hổ lúng túng một chút cũng được, nếu
mà vừa mắt, Tín quốc công phu nhân cũng không ngại đại lang cưới nàng về làm tân nương.
Trên thực tế, chỉ cần nhi tử chịu lấy vợ, dù có
là bình dân bá tánh Tín quốc công phu nhân cũng nhận, chớ nói chi là Tạ
Nhiễm quyền thần chi nữ thanh danh chỉ hơi thoáng có khiếm khuyết.
Trường Trữ hầu phu nhân thấy Tín quốc công phu nhân xum xoe với Tạ Nhiễm, đá
chân bà dưới bàn, hai người nhìn nhau nở nụ cười ngầm thấu hiểu.
Mà phản ứng của cả hai bà, Thái thị nhìn rõ trong mắt, không vạch trần
cũng không ngăn cản. Bởi vì hôm nay bà an bài hai vị phu nhân này ngồi
cùng bàn cũng là có tư tâm.
Phù đại lang của Tín quốc công phủ
năm nay hai mươi ba, thông minh từ nhỏ, hiếu học tiến tới, bây giờ tuổi
trẻ đã làm Đại Lý tự Thiếu khanh, tiền đồ vô lượng, con rể tốt như vậy
Thái thị đã thèm từ lâu, hai năm trước đã có ý muốn tác hợp, đáng tiếc
nữ nhi không biết cố gắng, lại quậy ra một chuyện mất mặt như vậy.
Cũng may Tạ Khuynh ở trong cung giả vờ tốt không lộ ra dấu vết gì, vừa vặn
bù vào hai năm Tạ Nhiễm không có mặt trong kinh, cứu vãn thanh danh Tạ
Nhiễm.
Đại lang Phù gia rất tốt, bà rất vừa ý, mà dòng dõi Tín
quốc công phủ cũng xứng đôi, nên một khoảng thời gian trước khi tới yến
hội Thái thị đã bắt đầu đi lại với Trường Trữ hầu phu nhân và Tín quốc
công phu nhân, để hôm nay có thể thuận lý thành chương không chút gượng
ép nào mà an bài các bà ngồi cùng một bàn, thúc đẩy chuyện tốt này.
Bà đã an bài tốt hết thảy, chỉ không tính toán được Tạ Khuynh trở về ngay hôm nay.
Bất quá cũng không sao, trở về thì trở về.
Thái thị làm Tướng quân phu nhân đã hai mươi năm, từ trên xuống dưới phủ này đều là người của bà, Tạ gia từ lão phu nhân cho tới thúc bá huynh đệ,
thậm chí cháu trai cháu gái đều từng chịu ơn bà, những người này chỉ có
thể đứng cùng chiến tuyến với bà, tuyệt đối không ai tỏ ra thân thiện
với Tạ Khuynh.
Tạ Viễn Thần đã từng nói, nha đầu này bề ngoài
cường hãn nhưng thực tế vô cùng mềm lòng, trải qua mấy lần giao thủ,
Thái thị đã biết nên dùng biện pháp gì đối phó với Tạ Khuynh.
Giống như lúc giữa trưa ở Thiên viện, Tạ Khuynh như con lừa cố chấp muốn tới
tiền viện quậy phá, Thái thị chỉ thoáng nhận sai với nàng, làm bộ rơi
vài giọt nước mắt, nha đầu thúi kia liền không biết phải làm sao cho
đúng.
Chỉ cần ngọn gió này qua đi, chuyện của Nhiễm nhi trần ai
lạc định, Thái thị không cần Tạ Khuynh phối hợp nữa, tự nhiên sẽ có cách làm nàng khó chịu về biên quan, đời này kiếp này không muốn về kinh.
Bàn tính trong đầu Thái thị đánh đôm đốp, thời khắc bà đang đắc ý, bỗng nghe thấy một tiếng ngâm xướng cao vút:
"Bệ hạ giá lâm."
Mọi người đang dự tiệc tối nghe thấy bốn chữ này đều ngây ngẩn cả người,
sôi nổi nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc không biết liệu có ai hô sai,
hoặc là nói đùa... Không đúng, ai dám lấy chuyện này ra đùa?
Sau đó lại là một tiếng: "Bệ hạ giá lâm----"
Lúc nàng nghe rõ rồi, thật sự là Bệ hạ tới.
Ai dám trì hoãn nữa, sôi nổi ra khỏi lều ấm, quỳ hai bên vườn hoa nghênh đón thánh giá.