Sau một đêm dài thay phiên nhau xây dựng, một pháo đài đúng nghĩa đã được hình thành trên ngọn đồi cao.
Với cặp mắt nhà nghề của mình, hiển nhiên ngọn đồi mà Ngô Bình lựa chọn để
xây dựng tuyến phòng thủ chặn đánh thi đàn có địa thế vô cùng tốt.
Là ngọn đồi cao nhất trong khu vực quanh đây dễ bề cho việc quan sát thi
đàn đang đến, địa thế lại vô cùng hiểm trở dễ thủ khó cộng. Không chỉ
thế Ngô Bình còn cho đại quân dày công xây dựng ba lớp tường bao rộng
lớn bao quanh ngọn đồi từ chân đồi đến sườn đồi.
Hơn trăm chiếc xe tăng được điều khiến đến phía sau bước tường hình thành những điểm hỏa
lực phòng khi thi triều tập trung quá lớn sẽ bắn tan chúng.
Dĩ
nhiên là chỉ để đề phòng bất trắc, Ngô Bình tuyết đối sẽ không tùy tiện
dụng đến chúng, nguyên nhân rất đơn giản lão sợ tiêu hao.
Chính
quyền Lôi Chấn không chỉ đã thu về một trạm khai thác dầu khí và lọc hoá dầu ở thành phố Phần Thiên, mà còn sở hữu một nhà máy chế tạo súng đạn, thế nên chính quyền Lôi Chấn đã có thể tự tạo ra súng đạn và xăng
dầu...
Tuy nhiên, những viên đạn mà nhà máy có thể tạo ra chỉ là
đạn phục vụ con súng ống, còn đạn phục vụ cho xe tăng thì chỉ có hàng
tồn kho, nhà máy vẫn chưa thể tạo ra được.
Thế nên đạn xe tăng và
cả đạn của những khẩu đại pháo được lắp đặc trên đỉnh ngọn đồi đều là
tiêu hao phẩm, dùng một phần là ít đi một phần không đến phút nguy cấp
Ngô Bình tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Chính vì thế trách nhiệm càn quét thi triều thuộc về súng trường của các quân nhân và súng máy được lắp đặc trên cách pháp canh.
...
Trên đỉnh ngọn đồi, một pháp quan sát cao hai mét có thể quan sát toàn cảnh
xung quanh được đại quân dày công chuẩn bị luân phiên đều có hai quân
nhân chịu trách miệng quan sát thi triều...
Bất chợt từ phía xa nơi chân trời...
Những chấm đen lúc nha lúc nhúc như một đàn ruồi khổng lồ ầm ầm kéo đến che khuất cả một vùng trời phía xa...
Hai quân nhân hiển nhiên của cũng biết rõ “đàn ruồi” kia là gì cấp tốc bật còi báo động.
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi cả ngọn đồi báo hiệu khẻ thù đang đến.
Hàng nghìn quân lính cấp tốc chạy đến tuyến phòng thủ, người đứng cảnh giới
trên tường thành, người vội vàng leo lên tháp canh, những khẩu pháo và
xe tăng cũng được vận thành sẵn sàng cho trường hợp nguy cấp...
Bốn người Ngô Bình, Liễu Mộng Điệp, Lôi Hồng và cả Lôi Vũ cũng tiến đến tường thành chỉ huy đại quân chiến đấu.
Dĩ nhiên, thành phần gánh team vẫn là Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp, còn Lôi Hồng và Lôi Vũ chỉ là phụ tá.
Thậm chí Lôi Vũ còn bị La Thiên bắt đi chứ không phải tự nguyện.
Trận chiến này là bước đầu trong sự nghiệp cầm quân mà Lôi Thành sắp xếp cho Lôi Vũ, nếu để lão biến Lôi Vũ tiếp tục sợ hãi trốn trong doanh trại
thì chắc chắn hắn sẽ không bị gì, nhưng La Thiên sẽ ăn không ít quả
đắng...
Thân là chó trên cơ bản La Thiên vẫn có giác ngộ của loài
chó, dù mục tiêu mà hắn luôn nhắm đến là Trần Lâm nhưng cũng phải cắn
răng kéo Lôi Vũ lên tường thành cho có tụ.
Đứng trên bức tường
thành phòng thủ quanh ngọn đồi, Lôi Vũ lúc này nào con bộ dạng hùng hổ
như chương trước, lúc này không khác gì một có thỏ nhỏ khẽ nuốt nước bọt len lén nhìn mọi người xung quanh.
Chỉ là khi thấy được ánh mắt
căng thẳng của các quân nhân lẫn người mạnh nhất đại quân Ngô Bình, hắn
không nhịn được lo sợ run lên nhè nhẹ...
Đứng ngay bên cạnh, Liễu Mộng Điệp trông thấy biểu hiện của Lôi Vũ không nhịn được mỉm cười trêu chọc...
- Sáng sớm trời lạnh Lôi thiếu gia nên mặc thêm chút áo ấm nha...
Bị Liễu Mộng Điệp trêu chọc, Lôi Vũ ngượng đỏ cả mặt len lén nhìn nàng rồi lại Ngô Bình.
Nói gì thì nói các mạng của Lôi Vũ còn phải trông cậy vào hai người này,
nếu họ có mệnh hề gì đại quân vỡ trận Lôi Vũ không không thể đem cái
danh thiếu gia Vũng Hải, con trai của Lôi Thành ra hù dọa thây ma
được...
Biết được bây giờ có chửi đầu cha Lôi Vũ hắn cũng không dám ho lấy một tiếng, Liễu Mộng Điệp được nước lấn tới cười nói.
- Giờ biết sợ rồi sao?
- Còn không phải do ngươi chơi ngu đuổi đám người Trần Lâm đi sao...
- Nói trước số lượng thây ma cao cấp mà nhiều quá, Lôi thiếu gia nhớ tự mình giải quyết đấy nhé...
Bị Liễu Mộng Điệp chọc đúng chỗ đau, Lôi Vũ không nhịn được tức giận quên luôn sợ hãi nói lại.
- Nói đi nói lại người vẫn bên vực thằng nhóc kia...
- Có phải hắn là tiểu tình nhân của người không?
- Ngươi vừa nói cái gì? Có gan lập lại lần nữa cho lão nương nghe xem nào...
Rõ ràng Liễu Mộng Điệp là đã động nộ Lôi Vũ mà dám nói lại lẫn nữa nàng sẵn sàng cho hắn đẹp mặt.
Dĩ nhiên, Lôi Vũ biết rõ mình vừa chơi ngu nên không dám nói câu nào, chỉ
là khuông mặt đầy tức giận liếc nhìn Liễu Mộng Điệp, rõ ràng là không
phục...
- Đủ rồi, kẻ địch chưa đến các người đã đấu đá nội bộ thì còn ra thể thống gì cả.
Bất chợt, Ngô Bình lên tiếng hét lớn kết thúc mọi chuyện nhưng thực tế là để giải vây cho Lôi Vũ.
Liếc nhìn Ngô Bình, Liễu Mộng Điệp khẽ hừ lạnh một tiếng không nói gì chỉ khoanh tay đứng một bên.
Ngược lại Ngô Bình cũng khẽ lắc đầu nhìn Liễu Mộng Điệp.
Thật lòng lão vô cùng táng đồng câu nói của Lôi Vũ, ở đây chỉ cần không mù
thì đều có thể thấy được Liễu Mộng Điệp vô cùng ưu ái Trần Lâm, rõ ràng
ngay từ đầu nàng đã vì Trần Lâm mà nhắm đến Lôi Vũ kiếm chuyện, giờ
người ta nói đúng tim đen lại nhảy dựng lên...
Tuy nhiên, chỉ có thằng ngu mới nói lý với nữ nhân và hiển nhiên Ngô Bình không phải thằng ngu.
Huống chi, chuyện giữa Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp thì chừ khi nàng ta tự thừa nhân hoặc là bắt gian tại giường, còn không thì người ngoài như Ngô
Bình và cả những kẻ khác ở Vũng Hải đều không có tư cách xen vào.
Dù sao, lò đốt than cũng là của nàng ta, nàng ta muốn cho ái đó nướng của
khoai lang cũng là chuyện của nàng ta người ngoài lấy cái gì mà lên án.
- Thi... thi triều đến rồi...
Bất chợt khi Ngô Bình còn đang nghĩ về những cái lò than và những củ khoai
lang thì một âm thanh đầy khinh sợ đột nhiên vang lên...
Không cần đứng trên đỉnh ngọn đồi, thi đàn khổng lồ hàng trăm nghìn thây ma như
một cơn lũ ầm ầm kéo đến cũng đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Hàng chụt nghìn, hàng trăm nghìn thây ma phổ thông cơ thể gầy gò như que củi toàn thân lở loét chảy ra chất dịch mà tím sẫm điên cuốn lao về phía
trước.
Tuy nhiên, chúng lại không hề nhắm đến ngọn đồi hay thậm
chí là cả Vũng Hải phía xa, thi triều kia chỉ đơn giản là đang di chuyển như chạy trốn thứ gì đó.
Chỉ là hướng đi của chúng lại quá nguy
hiểm trong mắt Vũng Hải và vẫn là câu nói đó “không có đúng hay sai chỉ
có lợi ích là lớn nhất” kẻ gây nguy hiểm cho ta phải cho hắn ngã trước.
- Đại quân!
- Dự do xạ kích...
Đứng trên tường thành, Ngô Bình hét lớn ra lệnh...
Từng kiến súng nổ không ngừng vang lên.
...
Bên kia thi đàn khổng lồ đang ầm ầm lao đến như muốn nuốt chững cả đại địa...
Khung cản tựa như chốn địa ngục nhân gian...
Dĩ nhiên đó là góc nhìn của nhân loại, còn của thây ma lại hoàn toàn khác...
Đối với những con thây ma phổ thông, chúng đơn giản chỉ là nghe theo mệnh
lệnh của thây ma cấp lĩnh chủ mà đông tiến, còn nguyên nhân thì không rõ lắm...
Chỉ là đối với thây ma đi đâu cũng vậy, chỉ cần có thịt ăn là được nhất là thịt của nhân loại ngọn từ thịt ngọt từ xương tràn đầy
năng lượng mà chúng thích nhất...
Bất chợt khi đang tung tăng chạy nhảy trên đường...
Một con thây ma xấu số đột nhiên bị một biên đạn từ đâu bay đến bắn nổ đầu chết ngay tại chỗ.
Đồng bạn bên cạnh cũng nhận thấy “huynh đệ” mình đột nhiên đầu nở hoa rồi về với ông bà, như con nai vàng ngơ ngác nhìn thi thể không đầu đang nằm
dưới đất khó hiểu...
Tuy nhiên nó không khó hiểu được bao lâu thì
một viên đạn khác đã bay đến trực tiếp bắn nát đầu nó, tiễn con thây ma
thích nhiều chuyện về với đồng bạn của mình.
Từ trên ngọn đồi cao không biết tên, hàng nghìn viên đạn đen tuyền không ngừng lao ra trút xuống thi triều...
Hàng chụt con thây ma như ngả rạ bị bắt chết đổ gục trên mặt đất, vô tình trở thành chướng ngại vật ngăn cản thi triều phía sau.
Tuy nhiên, chúng là thây ma và dù trên cơ bản có nguồn gốc khá khác biệt
với thây ma trên phim nhưng chúng vẫn sở hữu một đặc tính của loài thây
ma đó chính là bị âm thanh thu hút...
Rống lên một tiếng giận dữ,
thi triều khổng lồ ầm ầm chuyển động lao đến ngọn đồi đang không ngừng
phát ra những tiếng nổ phía xa, chỉ là ngọn đồi kia không chỉ phát ra
tiếng nổ mà còn phát ra cả đạn...
Trước mưa đạn của đại quân hàng trăm thây ma bị bắn tan xác đổ gục xuống đất bỏ mạng, chỉ là thây ma không biết sợ...
Vẫn bất chấp mua đạn lao đến thể hiện sức mạnh biển thi là như thế nào...
Bằng một tiếng...
Một đầu thây ma bị bắn nát khiến nó bỏ mạng tại chỗ còn ngã về phía sau đề lên một con thây ma khác.
Từ dưới xác con thây ma bị bắn nổ đầu, một cái đầu thây ma khác như nhỏ hơn chầm chậm bò ra.
Nó là một con thây ma... vị thành niên.
Tại sao lại gọi là thây ma vị thành niên, câu trả lời rất đơn giản vì nhìn
bề ngoạn nó chỉ là một bé gái tầm 13-14 tuổi và bên trong nó cũng là một bé gái 13-14 tuổi.
Chỉ là bé gái này không ai thích nỗi vì nó là một con thây ma phổ thông chính hiệu.
Cả cơ thể nhỏ bé tựa như một bé lolita loan lổ những vết máu, phần đầu con bị mất một bên thịt lộ ra xương trắng bên trong cùng chất dịch mà tím
sẫm đặc trương của thây ma không ngừng chảy ra trông vô cùng khủng bố.
May thay cơ thế bé nữ thây ma này còn khá lành lặn chưa mất bộ phận nào trên cơ thể.
Rõ ràng cha mẹ của đứa bé kia đã cố sức bảo vệ nàng rất nhiều, chỉ là nàng vẫn không thoát khỏi số phận bị thảm trở thành một phần của thi đàn.
Ngoài ra với thể trạng nhỏ bé này, tương tai bé nữ thây ma này chỉ có thể làm pháo hôi rồi bị viên đạn nào đó bắn nổ đầu, chính thức đăng xuất khỏi
thế giới này...
Dĩ nhiên, lão tác đã nhắc nhẹ đến cô bé thây ma đáng thương kia thì tự khắc bánh xe vận mệnh của nàng sẽ thay đổi.
Vô cùng khó khăn mới bò ra được người con thây ma bị bắn nổ đầu đè lên người mình.
Bé nữ thây ma lolita fomaique ngơi ngác nhìn con thây ma không đầu trước
mặt, rõ ràng nàng chính là đi theo con thây ma nổ đầu đang nằm dưới đất
và nó cũng chính là đại ca của nàng...
Giờ đại ca về với ông bà rồi, nàng có chút ngơ ngác không biết phải là sao trước dòng đời vội vàng lướt qua...
Tuy nhiên chưa đến 03 giây, bé thây ma đã quay xe bỏ lại con thây ma nổ đầu kia chầm chậm đi theo thi đàn, dù sao nàng cũng là thây ma luôn luôn
nghe theo tiếng gọi của đồng loại, hoà cùng với thi triều tiến lên phía
trước.
Vượt qua mưa bôm bảo đạn cũng không sợ...
Bởi lẽ trên cơ bản thây ma phổ thông đến độ không thể phổ thông hơn như bé thây ma này thì làm gì có nhận thức mà phải sợ...