Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
Phản ứng đầu tiên của Triệu Hổ là hai người họ chẳng qua trùng hợp họ
Trịnh mà thôi, giống như hai người ở trên đường tình cờ gặp nhau, chào
hỏi nhau một lát rồi trùng hợp nhận ra cùng họ Lý vậy. Nhưng nghĩ lại
muốn nếu Trịnh Hoành cùng Tiền Thụ một nhà đều chết hết, không chừng hai nhà thật có liên hệ gì đó, chẳng hạn như bởi vì đắc tội cùng một kẻ
thù, cho nên mới gây họa sát thân.
Chuyện này vạn lần không dám
trì hoãn, Triệu Hổ lập tức báo cho Bao Chửng, Bao Chửng cũng cảm thấy
đây có thể là một đầu mối vô cùng trọng yếu, liền phái Triệu Hổ và
Trương Long cùng thúc ngựa đi Trần Châu điều tra. Mà dựa theo thời gian
suy tính, em trai của Trịnh Hoành, Trịnh Đồ cũng nên mau chóng áp giải
về kinh. Bao Chửng lại phái người đi thúc giục, sau khi được lệnh áp
giải người liền vào Đông Kinh, lập tức đem người tới Khai Phong Phủ thẩm vấn.
Lúc này phòng bếp nhỏ ngược lại rãnh rỗi.
Bạch
Ngọc Đường đang đứng trước mặt Lan Nhi, cầm châu chấu tết bằng thảo diệp trêu chọc nàng. Sau khi nghe nói thân thế của Lan nhi, vốn là muốn lừa
Lan Nhi nói chuyện, nhưng sau mấy phen dụ dỗ, lại phát hiện cô bé này
ngoại trừ nhút nhát nhìn mình, ngay cả cười đều không cười một cái, chứ
đừng nhắc tới hừ một tiếng.
Triệu Hàn Yên rửa sạch sẽ lá cải
trắng, lau khô, bọc cá chép đỏ lại, dùng dây cỏ bền chắc cột chặt, mới
bỏ vào trong lò nướng, lấy gỗ tùng chậm lửa nướng. Thời điểm tùng mộc
cháy, sẽ tản ra hương tùng nhàn nhạt dễ ngửi. Mùa hè oi bức sau giờ Ngọ, mỗi một người đều ngoài nóng trong khô, Bạch Ngọc Đường cũng không
ngoại lệ, hắn cảm thấy mình cùng cá chép được bỏ vào lò nướng kia không
sai biệt lắm. Mà lúc này hương tùng nhiều lần bay ra, lại có hiệu quả
ngưng thần tĩnh khí, tâm yên tĩnh lại, thân thể tự nhiên cũng cảm thấy
không nóng đến vậy.
Bạch Ngọc Đường thấy Lan Nhi không nói
chuyện với mình đã lâu, trong lúc rãnh rỗi liền hỏi Triệu Hàn Yên, "Lúc
nướng cá dùng tùng mộc, có tác dụng gì?"
"Tùng hương là dược
liệu giúp chữa phong nhiệt, trừ ẩm, khử mủ, loại bỏ độc tố. Mùa hè ăn đồ nướng rất dễ bị nóng trong người. Ta dùng tùng mộc nướng cá, ăn bao
nhiêu cũng có thể giải được." Triệu Hàn Yên giải thích.
"Huynh đây nấu cơm so với ta lúc ăn cơm càng chú trọng, thật thú vị."
"Đây là đương nhiên, nếu không chú trọng nấu cơm, huynh ăn cơm làm sao có
thể chú trọng, nếu không huynh lúc này còn đến ăn sao?" Triệu Hàn Yên
cười chúm chím hỏi ngược lại.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, "Có lý."
Triệu Hàn Yên thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn trêu chọc Lan Nhi, vốn muốn hỏi
hắn vì sao rỗi rãnh, ở trong bếp lâu như vậy? Trong chớp mắt thì thấy
Lan nhi mặc dù có chút sợ Bạch Ngọc Đường, nhưng con ngươi lại nhìn chằm chằm vào con châu chấu trong tay của Bạch Ngọc Đường, có thể thấy tiểu
nha đầu này thật ra là rất muốn chơi, chẳng qua là sợ. Suy nghĩ thì đứa
nhỏ này bình thường cũng không có ai chơi cùng, vào lúc này có người
giỡn với nàng cũng tốt, vã lại Bạch Ngọc Đường là nam tử, giỡn với đứa
trẻ không giống với nàng và Tú Châu, thử một cái gì đó khác biệt cũng
không tệ.
Triệu Hàn Yên tận đáy lòng rất muốn Lan Nhi khôi phục
năng lực nói chuyện. Dù sao đứa nhỏ này trước mắt tâm tình mâu thuẫn,
không chừng Bạch Ngọc Đường thật có mị lực có thể khiến nàng nói chuyện, tóm lại không thể nói cũng sẽ không tổn thất gì.
Triệu Hàn Yên
liền không quản hai người bọn họ, nắm một nắm thì là, cho vào chảo nóng
sấy khô, lại dùng cối đá giã nát. Thì là tươi sấy khô có mùi hương đặc
biệt đặc biệt nồng, tưởng tượng nếu rải vụn thì là này rải lên cá nướng
mới ra lò còn phát vang tiếng tí tách sẽ tản ra mùi thơm mỹ vị đến mức
nào. Triệu Hàn Yên đã có phần nôn nao, bất quá vẫn phải chờ nướng một
chút vừng rang chín.
Lai Vượng phụ trách đốt lửa thỉnh thoảng mở lò kiểm tra tình trạng cá nướng bên trong, Xuân Lai đi ra ngoài lúc này cũng trở về, mỗi trong tay người xách ba con cá chép mập dùng cành liễu xâu lại một chỗ. Hai huynh đệ từ cửa sau tiến vào vốn là vừa nói vừa
cười, nhưng khi bọn họ vô tình lướt thấy dưới cây ngô đồng có bóng người trắng như tuyết, đồng thời không lên tiếng, sau khi cẩn thận nhìn nhau
một cái, liền cùng lúc yên lặng nhìn về phía Triệu Hàn Yên.
Hai người không hổ là huynh đệ, ánh mắt đồng bộ, ý nghĩ cũng giống nhau: Bạch Ngọc Đường tại sao vẫn ở đây chưa chịu đi?
Vương Lai xác nhận độ lửa của cá trong lò, liền đứng dậy nháy mắt mấy cái với anh em Xuân Khứ Xuân Lai, chỉ xuống cái lò cạnh mình, ý đang trả lời:
Chính là không đi, ở đây chờ cá nướng.
Anh em Xuân Lai Xuân Khứ
lặng lẽ cười, toát ra tiếng lòng cũng không sai biệt lắm: A, vẫn còn
'thủ' ở lò bên chờ ăn, Tương Bình đáng thương vừa thấy Bao đại nhân xong đã sớm bị Bạch Ngọc Đường đuổi trở về khách trọ. Lại thích ăn cá như
vậy, không phải thử, rõ ràng là mèo a!
Triệu Hàn Yên nghe được
tiếng lòng của anh em bọn họ, không nhịn được cười nhạt hai tiếng, cảm
thấy còn rất có đạo lý. Một hồi chắc phải mang lời này trêu chọc Bạch
Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường lại không nghĩ tới sự tồn
tại của mình đã thành đề tài thảo luận của mọi người trong phòng bếp,
hắn như cũ kiên nhẫn cùng Lan Nhi nói chuyện phiếm, vẫn như trước không
có kết quả, hắn dứt khoát đem châu chấu rơm cho Lan Nhi. Lan Nhi là tiểu hài tử, rất thích vật này, lấy được châu chấu rơm liền cười lên.
Bạch Ngọc Đường cười nói với Lan Nhi: "Ta sẽ còn đan con khác, ngươi có thích con bướm không?"
Lan nhi mím môi nhìn Bạch Ngọc Đường, ánh mắt vẫn rụt rè, nhưng không còn
sợ như trước nữa. Tựa như trong lòng nàng đã giãy giụa rất lâu sau, mới
không nhịn được cám dỗ, đối với Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường nắm lên một đống cỏ trên đất đã sớm chuẩn bị, quỳ xuống,
nhìn hắn cả người quần áo trắng đã biết là người vô cùng ưa sạch sẽ, giờ phút này cũng không cảm giác dơ bẩn, một đôi tay bạch ngọc ở trên lá
cây qua lại xê dịch, đan rất nghiêm túc. Không bao lâu một con bướm xanh giương cánh bay lượn liền làm xong, Bạch Ngọc Đường còn cố ý chọn hai
cây cỏ nhỏ cắm ở trước đầu, làm râu con bướm, khiến nó nhìn càng giống
như thật.
Lan Nhi cao hứng vỗ tay, sau đó liền đưa tay về phía Bạch Ngọc Đường đòi con bướm.
Bạch Ngọc Đường lập tức giơ tay lên cao, "Đây chính là Bạch đại ca ngươi vất vả cực nhọc đan ra, muốn lấy đi cũng được, tốt xấu gì cũng phải nói
tiếng cám ơn chứ?"
Lan Nhi giương đầu nhìn con bướm mình thích,
cố gắng há miệng một cái, y y a a, có âm từ trong giọng không phát ra rõ ràng, mặt đều đỏ bừng, nhưng vẫn là không nói được một âm nguyên vẹn. . ngôn tình sủng
"Lan Nhi đã rất lợi hại rồi, cho ngươi." Bạch Ngọc Đường cười đem con bướm cỏ trong tay cho Lan Nhi.
Lan Nhi lấy được con bướm thì rất vui vẻ, đụng hai cái, cũng dám cùng Bạch
Ngọc Đường thân cận. Nàng phát hiện vị đại ca ca này dáng dấp rất đẹp
mắt, là người đẹp mắt nhất nàng từng thấy qua, không, là đẹp mắt thứ
hai. Đệ nhất đẹp mắt là người biết làm đồ ăn vô cùng ngon, Triệu ca ca.
Lan nhi vui vẻ kéo Bạch Ngọc Đường tay, chỉ chỉ Triệu Hàn Yên.
Bạch Ngọc Đường hỏi rõ Lan Nhi: "Ý gì?"
Lan Nhi cái gì cũng không nói ra được, liền cong hai khóe miệng cười.
Bạch Ngọc Đường không hiểu được tâm tư hài tử, chỉ có thể lựa chọn đi theo,
sau đó hắn lại nhìn hướng Triệu Hàn Yên bên kia, chỉ thấy một bóng người bận rộn.
Triệu Hàn Yên đang khom người cùng Lai Vượng kiểm tra
độ lửa của cá trong lò nướng như thế nào. Bạch Ngọc Đường sau đó chỉ
thấy "hắn" lấy cá nướng ra ngoài, mùi vị cá nhàn nhạt, rất nhanh liền
tràn ngập đến bên này, Bạch Ngọc Đường âm thầm hít hai cái, còn tưởng
rằng cá đã xong, liền dắt tay Lan Nhi, định tới ăn cá. Lúc đi vào, mới
phát hiện Triệu Hàn Yên chẳng qua là đem mặt ngoài cá hơ cho khô rồi ướp lá cải trắng lên, mùi vị cải trắng tương đối ôn hòa, lúc nướng, nước
bên trong cải sẽ thấm vào mặt ngoài của cá, vừa vặn có thể diệt trừ mùi
tanh nồng đậm của da cá, vị cải nhạt, nên sẽ không xâm nhiễm vào thịt cá tươi ngon. Bởi vì cải trắng bọc ở ngoài, lúc nướng thân cá, phần lớn
mùi cá tán ra sẽ bị giữ ở bên trong, cho nên ngay khi lớp cải trắng được bóc ra, mùi thơm mê người giống như tia chớp nháy mắt phóng ra ngoài,
vô cùng đậm đà, khiến người ngửi vào sinh ra cảm giác đói kịch liệt.
Lột đi phần cải trắng, thân cá vẫn còn nguyên vẹn, rất tươi mềm, nhưng mặt
ngoài vẫn còn nhiều nước, không có một chút dáng vẻ bị nướng qua. Bạch
Ngọc Đường khó hiểu nướng thế này cũng quá mềm rồi, ngay sau đó chỉ thấy Triệu Hàn Yên dùng móc sắt, lại đem đầu cá móc vào, lần nữa bỏ vào bên
trong lò.
Thì ra vừa rồi chẳng qua là bước đầu nướng cá, cũng chưa có nướng xong.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, liền hiểu mục đích chính của Triệu Hàn Yên khi
dùng lá cải trắng bọc cá lại, là vì đề phòng cá vẫn chưa hoàn toàn nướng chín nhưng vỏ ngoài đã cháy trước. Nướng chín một nửa xong, lại lột lá
cải, tiến hành nướng cá lần thứ hai, liền có thể tránh được việc trong
sống ngoài cháy.
Cảm thấy việc nấu cơm cùng hành quân đánh giặc
không sai biệt lắm, một món ăn đến đúng lúc, ngoài việc canh độ lửa ra,
những điểm mấu chốt và độ mặn nhạt phải chờ "thiên thời địa lợi nhân
hòa" còn phải để ý đến phương pháp cùng kỹ năng, cuối cùng mới có thể
trình bày hoàn mỹ.
Bạch Ngọc Đường xoa xoa cằm, tiếp tục nhìn
bóng lưng bận rộn của Triệu Hàn Yên, càng ý thức được làm đầu bếp không
đơn giản như vậy.
Lần thứ hai nướng đại khái mất một nén nhang,
lò trong tản ra càng ngày càng đậm mùi vị cá. Triệu Hàn Yên lại đem cá
lấy ra, quét lên bề mặt tương ớt ngọt, thì là cùng hạt mè, sau đó lại
vào lò nướng chốc lát liền lấy ra.
Bắt đầu bắt bếp, cho giá đỗ,
ba loại cải xanh vào xào, thêm nước sôi muối gia vị, lại bỏ đầu hủ đã
thấm dầu vào, măng các loại. Sau đó lấy một nồi đá được đung đến nóng
hổi, để lên cá chép đỏ mới vừa nướng đến da giòn rùm rụp, lại đổ nước
súp ở phía trên, nhiệt độ nồi đá giúp nước canh giữ được độ nóng, sau đó rắc hành lá cùng ngò ri lên, món cá nướng này coi như hoàn toàn hoàn
thành.
Bạch Ngọc Đường lập tức ngồi yên ở bên cạnh bàn, nhìn bên trong nồi mùi cá nướng tỏa ra đầy đủ, trên mặt toát ra rất vẻ đắc ý,
giống như món ăn này là hắn làm vậy.
Cùng lúc Triệu Hàn Yên đang nướng cá, tận dụng lò lửa vẫn đang bật, thuận tiện làm bánh muối tiêu,
bánh đậu cùng bánh đường. Nàng đem ba loại bánh chia ra, để hai cái vào
mâm rồi bưng cho Bạch Ngọc Đường, liền chống tay lên bàn, nghiêng đầu
quan sát biểu cảm Bạch Ngọc Đường.
"Nhìn ta làm gì?" Thức ăn
ngon trước mặt, Bạch Ngọc Đường ngay cả nói chuyện cũng ít đi mấy phần
so với những ngày ác liệt trước đó, cả người giống con chim non ngoan
ngoãn đợi được đút ăn vậy.
"Nhìn biểu cảm ngươi kỳ quái, ăn cá, ngươi đắc ý cái gì?" Triệu Hàn Yên thẳng thắn hỏi.
"Làm như vậy vì cá nướng rất mới mẻ, người bình thường chưa ăn qua, ta được
ăn trước, dĩ nhiên đắc ý." Bạch Ngọc Đường gọi tới Lan Nhi, ôm nàng muốn cho ăn cá chung, lại bị Triệu Hàn Yên chặn lại.
"Không được,
nàng không thể ăn cay. Lại nói nàng mới ăn cơm xong không bao lâu, vào
lúc này chẳng qua là thèm ăn thôi, không cần quản nàng. Huynh chính là
cứ tự mình việc ăn hết, bình phẩm một chút, có thiếu sót gì nói cho ta,
ta sẽ làm thêm cho Lan Nhi một món không cay."
Lan Nhi thèm thuồng nhìn nồi cá kia, bĩu môi, ngượng ngùng tựa vào bên người Triệu Hàn Yên, nuốt nước miếng một cái.
"Thịt bên trong không cay, ta cho nàng ăn loại này có được không?" Bạch Ngọc
Đường cùng Triệu Hàn Yên thương lượng nói, giọng rất nhẹ, hắn còn chưa
từng cùng ai nói chuyện khách sáo như thế.
Lan Nhi lập tức có
tinh thần, túm ống tay áo Triệu Hàn Yên, ngửa đầu giương ánh mắt hắc
bạch phân minh trong suốt, khẩn cầu nhìn Triệu Hàn Yên.
"Được rồi, "Triệu Hàn Yên đành đáp ứng, căn dặn thêm Bạch Ngọc Đường, "Lọc thịt, không được có xương."
Bạch Ngọc Đường không ngừng gật đầu, cười đưa tay ôm lấy Lan Nhi, để cho
nàng ngồi ở trên chân mình, sau đó kẹp cho nàng một miếng thịt cá, chọn
phần không xương, đưa đến miệng nàng.
Lan Nhi rốt cuộc ăn rất ít, mấy hớp cá liền no rồi, no rồi liền buồn ngủ, sau liền bị Tú Châu mang đi ngủ trưa.
Triệu Hàn Yên thấy người một mực chờ muốn ăn cá chép đỏ, Bạch Ngọc Đường lại
có thể nhịn đến bây giờ, một hớp cũng không ăn, cười hỏi hắn có phải rất thích đứa trẻ đó không.
Bạch Ngọc Đường lập tức lắc đầu, "Không thích lắm."
"Ta nhìn huynh đối với Lan Nhi rất có kiên nhẫn."
"Bởi vì nàng ấy đáng thương, thân nhân đều chết hết, bị dọa sợ ngay cả lời
cũng không nói được. Suy nghĩ một chút lúc đó là cảnh tượng như thế nào, nàng nghĩ rằng một đứa bé nhìn thấy tận mắt hết thảy, không đáng thương sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại.
"Ừ." Triệu Hàn Yên nhận lời, tròng mắt liếc mắt nhìn cá nướng, "Ăn nhanh đi, ta vẫn còn chờ đánh giá của huynh."
Bạch Ngọc Đường nhận lời, giơ đũa lên liền kẹp một miếng da cá, da dính
tương, thì là cùng mè, còn có một ít nước súp. Nhai miếng đầu tiên, nước súp liền trào ra ngoài, có thể cảm nhận được da cá xốp giòn, thịt cá
mềm, còn có hương liệu lần trước nướng thịt tên cái gì thì là, cùng hạt
mè, tương ớt cả thảy đem thịt cá tăng độ thơm ngon vừa đủ, làm cho khẩu
vị càng hấp dẫn, non nhẵn, xốp giòn, cay cay, càng ăn càng ghiền, ngon
đến mức đầu lưỡi ở trong miệng đều sôi trào khởi bão. Một hớp tiếp một
hớp, khiến người ta quên tất cả ưu sầu muộn phiền trong lòng, chỉ muốn
lập tức hưởng thụ mỹ vị trước mặt thật tốt. Mà canh măng, giá đỗ và các
món chay khác, dưới nhiệt độ ở thạch nồi, hấp thụ đầy mùi thơm tản ra
của cá nướng trong canh, kếp hợp cùng thịt cá, không chỉ làm khẩu vị
thêm phong phú, mà còn có một hương vị độc đáo.
Rất nhanh một nồi cá ăn chỉ còn thấy xương, Bạch Ngọc Đường giải quyết xong miếng bánh đậu cuối cùng mới để đũa xuống.
Triệu Hàn Yên thấy Bạch Ngọc Đường lúc ăn cơm tư thế ngồi đàng hoàng, không
phát ra tiếng động, biết hắn chú trọng ở phương diện này, thời điểm Bạch Ngọc Đường dùng cơm liền không ở cùng quấy rầy hắn.
Lúc này Triệu Hàn Yên mới lại gần, muốn đánh giá trước, không quên chọc giỡn hắn: "Thích ăn cá như vậy, làm mèo được rồi."
Sát khí của Bạch Ngọc Đường lập tức bị Triệu Hàn Yên kích thích, có thể gọi là 'nhắc mèo biến sắc'.
"Thật ra thì công phu của huynh và Triển hộ vệ mỗi người có sở trường riêng,
khó phân cao thấp. Nhưng huynh lại muốn cùng ngài ấy ganh đua cao thấp,
chính là thua rồi."
"Giải thích thế nào?" Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi.
"Cõi đời này phần nhiều người cảm thấy mình không bằng người khác, cho nên
mới thường nhao nhao thử sức, tranh giành cao thấp, chứng tỏ bản thân,
không phải sao?" Triệu Hàn Yên biết Bạch Ngọc Đường không chịu được
khích tướng, nàng nói như vậy cũng là tránh Bạch Ngọc Đường dẫn năm vị
huynh đệ của hắn 'nháo' Triển Chiêu, trước mắt vụ án càng ngày càng phức tạp, cãi nhau hao tốn sức lực không tốt chút nào.
Bạch Ngọc
Đường như bị đâm trúng xương sườn mềm, lại không muốn để lộ ra trên mặt, liền nói sang chuyện khác hỏi Triệu Hàn Yên rốt cuộc là làm sao biết
hắn lần này vào kinh là nhằm vào Triển Chiêu.
"Tứ ca đêm qua
đánh chết không nhận, dựa vào hiểu biết của ta về huynh ấy, đến mức này
còn không nhận, nên không phải là huynh ấy nói."
"Không cần hắn
nói, thấy biểu hiện của huynh lúc nói chuyện Triển hộ vệ, ta liền có thể đoán bảy tám phần." Triệu Hàn Yên nửa trêu nửa nhắc nhở Bạch Ngọc
Đường, "Ta có thể không chỉ là đầu bếp, còn rất biết xem lòng người,
huynh cẩn thận."
"Nói nhảm, ta mới không tin, " Bạch Ngọc Đường lơ đễnh cười nói, "Vậy huynh đoán một chút ta bây giờ đang nghĩ cái gì?"
"Cá nướng ăn quá ngon, suy nghĩ làm sao mới có thể khiến tiểu đầu bếp làm
cho ta thêm một bữa? Không thì ta liền ở lại Khai Phong Phủ, dứt khoát
mỗi ngày ở nơi này ăn chùa uống chùa, đời người chỉ cần như thế, thỏa
mãn há miệng, đánh tan chuyện bất bình trước mắt, coi như viên mãn rồi." Triệu Hàn Yên lập tức nói, vì để tránh cho Bạch Ngọc Đường quá thông
minh, đối với nàng nổi lên lòng nghi ngờ, Triệu Hàn Yên đem tiếng lòng
của hắn chuyển thành ngôn ngữ phổ thông đơn giản một chút, hơn nữa có
hơi sai lệch.
Bất quá cho dù như vậy, Bạch Ngọc Đường nghe được
Triệu Hàn Yên nói, cả kinh lập tức thu hết nụ cười trên mặt, gương mặt
băng sơn lạnh lùng, ánh mắt trên dưới trái phải quanh quẩn mấy lần ở
trên người Triệu Hàn Yên. Sở dĩ hắn xụ mặt, không phải là bởi vì tức
giận, là Bạch Ngọc Đường cảm thấy vừa nãy mình nhất định là ăn rất cao
hứng nên nhất thời quên phòng bị, cho tới suy nghĩ trong lòng cũng biểu
hiện ở trên mặt, khiến tiểu đầu bếp vốn thông minh đoán trúng. Đến mức
dùng ánh mắt không ngừng quan sát Triệu Hàn Yên, bản thân cũng muốn thử
nghiệm xem xem có thể đọc lên mục đích của đối phương hay không. Kết quả thất bại, Bạch Ngọc Đường căn bản không đoán ra tiểu đầu bếp có 'biểu
tình phong phú nụ cười lại rất nghịch ngợm' trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bạch Ngọc Đường từ lúc sinh ra tới nay thì đây là lần đầu tiên hoài nghi mình không đủ thông minh.