Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
Triển Chiêu liếc nhìn một cái trong lòng liền hiểu rõ, "Kẻ gian trộm gà, hoặc là đồng bọn tên trộm."
"Kẻ trộm gà?" Triệu Hổ ngay sau đó kịp phản ứng chuyện ăn gà lần trước, "Ta nói tiểu đầu bếp làm sao không biết chúng ta, tận năm người đàn ông như vậy mà chỉ chuẩn bị một con gà, nguyên lai là gặp phải kẻ gian. Ai lại
có lá gan lớn như vậy, dám sai khiến đầu bếp của Khai Phong phủ chúng
ta!"
Triệu Hổ hết sức khó chịu, bắt tay áo dặn dò Triệu Hàn Yên
không cần lo lắng, kể từ giờ trở đi hắn sẽ canh giữ ở chỗ này, cùng giúp một tay để nhanh chóng bắt được kẻ gian.
Triển Chiêu cười nhạt, "Công phu người ta hơn xa ngươi rất nhiều, buổi tối nên ngủ thì ngủ, ta trông coi tại đây là được."
"Vẫn là Triển hộ vệ đi nghỉ ngơi đi, loại tiểu tặc nhỏ nhặt này ta đây một
người liền có thể đối phó được." Triệu Hổ dương lên đầu nắm tay, quật
cường nói.
Triển Chiêu sững sốt một chút, Triệu Hổ nguyên lai
thường rất hay nghe theo phân phó của chàng, trái lại giờ đây khá là kỳ
quái. Chuyển tầm mắt, nhìn thấy Triệu Hổ cái có cái không đang liếc nhìn Triệu Hàn, trong lòng đại khái đã rõ ràng, hắn đây là muốn ở mới trước
mặt người bằng hữu mới này kiếm chút mặt mũi.
"Ngươi nếu muốn để ở lại cũng được, có thể đối phương số người không chỉ có một người, ta
khó mà chu toàn." Triển Chiêu lui một bước, thuận thế chừa mặt mũi
choTriệu Hổ. . Google ngay trang -- TR UMtruyen. м E --
Triệu Hổ rất cảm kích, cười hì hì đáp lại Triển Chiêu, cũng cho chàng một cái biểu tình 'Đa tạ'.
"Phiền toái hai người phải vất vả, há phải làm xuyên đêm?" Con ngươi Triệu Hàn Yên chuyển động, "Vừa vặn ta nướng một ít đồ ăn làm bữa khuya cho hai
người, tạm thời là đền đáp."
"Quá tốt, chỉ cần là tài nấu nướng
của ngươi, chúng ta tất không khách khí!" Triệu Hổ cao hứng hơn, ở lại
quả nhiên là quyết định sáng suốt.
Triệu Hàn Yên đi lấy thịt đùi dê, cắt thành nửa tấc, khối lớn nhỏ vuông vức rồi ngâm vào nước lạnh
lấy từ sâu trong giếng cho loãng máu. Nửa nén hương sau, chuyển qua một
chậu nước lạnh khác, lượng nước ít hơn, khuấy hai cái trứng gà, thời
điểm thịt dê đang nướng, củi rất dễ dàng rơi xuống, dùng trứng gà sẽ
khiến thịt dê non ngon hơn. Điểm này Triệu Hàn Yên không thấy trong các
sách nấu ăn hay công thức cổ, mà là nàng trước kia đi du lịch, thời điểm đó từng gặp một vị đầu bếp Tân Cương biết được diệu chiêu. Lại thêm
muối, hồ tiêu, gừng, tỏi, hành các loại, rồi ướp trong một lát. Kể từ
bây giờ tính tới đêm khuya, có chừng sáu giờ, đủ thấm vị.
Còn dư lại xương đùi dê, Triệu Hàn Yên trực tiếp cho vào nồi, thêm nước nấu
canh, lại nắm một nắm đậu đen để vào trong ngâm nước ngâm. Chờ một lát
canh xương sôi lên, đem đậu đen đã ngâm mềm cho vào, lại thêm vụn thịt
dê, một lúc lâu sau là được món canh xương dê hầm đậu đen.
Chỉ
nướng thịt dê thôi thì quá đơn giản, chuẩn bị thêm cá diếc, đùi gà, cánh gà các loại, cũng ướp muối, hành các loại. Chờ gia vị ướp cho thấm thì
không cần phải thêm trứng nữa. Ăn thịt không thì sẽ dễ ngán nên Triệu
Hàn Yên lại để cho huynh đệ Xuân Lai, Xuân Khứ chuẩn bị thêm cà chua,
rau hẹ và nấm hương tươi.
Vào mùa nóng, trong núi nấm nhiều
nhất. Người dân vùng này thường gọi dân dã nấm Ma cô là 'Khuẩn tử',
chủng loại có rất nhiều chủng loại, tên cũng rất thú vị, nào làTử Đinh
Hương, Đại Bạch Nga, Kê Đản Hoàng Nhi, Hồ Lô Quyển Nhi, Kê Thối Nhi Nga, Hôi Đại Đầu, Dược Nga Nhi, Hôi Phao Nga, Thảo Nga Nhi Đẳng có hơn mười
mấy loại. Nhất là Đại Hồng Nga, Kê Thối Nga cùng Đại Bạch Nga, rất
thường gặp, vì có số lượng nhiều nhất. Mới mẽ dã nấm vậy ba văn tiền một cân, bất kể đây là một vài loại dã nấm có đầu đỏ, đầu trắng, hay là đầu vàng nhạt, vị nói tất cả đều rất tươi đẹp.
Triệu Hàn Yên tách
đầu nấm hương và chân ra làm hai, luộc sơ đầu nấm hương non mềm để dùng
cho cơm rang vào bữa tối, lại đem chân nấm hương có vị tương đối mạnh mẽ thái sợi có độ dài bằng nhau, gói vào trong móng chân giò hun khói,
dùng cho đồ nướng vào đêm khuya.
Vụ lúa sớm nhất của phương Nam
được chở tới vào ngày hôm qua, thì hôm nay Khai Phong phủ đã nhận được
mẽ gạo mới giã đầu tiên. Gạo mới giã sẽ có mùi thơm nồng nàn nhất, loại
gạo này nấu lên so với bất kỳ thời điểm nào càng thêm thơm. Vừa hay đang là ở giữa hè, vẫn muốn lợi dùng thời điểm này có thể tùy ý hái nhiều lá sen, dùng chúng gói gạo lại rồi đặt vào trong nồi, dùng nước suối nấu,
liền được món cơm trắng ngon miệng hương vị lá sen thoang thoảng.
Giữa hè không chỉ có nhiều lá sen, cũng là thời điểm có cá bớt mập và non
nhất. Triệu Hàn Yên lột da và bỏ đi bộ lòng của cá bớt, dùng canh gà hầm chín bằng lửa nhỏ, chờ khi thịt cá có thể dùng đũa châm thấu, liền thêm muối, gừng cùng hành để khử mùi tanh là được. Cá bớt thịt tươi ngon,
dinh dưỡng phong phú, mà canh gà thì có một loại thơm ngon khác, cả hai
dung hợp, vừa vặn điều hòa lẫn nhau, mùi càng tươi mới, hợp làm canh,
tươi đẹp thanh nhuận lại ngon miệng, trai gái già trẻ đều thích, mà còn
bồi bổ sức khỏe, công hiệu nhuận phế ích khí. Đây hai loại nguyên liệu
nấu ăn phối hợp, đã là tuyệt diệu, nên cũng không cần các vị khác tới
quấy loạn.
Mà đối với tổ hợp nguyên liệu nấu ăn này, Triệu Hàn
Yên là trước kia đã ăn qua tiến hành tổng kết, đây cái 'Trước kia' này
bao gồm cả kiếp trước lẫn với bây giờ.
Đừng nói kiếp trước, cơ
hồ mỗi người đầu bếp cũng đều là ăn hàng, Triệu Hàn Yên mặc dù không
chuyên nghiệp về khoảng làm thức ăn truyền thống, nhưng đã ăn qua, hơn
nữa còn ăn qua rất nhiều tinh phẩm. Mà hiện giờ trải qua ba năm sống
trong cung, cũng để lại cho nàng rất nhiều kinh nghiệm phong phú về phối hợp nguyên liệu nấu ăn truyền thống, dẫu sao trong cung cũng là ngự
trù, tài nấu nướng của bọn họ ở cả cái đại Tống này đều là đứng đầu.
Triệu Hàn Yên thấy thật đáng tiếc rằng mình chỉ có thể ăn lại mà không
thể đi theo những cao thủ này bái sư học nghệ, cho nên hằng ngày thường
thầm nhớ lại khẩu vị cùng nguyên liệu nấu ăn phối hợp của từng món ăn.
Triệu Hàn Yên xào mầm tỏi xanh, rau cải cùng củ cải, trộn một ít dưa leo và
mộc nhĩ tươi mát nhẹ nhàng, khác đem thịt bò thái mỏng đã muối tốt đặt
lên mâm, lại mang ra canh xương dê hầm đậu đen đã nêm nếm vừa vặn, thêm
hành lá và rau thơm cắt nhỏ.
Cuối cùng bổ gà lá sen thành sáu phần, hôm nay bàn cơm nhỏ coi như hoàn thành.
Thời điểm Triệu Hàn Yên đang nấu ăn, Triển Chiêu bị Vương Triều kêuđi, Triệu Hổ liền một mình 'Thủ' ở phòng bếp, nhìn đám người Triệu Hàn Yên làm
việc nấu cơm. Ban đầu ánh mắt của hắn hoàn toàn ở trên người Triệu Hàn
Yên, từ nhỏ đến lớn, Triệu Hổ chưa từng thấy qua ai ngay cả nấu cơm mà
lại hấp dẫn đến như vậy, bất kể là cúi đầu xắc thức ăn vẫn là nâng tay
xào đồ, tiểu đầu bếp vô tình lộ ra sự linh động ưu nhã, giống như hắn
không phải đang làm thức ăn mà là đang ngồi trên đỉnh núi hoặc là dưới
cây mai gảy một khúc nhạc êm tai. Nhưng không bao lâu, Triệu Hổ không
nhìn Triệu Hàn Yên nữa, bởi vì hai cái lỗ mũi của hắn toàn bộ đã bị mùi
thức ăn thơm phức chiếm lấy, để cho hắn không có cách nào suy tính, càng không có cách nào chiếu cố đến "Sắc đẹp", trong đầu chỉ đến việc "Ăn,
ăn, ăn", "Thật là đói, thật là đói".
Lúc Triệu Hàn Yên nấu ăn,
việc nghe từ "Ăn" từ tiếng lòng của Lai Vượng và huynh đệ Xuân Lai Xuân
Khứ đã trở thành thói quen của nàng. Nhưng khinàng nấu ăn, ba người ở
đây cũng bận rộn, còn có lúc sẽ rất vội vàng, dĩ nhiên là không nghĩ quá nhiều. Nhưng hôm nay có thêm một Triệu Hổ, tiếng lòng của hắn toát ra
tần số gấp ba lần so với ba người kia gộp lại, còn kêu không ngừng nghỉ
giống như tiếng chim hót vang giữa hè, liên tục không ngừng, cực kỳ ồn
ào, khiến Triệu Hàn Yên thiếu chút nữa đuổi hắn đi.
Bất quá thay đổi ý nghĩ, nàng nghĩ tương lai rất có thể sẽ gặp phải tình huống
nghiêm trọng hơn so với cái này. Nếu là vào lúc này không luyện được một bộ mặt không đổi sắc, sau này càng sẽ không vững vàng, toại coi như là
đối với mình tính nhẫn nại của rèn luyện. Thế nhưng thời điểm bỏ muối
vào canh dê, tay vẫn run rẩy, lỡ bỏ hơi nhiều, Triệu Hàn Yên bình tĩnh
múc một muỗng nước nóng bỏ vào làm loãng. Như vậy tất nhiên ảnh hưởng
khẩu vị của canh dê, nhưng không có biện pháp, có vấn đề mời tìm Triệu
Hổ.
"Oa, tiểu đầu bếp quả nhiên thêm thức ăn, thật thịnh soạn! Ta giúp bưng thức ăn!" Triệu Hổ chủ động nói.
Lỗ tai Triệu Hàn Yên vừa vặn nghe mệt mỏi, liền để cho Triệu Hổ thay mình
cùng đám người Lai Vượng, Xuân Lai đi mang thức ăn lên. Về phần đánh giá của các thực khách, nhìn những chén dĩa được bưng trở về là biết.
Hai nén hương sau, mâm không chén không được mang trở lại, Triệu Hàn Yên
nhìn, trừ gấp đôi lượng cơm còn dư lại như trong dự kiến, thức ăn và
canh đều không còn dư.
"Ăn quá ngon, Vương Triều bọn họ ngay cả
mâm canh còn dư lại cũng không buông tha, múc một muỗng cơm để ăn
chung." Tú Châu thán phục nói.
Triệu Hàn Yên cười một tiếng,
mang đám người Tú Châu ăn cơm, đi ngay đến bên vại tương múc ra hai
muỗng tương ngọt cùng tương ngọt cay.
Tương ngọt là mấy ngày
trước Triệu Hàn Yên tự mình làm, dùng phương pháp địa phương truyền
thống nhất làm tương, đem bột mì cùng đậu tằm chín tới, thêm nước sôi
làm thành bánh hấp chín, sau khi để nguội dùng lá Chi Dướng bọc lại.
Hình dạng của lá Chi Dướng cùng lá cây dâu không sai biệt lắm, không độc nhưng có thuốc, Trung y trên có ghi sẽ chữa trị sưng phù, sán khí, kiết lỵ, đắp lên bánh là vì phòng sinh sâu giòi, nấm mốc hay thối rữa. Chờ
bảy ngày bánh đổi vàng, phơi dưới ánh mặt trời một ngày, lại đem bánh
đảo vụn thêm nước sôi một lần, nhiều muối, liền pha chế thành tương
ngọt. Triệu Hàn Yên chuẩn bị thêm một phần hột tiêu, làm thành tương
ngọt cay. Hai loại tương vừa vặn thích hợp làm nước chấm cho đồ nướng.
Lai Vượng dựa theo yêu cầu của Triệu Hàn Yên, dùng cục gạch cùng đất vàng
dựng một cái 'Lò nướng', chuẩn bị xong gỗ than. Sau đó lại đi mua một
vài kiếm Nam Xuân, rượu Thanh mai cùng rượu Bồ đào, phối hợp tốt với
thịt nướng, tiền mua rượu là Triển Chiêu đưa cho, ý muốn nói ăn chùa thì có thể, nhưng phải góp một phần lực. Triệu Hổ cũng tham gia náo nhiệt,
chủ động chạy đi mua chân ngỗng lưỡi vịt ướp rượu của nhà mẹ Dương Nhị
nổi tiếng nhất trong thành Đông Kinh.
"Hàn huynh đệ cùng nếm thử một chút, vật này ăn thật ngon, chờ đến đêm khuya chúng ta phối hợp với uống rượu là thích hợp nhất." Triệu Hổ đem đồ tớt mới vừa mua mở ra,
nhìn Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên dùng đũa kẹp một cái chân
ngỗng bỏ vào trong miệng, ngọt cay vị hăng, thịt không nhiều nhưng ăn
rất có mùi vị, quả thật là đồ nhắm ngon.
"Phòng bếp còn thức ăn sao?" Triệu Hổ chợt nhớ tới cái gì, hỏi Triệu Hàn Yên.
"Làm sao, Triệu đại ca còn ăn chưa no?" Tú Châu nửa nói đùa hỏi.
"Không phải ta, mới vừa rồi ta cưỡi ngựa trở lại, từ Khai Phong phủ cửa chính
nhìn qua, thấy một nữ hài vang vảng ở cửa Khai Phong phủ, áo quần rách
rưới, cực kỳ đáng thương, ta còn chưa kịp nói chuyện, nàng liền rúc cổ
chạy đến chân tường ẩn nú. Ta đoán nàng có thể là đói, liền nghĩ đưa
bánh bao bánh gì cho nàng." Triệu Hổ bổ sung nói, "Trẻ con không thể ăn
cay đi, ta đây ướp rượu chân ngỗng có chút cay."
Triệu Hàn Yên cau mày, "Nữ hài? Váy hồng?"
"Trời khá tối, ta không chú ý, bất quá hình như là vậy." Triệu Hổ không xác
định nói, hắn vừa mới dứt lời, nghiêng đầu chỉ thấy Triệu Hàn Yên chạy
ra ngoài. Triệu Hổ cùng Tú Châu vội vàng cũng đi theo ra ngoài.
Triệu Hàn Yên chạy đến phủ nha cửa chính, khắp nơi tìm kiếm một vòng không
thấy người, đang nghĩ người chắc đã đi, liền nghe được 'Thật là đói,
thật là đói, muốn ăn đại ca ca đưa bánh ngọt, đại ca ca ở nơi nào, kia
người xấu tới, hãm hại người khác, hại người khác... ' Âm thanh từ đáy
lòng của một nữ hài.
Triệu Hàn Yên nghe được tiếng lòng, đối
chiếu với thanh âm của một người bình thường dùng miệng nói ra được là
cùng một loại, cho nên nàng lập tức liền nhận ra tiếng nói này, là của
vị kia trước đó nàng gặp phải, một tiểu cô nương tựa hồ vì cả nhà bị
giết mà sợ đến thất thanh.