Đừng cao tốc Vân Hải, tuyến đường cao tốc nối liền hai thanh phố Vũng Hải và Vân Hà. Đây là trục quốc lộ chính giữa hai thành phố nên khi xưa có
không ít phương tiện hối hả qua lại vô cùng nhộn nhịp, nhưng bây giờ chỉ là một mảnh đìu hiu không một bóng người, có chăn chắc chỉ còn lại
những xe ôtô bị bỏ hoang loan lỗ những vết máu đã khô và những thây ma
đang du đãng rải rác xung quanh.
Nhưng không ngờ hôm này trên con đường tỉnh mịch đó lại có một đoàn xe đang chầm chậm di chuyển.
Ngồi trên mui xe nhìn ngắm cảnh vật hoang vu xung quanh, thiếu niên tốc
trắng người mà độc giả đều biết là ai, nhưng do một sự cố hy hữu mà đám
người Lê Dũng chỉ biết hắn với cái tên Trần Đại Ca bất chợt lên tiếng
hỏi:
- Còn bao lâu nữa mới đến căn cứ Vũng Hải...
Nghe thấy tên Đại Ca đang ngồi trên mui xe hỏi, Lê Dũng cười khổ nói:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm...
- Thú thật tôi chưa từng lái xe đi đến Vũng Hải bao giờ...
- Nhưng mà theo như tôi đoán chắc còn khoảng 1-2 ngày đường nữa là sẽ đến.
Nghe Lê Dũng thế Trần Lâm gật gật đầu rồi không hỏi gì nữa dừng như đã ngủ mất rồi, còn Lê Dũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Đột nhiên trên đường cao tốc chợt xuất hiện hơn tám chiếc xe ô tô lao đến chặn ngang đường của đoàn người.
- Con bà nó!
Tức giận mắn một câu Lê Dũng vội vàng phanh xe lại trước khi va chạm.
Nhưng khi vừa dừng lại Lê Dũng còn chưa bước xuống xe chửi lộn thì từ trong
hai chiếc ôtô trước mặt tám tên nam nhân mặt mũi hung ác trên tay đều
cầm súng chầm chậm tiến về phía họ.
Thấy thế Lê Dũng vội vàng nhìn lên vị đại nhân đang nằm trên mui xe, nhưng y đã sớm ngủ mất không hề
quan tâm đến mọi sự xung quanh.
Biết không thể nhờ vả gì vào tên
ôn thần kia, Lê Dũng khẽ thở dài rồi cùng các thôn dân có sức chiến đấu
bước xuống xe đối đầu với phần tử vũ trang kia, không cần nghĩ cũng biết những người kia chính là cướp. Mạt thế hàng lâm quốc gia sụp đổ pháp
luật cũng biến thành một tờ giấy không xuất hiện cướp mới là chuyện lạ.
Thấy trên xe có người bước xuống bên phía đám cướp kia một nam nhân mặt sẹo tướng mạo hung ác chợt quát lớn:
- Không được nhúc nhích!
- Nếu không chúng tôi nổ súng...
Nhìn những khẩu súng đen ngòm nhằm vào đoàn xe, những thôn dân trên xe đều
không khỏi lo sợ ôm lấy thân nhân của mình, họ chỉ muốn một chốn dung
thân yên ổn nhưng sự khắc nghiệt của mạt thế luôn tìm cách thử thách
họ...
Bên kia Lê Dũng khẽ đánh giá tên nam nhân mặt sẹo kia, hiển
nhiên theo Lê Dũng đoán tên này chính là thủ lĩnh còn không thì vẫn có
địa vị nhất định trong đám phần tử vũ trang kia.
Khẽ nhíu mày Lê Dũng không một giây chần chờ hét lên:
- Nổ súng...
Nói xong Lê Dũng lao đến tên nam nhân mặt sẹo kia, cùng lúc đó những thôn dân cũng không ngần ngại nổ súng bắn về phía đám cướp.
Thấy thế đám cướp nổi giận bắn trả các thôn dân, tuy nhiên những người trong nhóm bắn súng kia không phải là cảnh sát của thôn thì cũng từng là thợ
săn, nên xét về tố chất họ hơn hẳn đám cướp ô hợp kia, trước làn đạn họ
nhanh chống ẩn núp tìm cách xạ kích.
Bên kia Lê Dũng cũng đã lao
đến tên mặt sẹo kia, thấy thế nam nhân mặt sẹo giận dữ rút súng không
ngừng xạ kích về phía y, nhưng xung quanh Lê Dũng chợt hiện lên một vòng hoàng quang kỳ dị những viên đạn bắn vào vòng hoàng quang kia như bắn
vào một cái khiên không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào còn bị trượt đi
bay ra xa.
Cùng lúc đó một bóng đen cấp tốc lao đến tên nam nhân
mặt sẹo, tốc độ của bóng đen kia nhanh vô cùng phải gấp 6-7 lần người
bình thường, đó không ai khác chính là Lê Quý.
Thấy Lê Quý đang
lao tới với tốc độ cực nhanh ánh mắt nam nhân mặt sẹo hiện ra vẻ kinh
hãi, hắn bỏ qua Lê Dũng vội vàng giơ súng bắn về phía Lê Quý.
Nhưng nam nhân mặt sẹo đã chậm một nhịp, thời điểm hắn thay đổi nòng súng
nhằm vào mình thì Lê Quý vòng ra sau lưng của hắn, không hề khách khí
rút ra một đao đeo bên hông chém vào đầu hắn.
Nằm trên mui xe Trần Lâm không khỏi liếc mắt nhìn hai người họ Lê kia thầm nghĩ:
- Một người sử hữu năng lực phòng hộ thu hút kẻ định...
- Một người sở hữu khả năng bước tốc đánh lén đối thủ...
- Phối hợp quả là ăn ý, chỉ tiết không giết được tên kia...
- Huynh đệ mau dừng tay...
Khi thành đao còn cách đầu tên mặt sẹo một đoạn thì một thanh âm lành lùng
vang lên, một cổ lực lượng kỳ bí ép đến làm cho hai người Lê Quý và Lê
Dũng dừng lại...
Khẽ liếc mắt nhìn về phía hướng phát ra âm thanh
kia, chỉ thấy từ trong sáu chiết ôtô còn lại hơn gần 20 nam nhân tay cầm súng trường, súng tiểu liên lao ra bao vây đoàn người vào trong phong
tỏa hết đường lui của họ.
Nhưng đặc biệt trong hai mươi tên phần
tử vũ trang đang bao vây kia chính là một gã trung niên thân cao một mét tám, khí tức cường hãn đang xa xa nhìn qua, âm thanh tia cũng xuất phát từ hắn.
Thấy tình hình không ổn Lê Quý cực kỳ già đời đặt đao
trên cổ tên mặt sẹo rồi vọt ra sau lưng hắn dùng hắn như khiên thịt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên trung niên kia, hiển nhiên hắn mới thật sự là thủ lĩnh của đám cướp kia.
Ngược lại nam nhân mặt sẹo
cảm thụ được cảm xúc lạnh lẽo của thanh đao đang đặc trên cổ, trong nội
tâm lập tức sinh ra cảm giác lạnh giá chỉ cầu mong thủ lĩnh mau chống
cứu mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bên kia trung trung
niên nam tử trong đám cướp nhìn thấy Lê Quý đang bắt người của mình làm
con tin thì khẽ híp mắt lại rồi nhìn qua Lê Dũng ung dung nói:
- Huynh đệ thật có bản lĩnh...
- Tôi là Vương Báo, không biết anh xưng hô thế nào?
Nhìn chằm chằm vào Vương Báo, Lê Dũng trầm giọng nói:
- Tôi là Lê Dũng.
- Không biết tại sao anh lại cản đường của chúng tôi?
Mặc dù biết rõ đám người kia muốn đánh cướp bọn họ nhưng Lê Dũng không giám vạch mặt với chúng, một khi phát sinh xung độ thì trừ khi vị Đại Ca
đang nằm ngủ trên mui xe kia chịu ra tay còn nếu không gần một trăm thôn dân của Phúc Điền thôn đều không thể sống sót.
Tuy nhiên những
thôn dân bên Phúc Điền thôn cũng không phải dễ ăn, họ cũng có súng tuy
ít hơn Vương Báo rất nhiều nhưng nếu phát sinh xung đột Vương Báo cũng
không có quả ngon để ăn. Đó cũng là nguyên nhân Vương Báo chưa vội tấn
công đoàn người, ngoài ra hắn còn ý định khác...
Nhìn chằm chằm vào Lê Dũng, Vương Báo chợt mỉm cười nói:
- Lê Dũng huynh đệ, tôi muốn nói rõ với anh tôi là trưởng thôn của Bạch Gia thôn gần đây...
- Lúc này chúng tôi đang tìm kiếm vật tư và cứu giúp người sống sót gần đây...
- Thấy các anh chúng tôi cứ nghĩ là... cướp, nên có tý hiểu lằm mong anh bỏ qua cho..
- Hay là như vậy đi các anh nên đi theo tôi về Bạch Gia thôn, tôi có thể
cam đoan các anh cơm nước không lo, cũng không sợ thây ma nữa.
Nghe thấy lời đề nghị của Vương Báo, Lê Dũng trực tiếp cự tuyệt nói:
- Thật có lỗi anh Báo...
- Chúng tôi muốn đến căn cứ Vũng Hải, người quen của chúng tôi đang ở đó nên không thể gia nhập Bạch Gia thôn của anh được...
Nghe thấy thế Vương Báo khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Thật tế Lê Dũng không hề có người quen gì cả, nói thế chỉ muốn hù dọa Vương
Báo để hắn kiêng kỵ mà thả bọn họ đi mà thôi, còn việc gia nhập vào đám
người kia thì Lê Dũng không muốn, không phải vì nguyên nhân gì khác chỉ
đơn giản là không muốn làm cướp, mặc dụ Vương Báo nói rất hay như có chó biến dị nó còn không tinh chỉ là không ai muốn vạch mặt nhau mà thôi.
Nhìn vào Lê Dũng một lúc Vương Báo lắc đầu cười nói:
- Mỗi người đều có chí riêng....
- Nếu các anh đã muốn đi căn cứ thành phố Vũng Hải, tôi cũng không ngăn cản mọi người...
- Tuy nhiên anh em chúng tôi cũng không sống dễ dàng, tôi muốn một nửa vật tư trên xe của các anh.
Nghe thấy thế Lê Dũng khẽ thở ra một hơi nói:
- Có thể!
Nhà có quy tắc của nhà, đường có quy tắc của đường, chia cho họ một phần
vật tư trên xe để mua đường cũng không sao, chỉ cần không có người chết
thì tất cả đều dễ nói chuyện, huống hồ còn tối đa hai ngày lộ trình nữa
là đến Vũng Hải vật tư trên xe là đủ dùng để đến đó.
Nghe thấy Lê Dũng vô cùng hiểu chuyện, Vương Báo mỉm cười làm ra thủ thế, bộ hạ của hắn toàn bộ hạ súng xuống.
Nhìn về phía Lê Dũng, Vương Báo mỉm cười nói:
- Bây giờ các anh cũng nên thả huynh đệ của tôi ra được rồi chứ.
Nghe thấy thế Lê Quý đang không chế tên mặt sẹo kia khẽ nhíu mày rồi khó xử nhìn Vương Báo nói:
- Thật ngại quá anh Báo, khi nào chúng tôi rồi đi sẽ thả vị huynh đệ đây.
Nghe thấy thế Vương Báo khẽ nhìn sâu vào Lê Quý gật gật đầu nói:
- Tốt Chu Thử, anh tạm thời đi theo bên người Lê Quý huynh đi...
Chu Thử đáp ứng một tiếng đứng bên người Lê Quý nói:
- Vâng! Báo ca!
Thấy mọi chuyện đã tạm ổn Lê Dũng mỉm cười nói:
- Anh Báo như vậy chúng tôi chuyển vật tư cho anh!
Nghe thấy thế Vương Báo lắc đầu nói:
- Không vội, xe của chúng tôi không cách nào mang nhiều vật tư như vậy.
- Không bằng mọi người cùng theo tôi đi về Bạch Gia thôn một chuyến...
- Để cho tôi hảo hảo chiêu đãi các anh một lần...
- Nói thật tôi thập phần bội phục thực lực của các anh, tôi hy vọng chúng ta có thể kết thành bằng hữu.
Nghe thấy lời mời của Vương Báo, Lê Dũng khẽ nhíu mày trao đổi với Lê Quý đang đứng bên cạnh, hồi lâu Lê Dũng mới gật đầu nói:
- Tốt! Chúng tôi đi theo anh một chuyến.
- Nhưng mà anh Báo, chuyện gì cũng nói rõ trước, chúng tôi phải đi tới
căn cứ Vũng Hải, tối đa chỉ có thể ở chỗ của anh một ngày mà thôi.
Vương Quang hào sảng cười nói:
- Không có vấn đề, anh là bạn tốt của tôi!
- Muốn đi lúc nào đều được.
Cứ như thế đoàn xe của Lê Dũng được sự “hộ tống” của tám chiếc ôtô chậm rãi chạy đến một thôn nhỏ các đó không xa.