Trần Lâm dẫn theo ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và cả Trương Tổ Nga, âm thầm tách ra đi đến thành phố Thành Thủy.
Dĩ nhiên trừ Trương Tố Nga ra, hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương đều nghĩ mình sẽ đến điểm tiếp ứng nào đó của Đại Ca thành gần Vũng Hải,
không hề ngờ rằng bản thân đang chầm chậm tiến đến lãnh đại của một đại
dị tộc hung danh hiển hách.
Bên kia không có mặt Trần Lâm và ba
người Hàn Thiên Lam, công tác trinh sát cho đại quân vẫn diễn ra vô cùng êm đẹp, dù sao thành phần gánh team là Yến Nhi và con chim của nàng chứ không phải Trần Lâm.
Cứ thế đại quân viễn chính của Vũng Hải
không hề hay biết sự vắng mặt của Trần Lâm và những người bạn, chầm chậm tiến về phía trước cho đến khi mặt trời một lần nữa lặng xuống, một âm
báo cũng cũng lúc vang lên.
- Alo... Alo... Chim sẽ gọi đại bàng...
- Đã phát hiện được thi đàn khổng lồ đang chằm chậm tiến đến, khoảng một ngày đường sẽ chạm trán đại quân...
- Đề nghị lập tuyến phòng thủ ngay bây giờ.
Nghe thấy báo cáo phát ra từ phía bộ đàm.
Ngô Bình khẽ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía xa hét lớn.
- Thi triều sắp đến...
- Đại quân cấp tốc tìm nơi thích hợp lập tuyết phòng thủ.
Thi đàn miếu thành hoàng, một thi đàn tầm trung không mấy nguy hiểm nên được Vũng Hải bỏ qua.
Tuy nhiên, không ai có thể ngờ đến cái thi đàn kia lại bất ngờ được gia
tăng dân số một cách đột biến nhờ thi triều từ phía tây không hiểu do
đâu lại kéo đến, từ đó biến thành một đại thi đàn khổng lồ khiến chính
quyền Vũng Hải từng không xem trọng nó thoáng hoảng sợ.
Đáng chết
hơn là, cái thi đàn kia lại không an phân trú ngụ trong phạm vi miếu
thành hoàng, mà lại di chuyển hình thành nên một đại thi triều khổng lồ, hướng đi khốn nạn thay lại một lần nữa đi ngang qua Vũng Hải.
Đúng là năm xui tháng hạn, hết đụng phải cự hầu giờ lại đụng phải thi triều.
May thay khác với cự hầu dù chỉ một con nhưng lại vô cùng nguy hiểm, thì
thi đàn kia dù lên đến mấy trăm nghìn con nhưng Vũng Hải lại chơi được.
Thế là Vũng Hải quyết định kéo đại quân đến đó chặn đường tiêu diệt thi
triều kia trước khi chúng đến được Vũng Hải, cũng như đào tạo một số
người mới và cho một số người mới đó ít chiến công làm vốn.
Nhờ có ưu thế đi xe còn thây ma thì cuốc bộ, đại quân Vũng Hải cấp tốc lên đường thực hiện chiến dịch chặn đánh thi triều.
Kết quả sau hai ngày đường đại quan cũng đến được hơi cần đến.
Đứng trên một ngọn đồi cao.
Ngô Bình lẵng lặng nhìn về phương xa như muốn trông thấy thi triều đang sắp đến.
Đứng ngay bên cạnh lão không ai khác là Liễu Mộng Điệp, trông thấy cảnh đó không nhịn được cười nói.
- Theo đội trinh sát báo cáo về thì thi triều kia sáng mai mới đến được nơi đây.
- Trừ khi ngài có thiên lý nhãn nếu không thì không thấy được đâu.
Nghe thấy Liêu Mộng Điệp nói thế, Ngô Bình cũng khẽ mỉm cười nói.
- Không cần thiên lý nhãn, không phải một con chim cũng đủ rồi sao?
Nói xong Ngô Bình liếc nhìn đại quân bên dưới đang cấp tốc xây dựng phòng tuyến cho trận chiến sắp đến không nhịn được thở dài.
- Liễu phu nhân không biết cô có thể thuyết phục cô bé kia gia nhập đại quân của ta hay không?
- Ân tình này Ngô Bình ta chắc chắn sẽ nhớ...
Cô bé trong lời nói của Ngô Bình hiển nhiên là Yến Nhi.
Rõ ràng Ngô Bình vẫn chưa chết tâm, muốn lôi kéo Yến Nhi về phụng sự cho mình.
Dù sao những biểu hiện của Yến Nhi thực sự đã đánh động đến Ngô Bình không ít, điển hình chính là hôm này không một tổ trinh sát nào có thể thấy
được thi đàn đang kéo đến trừ con chim của Yến Nhi và cũng chính là nàng là người báo tin về cho đại quân.
Nhờ thế đại quân nhận được tình báo sớm hơn rất nhiều, phải biết trong một trận chiến chuẩn bị sớm là
quan trọng đến mức nào, nhất là với nhân loại một chủng tộc hoàn toàn
dựa vào công sự phòng thủ để đối đầu với kẻ thù. Thế nên Ngô Bình mới
bất chấp mặt mũi đi cầu cạnh Liễu Mộng Điệp.
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp cũng chỉ có thể bất lực thở dài nói.
- Yến Nhi là người của Trần Lâm, mặc dù tên nhóc kia trên danh nghĩa đúng là dưới quyền ta nhưng thực tế đôi bên chỉ là hợp tác.
- Đến ta còn không có khả nằng lấy người của hắn nữa là.
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Ngô Bình không khỏi nhíu mày trầm ngâm rồi lắc đầu thở dài nói.
- Thật lòng ta rất thắc mắc, tại sao lại có nhiều nữ nhân chấp nhận đi theo tên nhóc kia như vậy...
- Không lẽ... khoai to sao?
- Ta cũng như lão thôi.
Liễu Mộng Điệp cũng không hiểu nỗi cười nói.
Tuy nhiên Ngô Bình khi nghe thấy thế lại không nhịn được liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.
Thật lòng Ngô Bình rất muốn nói.
- Không phải chính bản thân cô cũng rất ưu ái Trần Lâm đấy sao, ở đó mà lên án người ta.
Dĩ nhiên Ngô Bình chỉ dám nghĩ không dám nói ra.
Vấn đều của Liễu Mộng Điệp luôn là một vấn đề đau đầu không ai muốn dính
vào, nói trắng ra Liễu Mộng Điệp là quả tạ, là cục nợ đời mà Lôi Chấn đá cho Vũng Hải ôm.
Đó cũng là nguyên nhân mà dù khá nhiều người
cũng đã cảm nhận được quan hệ có phần mập mờ giữa Trần Lâm và Liễu Mộng
Điệp nhưng lại không ai nói gì, đơn giản vì vấn đề khá là nhạy cảm này
không một ai muốn dính vào.
Tuy nhiên, Ngô Bình lại không hề biết
rằng có một thằng trẻ trâu đang thay mặt các đại lão của Vũng Hải đi hỏi tội Trần Lâm và cả Liễu Mộng Điệp.
- Ngô trưởng quan... có chuyện rồi...
Bất chợt một quân nhân nước da ngâm đen khỏe mạng vội vàng chạy đến hét lớn.
Thấy thế Ngô Bình lẫn Liễu Mộng Điệp đều không khỏi nhíu mày hỏi.
- Lưu Cường có chuyện gì từ từ nói?
Vị quân nhân gọi là Lưu Cường kia khổ vô cùng thở không ra hơi, chỉ xuống tuyến phòng thủ đang xây dựng nói.
- Lôi... Lôi thiếu gia không biết vì sao phát sinh xung đột với... đám người Trần Lâm...
- Đang... đang đánh mau bên dưới... ngài mau xuống năng họ lại.
- Đánh nhau, con bà nó...
Nghe Lưu Cường báo cáo, Ngô Bình không nhịn được chửi thề một câu cấp tốc chạy xuống quân doanh.
Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Ngô Bình hoàn toàn có thể nhận định Trần
Lâm là một tên điên chính hiệu, Lôi Vũ đụng vào hắn chắc chắn sẽ đổ máu
xui xẻo còn mất mạng chứ không đùa, đến lúc đó lão không biết ăn nói sao với Lôi Thành.
Ngược lại, Liễu Mộng Điệp cũng nhận thấy tính
nghiêm trọng của vấn đề, thầm trách bản thân sơ suất, đáng lẽ ra lúc Lôi Vũ và Trần Lâm có chút mâu thuẫn lúc sáng phải xem chừng hai tên đó mới phải.
Tuy nhiên hối hận cũng vô dụng, Liễu Mộng Điệp chỉ có thể
nhanh chân chạy xuống giải quyết, thầm cầu mong mọi chuyện không đi quá
xa.
Tuy nhiên khi xuống đến chân ngọn đồi, hai người Ngô Bình và
Liễu Mộng Điệp nhanh chóng phát hiện chuyện này không hề liên quân gì
đến Trần Lâm, thậm chí không hề thấy bóng dáng của hắn đâu.
.
..
Lúc này trên một bải đất trống cạnh tuyến phòng thủ vừa mới được xây một nữa.
Không ít quân nhân đang vây quanh, trên tay đều cầm súng cảnh giới nhìn vào
những người đang đứng phía xa, nhưng sâu thẩm trong ánh mắt lại có một
tia không đành lòng, không hề có ý định nổ súng.
Trên mặt đất, không ít thợ săn lẫn quân lính bị thương nằm dưới đất rên rỉ, may thay họ chỉ bị thương chưa đến mức mất mạng...
Tuy nhiên vết thương lại không hề nhẹ, đều là những vết chém dài không ngừng rĩ máu, nhất là Triệu Hùng.
Lúc này đại lão số ba của Băng Thiên hội đã đổ gục quỳ dưới đất thở hổn hển đầy khó nhọc, bởi lẽ mỗi lần hít thở đều là một lẫn Triệu Hùng không
nhịn được đau đớn phun máu.
Trên cơ thể vô số các vết chém khiến
trang phục của hắn gần như bị nhuộm đỏ bởi máu của chính mình, khủng bố
nhất chính là một vết chém dài từ vai xuống đến eo có thể mơ hồ thấy
được cả xương trắng bên trong đang không ngừng rĩ máu trông vô cùng dọa
người...
May thay Triệu Hùng là một người chơi cập 20 được hệ
thống cường hóa không ít lần, lại sở hữu năng lực thuộc loại cường hóa
nhục thân, nếu không hắn rất có thể đã bỏ mạng.
Bên kia đại lão số một của Băng Thiên hội La Thiên cũng không khá hơn là bao.
Quần áo bị chém tả tơi không khác gì ăn mày nằm rên rỉ dưới đất, trên lưng
một mũi tên đen gồm lạnh lùng ghim chặt vào lưng không ngưng rĩ máu
khiến La Thiên đau đớn đến đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy oán độc nhìn về phía ba nữ nhân phía xa.
Hiển nhiên ba nữ nhân kia không ai khác chính là ba người Yến Nhi, Phương Tuyết và Phương Ngân.
Lúc này cả ba đều lấy ra vũ khí, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía đại quân.
Yến Nhi không chút khách khí lấy ra cự nỏ của mình nhắm về phía hàng trăm
cây súng đang chỉ về phía họ, không một chút yêu thể dù chênh lệch hơi
bị lớn về mặt số lượng.
Phương Ngân cũng không chút yếu thế gác
thanh kiếm của mình lên vai, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía
Lôi Hồng đánh đúng phía xa, sẵn sàng lao lên chém tướng khi đôi bên phát sinh xung đột thật.
Chỉ có Phương Tuyết là nhàn nhã nhất, một
chân đạp lên lưng Lôi Vũ đang bò dưới đất không chút khách khí đè xuống, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn về phía đại quân.
Đang bò dưới đất thì
đột nhiên bị một lực đạo khủng bố đè xuống, con gà cấp 07 như Lôi Vũ
không có khả năng chịu được bị một chân của Phương Tuyết đè bẹp díu
xuống đất, động đến vết thương trên ngực khiến vị Lôi thiếu gia này đau
đến xanh cả mặt không ngừng rên rỉ.
Mặc dù nếu so sánh thì vết
thương của Lôi Vũ là nhẹ nhất, chỉ bị chém một nhát không lớn không nhỏ ở ngực. Nhưng đó vẫn là quá sức với vị Lôi thiếu chưa biết đau là gì này, ánh mắt đầy đau khổ nhìn về tỷ tỷ mình phía xa cầu cứu.
Bên kia
Lôi Hồng hiển nhiên cũng trông thấy ánh mắt cầu cứu của Lôi Vũ khiến
nàng giận đến tím mặt rất muốn tiến trên cho thằng em này một bạt tai
rồi chửi một trận.
- Ngu thì chết trách ai được...
- Hung danh của Trần Lâm thì cả Vũng Hải này không ai không biết, đến cả lão cha của mình mà hắn của dám chơi thì ngươi tuổi gì.
- Đám người Trần Lâm kia nổi tiếng là một đám chó điên, ngươi đụng ai
không đụng lại đụng vào họ giờ lại cầu cứu ta... đúng là ăn hại...
Trông thấy ánh mắt như sắp khóc đến nơi của Lôi Vũ, Lôi Hồng lại không nhịn
được tức giận thầm mắng chửi thằng em ngu không thể tả này.
Tuy
nhiên dù có ngu cách mấy nhưng Lôi Vũ vẫn mang họ Lôi, về tình về lý Lôi Hồng không thể để thằng em này chết trước mặt mình mà không làm gì nên
chỉ đành đứng ra nói.
- Các người mau thả Lôi Vũ ra, nếu không đừng trách ta không nể tình.
- Ba người các cô dù có mạnh cách mấy nhưng có thể mạnh hơn hàng trăm khẩu súng sao.
Nói xong Lôi Hồng phất tay.
Đồng loạt các quân nhân lập tức lên đạn nhắm vào ba người Yến Nhi sẵn sàng nổ súng.
Dù bản thân khá kính trọng nhóm người Trần Lâm nhưng thân là quân nhân, chấp hành mệnh lệnh là trên hết.
Chỉ khổ cho Lôi Vũ lúc này đã đái ra máu, chỉ vì một phút chơi ngu mà rước
họa vào thân, giờ lại trông thấy hàng trăm khẩu súng nhắm về phía mình
khiến hắn sợ vỡ mật, ánh mắt đầu oán hận liếc nhìn Lôi Hồng, một ý nghĩ
đột nhiên hiện lên trong đầu.
Có khi nào Lôi Hồng định lợi dụng đám người kia giết mình.
Tuy nhiên Lôi Vũ hay Lôi Hồng nghĩ gì thì Phương Tuyết cũng mặc kệ, ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn Lôi Vũ dưới chân mình lạnh giọng nói.
- Xúc phạm đại nhân chỉ có một kết cục.
Nói xong Phương Tuyết không chút kiêng kỵ hàng trăm khẩu súng đang nhắm về
phía mình lạnh lùng đưa kiếm lên rồi chém xuống, muốn một kiếm chém bay
đầu Lôi Vũ...
- Mau dùng tay...
Bất chợt, trước khi thanh
kiếm kịp chém xuống khiến đầu Lôi Vũ thành trái banh, thì một âm thanh
tràn ngập uy nghiêm vang lên, khiến Phương Tuyết khẽ nhíu mày, còn Lôi
Hồng cũng khẽ giấu đi nụ cười trên khéo môi, chỉ có Lôi Vũ là không biểu hiện gì vì hắn đã sớm ngất xỉu từ lâu.
Kim quang chiếu rội, Ngô
Bình tựa như một con kim đại long rào rống tỏa ra uy áp khủng bố ập đến
Phương Tuyết khiến nàng khung lại rồi không chút thương hương tiếc ngọc
vung quyền đánh đến.
Nhìn kim sắc quyền ảnh đang đánh tới, Phương Tuyết cắn răng bỏ qua Lôi Vũ một đường kiếm chém đến.
Ngay bên cạnh Phương Ngân cũng lập tức cảm nhận được uy ấp đang đánh đến lập tức xuất thủ, không chút kiêng kỵ cùng với chị mình song kiếm hợp bích
đối đầu cùng kim sắc quyền ảnh của Ngô Bình.