Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
"Đúng, hai cái tên rất giống nhau." Triệu Hàn Yên nói: "Rất có thể hắn
đã noi theo Bắc hiệp, tự cảm thấy giết người chính là cử chỉ hiệp
nghĩa."
Triển Chiêu cảm thấy Triệu Hàn Yên nói có lý, "Hiện tại
đã xác định hắn là hung thủ, vốn nên bắt người trước để tránh hắn tiếp
tục hành hung. Chỉ là chứng cớ còn chưa đủ, ta thừa dịp lúc hắn vắng
mặt, đã dò xét qua chỗ ở của hắn, cũng không tìm được đầu mối gì hữu
dụng. Ý của đại nhân là nếu người này mạnh miệng không nhận tội, trọng
hình bức cung, dùng hình bức cung chỉ sợ là hạ sách, tốt nhất là thu
thập một ít chứng cứ để tái thẩm. Không biết Triệu đệ có biện pháp gì
không?"
"Thủ pháp giết người của hắn nhanh gọn, lại là một người cực thích sạch sẽ, chỗ hắn ở sợ là khó tìm tội chứng." Triệu Hàn Yên đi tới dưới hành lang ngồi xuống, lấy tay nâng cằm suy nghĩ.
Triển Chiêu thấy thế cũng đi đến ngồi, vốn là chờ đợi đáp án, lại nghiêng đầu nhìn Triệu Hàn Yên, "Được rồi, suýt nữa đã quên một chuyện trọng yếu.
Lúc kiểm tra thi thể Tôn Kiều, thấy có vật gì đánh rơi hay không? Ví dụ
như lệnh bài?" Triệu Hàn Yên hỏi.
Triển Chiêu: "Lúc ấy Công Tôn
tiên sinh cũng nghĩ vậy liền kiểm tra khoá đao, lệnh bài, những vật này
đều ở đây, cũng không đánh rơi. Ta đoán có thể bởi vì lúc ấy Tôn Kiều
phản kháng khiến hắn bối rối, vội vã tẩu thoát nên quên lấy đồ."
"Hoặc giả thiết là hắn cầm đồ vật mà các ngươi không biết. hắn biết rõ thân
phận Tôn Kiều còn dám giết, thì sẽ không vì sốt ruột tẩu đi mà không lấy đồ, trên người Tôn Kiều nh ất định có vật gì đó bị hắn lấy đi." Triệu
Hàn Yên tự trách nói: "Trách ta đầu óc quá không linh hoạt, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy."
"Không trách ngươi, ngươi là đầu
bếp, vốn cũng không nên phụ trách việc này, là ta không làm tròn bổn
phận." Triển Chiêu nói: "Muội muội nàng sau khi mất tích không lâu thì
nhạc phụ cũng bỏ mình, nghe có nhiều điều kỳ hoặc. Cân nhắc đến vụ án
ngõ giết heo cũng không phải là lần đầu tiên Âu Đại Xuân giết người, ta
cảm thấy chỗ này có thể điều tra, còn nữa, quê quán thê tử hắn cũng là
một điểm đột phá."
Triển Chiêu chuyên tâm ghi nhớ, chuyển sang
hỏi Triệu Hàn Yên: "Ngươi ở phương diện phá án rất có thiên phú, ngươi
nếu thật thích nấu cơm ta sẽ không nói gì, nhưng khi có vụ án ngươi sẽ
quan sát, cân nhắc, chăm chỉ suy nghĩ, thoạt nhìn ngươi không giống như
là người không thích phương diện này, vậy tại sao lại không làm?"
Triệu Hàn Yên ngơ ngác, nghi ngờ nhìn phía Triển Chiêu, "Phải không?"
Mặc dù ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Triệu Hàn Yên kỳ thật đã
có đáp án. Nàng biểu hiện xác thực như Triển Chiêu nói, cảm thấy rất
hứng thú với việc quan sát, tự hỏi và phân tích... Thoạt nhìn nàng rất
thích làm, đây là trạng thái tự nhiên và phản ứng chân thật nhất của
nàng. Lúc đầu có lẽ là bởi vì cha mẹ ép buộc nàng lựa chọn học y, nàng
để chứng minh chính mình phải phản kháng 'Chế độ gia trưởng', cho dù là
nàng có thể thích tâm lý học nhưng nàng cũng sẽ đem nó xếp ở loại 'không thích'.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nấu ăn đúng là nàng có hứng
thú, tâm lý học cũng làm nàng mê muội. Triệu Hàn Yên bắt đầu nghi hoặc,
chợt phát hiện chính mình không rõ thích cái nào hơn.
Triển
Chiêu thấy Triệu Hàn Yên thất thần, biết chuyện này tựa hồ chạm đến điểm nào đó của nàng rồi, cũng không hỏi thêm nữa, khách khí cáo từ.
Tú Châu chậm rãi đi lại, khẽ kêu Triệu Hàn Yên một tiếng "Sắc trời không còn sớm nữa, nên đi nghỉ thôi?"
"Đi về ngủ." Triệu Hàn Yên quyết định không muốn nghĩ tới, sảng khoái đứng dậy, lôi kéo Tú Châu trở về phòng.
...
Ngày kế, trời mới tờ mờ sáng, Triển Chiêu liền cùng Công Tôn Sách chuẩn bị
kiểm tra thi thể Tôn Kiều, kiểm tra có cái gì rơi lại hay không thì nha
sai giữ cửa đưa tới một phong thư.
Sau khi Công Tôn Sách tiếp
thư, tay cầm bao thư cảm giác không đúng, liền xé ra, phát hiện bên
trong có một tấc vải đỏ hình vuông bọc xung quanh bùa hộ mạng.
Công Tôn Sách gọi Trương Lăng tới, hỏi hắn nhìn có thấy quen mắt không.
Trương Lăng xem xét, chợt nhớ tới cái gì, gật đầu nói: "Hình như là tháng
trước mẹ hắn đi miếu dâng hương, cầu bình an cho hắn."
Công Tôn
Sách đem bùa hộ mạng giao cho Triệu Hổ lập tức đem đi xác nhận với mẫu
thân của Tôn Kiều. Hai nén hương sau, Triệu Hổ mang tin tức về xác thực
bùa hộ mạng chính là thuộc về Tôn Kiều.
Trong lúc đó Công Tôn
Sách đi hỏi qua hai gã nha sai giữ cửa, cả hai đều nói buổi sáng lúc mở
cửa thì đã thấy phong thư từ trong khe cửa rớt xuống. Vì phong thư không có ký tên nên liền cảm thấy kỳ quái, vội vàng đưa tới đây.
Lúc này Triển Chiêu cũng từ bên kia đã trở lại.
Công Tôn Sách: "Thế nào?"
"Mấy tên nha sai đều không rời mắt khỏi cửa trước sau nhà Âu Đại Xuân, cả đêm chưa từng có động tĩnh." Triển Chiêu cau mày nói:
"Thật kỳ quái, nếu hắn ở nhà, thì ai đã đưa phong thư này?" Triệu Long ở bên, sau khi nghe, nghi hoặc nói "Chẳng lẽ hung thủ không phải hắn?"
"Chắc có người giúp đỡ." Triển Chiêu đoán nói: " Đại nhân sáng sớm thượng
triều, trong chốc lát chắc cũng chưa về, nếu tiên sinh và ta cũng không
có chủ ý, không bằng hỏi ý kiến của Triệu đệ, xem hắn có ý tưởng gì khác không."
"Bởi vì án tử lại phiền toái Triệu đệ chạy qua chạy lại cũng không tốt." Công Tôn Sách đồng ý, để Triển Chiêu trực tiếp đi đến
phòng bếp tìm người hỏi.
Triển Chiêu nhận lời, theo lời đến
phòng bếp tìm Triệu Hàn Yên, lại không thấy Triệu Hàn Yên đâu hết, chỉ
thấy nha hoàn Tú Châu và huynh đệ Xuân Khứ Xuân Lai bận rộn ở trước lò
bếp.
Ba người nhìn thấy Triển Chiêu, đều tạm dừng công việc
trong tay. Triển Chiêu cười ý bảo Lai Vượng để đám người kia tiếp tục
công việc, chỉ gọi Tú Châu đến hỏi.
"Công tử nhà ngươi đâu? Buổi sáng hắn không nấu cơm à?"
"Mới vừa làm bánh bao hoa bỏ vào trong nồi, liền nhận được một phong thư sau đó thì đi ra ngoài truy đuổi người." Lúc Tú Châu nói chuyện liếc nhìn
về hướng cửa sau.
Thư!
Triển Chiêu lập tức cảnh giác, không đợi Tú Châu nói xong thì cầm đao trong tay ngay sau đó đuổi theo.
Ra khỏi cửa sau, Triển Chiêu thấy Triệu Hàn Yên đang cầm thư đứng cách hắn mười trượng ở phố phía Tây. Trên đường ngoại trừ hai người thì chẳng
còn ai khác.
Triệu Hàn Yên quay đầu nhìn Triển Chiêu, lúc này
phương Đông một luồng nắng sớm vừa vặn chiếu trên má nàng, một nụ cười
nhẹ nhiễm dưới ánh dương ấm áp, ngọt động lòng người. Điều này làm Triển Chiêu chợt nhớ tới tối hôm qua ăn cái bánh rán kia, nhân đậu đỏ kia
ngọt ngào thanh khiết, cơ hồ đem lòng người hóa ngọt.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Triển Chiêu trở về thực tại, hắn biết Triệu Hàn Yên còn có thể cười chính là
không có việc gì, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi, "Nghe nói ngươi nhận được
phong thư, có chút lo lắng, liền đến xem, người vẫn ổn?"
"Vẫn ổn."
Triệu Hàn Yên rủ đôi mắt xuống, lông mi dài hơi rung động, hình thành một cái bóng hình cung, nàng cười chúm chím, gò má đỏ ửng, có loại tốt đẹp nói
không nên lời.
"Ta nhận được một phong thư khiêu chiến."
Triển Chiêu tiếp nhận thư mở ra nhìn, tờ thư trên viết một hàng chữ: Ngươi
không xứng làm đầu bếp Khai Phong Phủ, tỷ thí với ta, thua mời đi.
"Là ai?" Triển Chiêu hỏi.
Triệu Hàn Yên lắc đầu, "Chưa bắt được người."
Triển Chiêu vốn tưởng rằng thư cùng hung thủ có liên quan, vào lúc này thấy
vậy, tin chắc không phải, thần kinh vừa mới căng thẳng tự nhiên cũng
trầm tĩnh lại: "Ngươi đắc tội người nào lại đưa cho ngươi chiến thư?"
"Ta trông giống như là đắc tội với người nào sao?" Triệu Hàn Yên ở lâu
trong thâm cung, nay mới ra ngoài không bao lâu, sao có thể có thể có
người nhắm vào nàng, "Ta cảm thấy người này ngược lại càng giống như là
có quan hệ với Khai Phong Phủ các người, trong thư cố ý đề cập tới 'đầu
bếp Khai phong phủ'."
"Thật không?" Triển Chiêu vừa liếc nhìn thơ, "Có thể sao, bất quá ta nhất thời không nghĩ ra được là ai."
"Không vội, hắn nói muốn tỷ thí với ta, sớm muộn gì sẽ phải hiện thân." Triệu Hàn Yên không nhanh không chậm nói: "Ta sẽ chờ."
Nếu không có chuyện gì lớn, Triển Chiêu sẽ không quấn lấy Triệu Hàn Yên hỏi về lá thư này như thế nào, vội vàng kể cho nàng về việc bọn họ mới vừa
nhận được tin cùng với tình huống tối hôm qua của Âu Đại Xuân bên kia.
"Chúng ta hoài nghi Âu Đại Xuân có đồng bọn."
"Khả năng không lớn, nét mặt hắn nhìn hiền lành, nhưng bên trong tính tình
cô độc, cực kì thích sạch sẽ, nên không thích cùng người khác quá mức
thân mật. Hắn ngay cả vợ con cũng không mang theo, sao có thể có thể để
một người khác cùng làm với hắn, lại còn làm chuyện bí mật, cứ thế liên
lụy lẫn nhau không phân ra? Trừ phi phải có một người tính cách không
khác với hắn lắm, cũng cực thích sạch sẽ, loại này rất xa vời mong manh, ta càng nghiêng về phía là hắn tự mình đưa thư." Triệu Hàn Yên phân
tích nói.
"Nhưng tối hôm qua người giám sát hắn quả thật không thấy hắn xuất môn, trừ phi..." Triển Chiêu nhíu mày lại, "Có mật đạo?"
"Hai cửa hàng lân cận đó buôn bán gì?" Triệu Hàn Yên hỏi.
"Một là quán rượu, một là hàng giày."
"Cẩn thận điều tra một chút về hàng giày." Triệu Hàn Yên nói
Triển Chiêu vốn muốn hỏi tại sao nhất định là cửa hàng giày, lập tức mới phản ứng được, cửa hàng giày dùng da làm giày, da có thể là từ hàng thịt bên kia mà đến, hai bên liên hệ có khả năng lớn hơn.
Triển Chiêu đối với Triệu Hàn Yên chắp tay một cái "Triệu đệ thất khiếu linh lung, dĩnh ngộ tuyệt luân*, khiến người bội phục."
Dĩnh ngộ tuyệt luân: thông minh hơn người bình thường.
"Đa tạ!"
Có thể được nam hiệp Triển Chiêu nổi tiếng khích lệ, Triệu Hàn Yên có cảm
giác thành tựu,sau khi thỏa mãn một chút, làm cơm vẫn là phải làm cơm.
Phải đem kiến thức làm món ăn truyền thống cơ bản luyện thật giỏi,
nghiên cứu ra các món ăn danh chấn thiên hạ, đó mới là cảm giác thành
tựu chân chính.
Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu từ biệt, hăng hái trở về phòng bếp làm việc.
Ngày kế, đám người Triển Chiêu cuối cùng cũng vặn hỏi từ thê tử Âu Đại Xuân
biết được nhạc phụ Âu Đại Xuân cũng không phải là ngã bệnh thông thường
mà chết, mà là một đêm chết bất đắc kỳ tử*. Lúc ấy thê tử Âu Đại Xuân
mang bầu, nàng chưa từng tận mắt thấy thi thể, Âu Đại Xuân giải thích là Cừu Hải trúng Mã Thượng Phong* mà chết, nguyên nhân có chút dọa người
nên không truyền ra ngoài, nói ngã bệnh mà chết. Cũng bảo nàng và đứa
nhỏ trong bụng không được đi gặp thi thể phụ thân.
*Bất đắc kỳ tử: không rõ nguyên do.
* Mã thượng phong: một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y
gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp
gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.
Lúc ấy thê tử Âu Đại Xuân có bầu, vì muốn bảo vệ đứa
nhỏ liền đút tiền cho quan phủ, đổi từ ở rể thành gả cưới, như vậy nữ
nhi xuất giá không cần phải thủ hiếu cho phụ thân mà không thể sinh con. Cừu thị là con gái độc nhất, Âu Đại Xuân cũng xem như danh chánh ngôn
thuận thừa kế tất cả tài sản của Cừu Hải, mang theo tiền đến kinh thành
làm việc buôn bán. Tuy nói sau đó Âu Đại Xuân tiền bạc có dư chưa từng
bạc đã qua vợ con, nhưng vẫn luôn không trở về nhà, cũng không gặp gỡ vợ con thêm lần nào nữa.
Triển Chiêu cùng đám người Công Tôn Sách
sau khi nghe xong, càng thêm hoài nghi nguyên nhân cái chết của Cừu Hải
có phần kỳ quặc, lập tức dẫn người đi khai quật phần mộ Cừu Hải, một lần nữa nghiệm thi. Đoàn người tới huyện, đào mồ khai quan, rõ ràng có thể
thấy được phần ở xương cổ của cái xác còn lưu lại vết đao cắt, thập phần xác định Cừu Hải chết vì yết hầu bị vũ khí sắc bén cắt.
Triển
Chiêu dẫn người đem Âu Đại Xuân tập nã quy án, cũng tìm được trong hầm
cửa hàng giày một mật đạo thông với hậu viện quầy thịt. Lại nghi ngờ
'chưởng quầy' hàng giày, mới biết nguyên lai hàng giày này cũng là Âu
Đại Xuân mở.
"Phụ thân ngươi bỏ mình một tháng trước, muội muội
Âu Đại Xuân đột nhiên mất tích, trong này chắc có ẩn tình?" Bao Chửng vỗ kinh đường mộc, hỏi Cừu thị, cũng chính là thê tử Âu Đại Xuân.
Cừu thị rơi lệ nói: "Đại nhân minh giám, dân nữ thật không biết. Ngày đó
phu quân đột nhiên nói với dân nữ là thân muội của hắn mất tích, dân nữ
biết huynh muội bọn họ xưa nay tình cảm rất tốt, dân nữ muốn giúp một
chút, nghĩ cầu những người hỗ trợ tìm, hắn lại nói không cần, còn nói ta không cần lo những việc này."
Tác giả có lời muốn nói:
Vai chính kiếp trước dự tính: Y học thế gia xuất thân, bị cha mẹ buộc học
y, lúc ấy trong tính cách đơn thuần muốn phản kháng cha mẹ, chứng minh
chính mình, cho nên cảm thấy bản thân không thích tâm lý học, thừa dịp
khi đi du học đổi thành học nấu ăn.