Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
Đợi sau khi đám người Công Tôn Sách rời đi, Triệu Hàn Yên cảm thấy không ổn nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng đưa tay ý muốn Triệu Hàn Yên ngồi xuống.
Đối mặt Bao đại nhân nghiêm túc chính khí, trong lòng Triệu Hàn Yên bắt đầu đánh trống, suy nghĩ các khả năng, cùng với các biện pháp ứng đối.
"Lúc này bổn phủ và ngươi chỉ có hai người, Triệu đệ sao không phóng khoáng
nói rõ thân phận." Bao Chửng mắt nhìn chằm chằm Triệu Hàn Yên, giống như phải đem người nhìn thấu.
"Đại nhân có ý gì?"
"Người có thể ngụy trang thân phận, nhưng không giấu được kỳ tài cùng khí chất
bẩm sinh. Xem lời nói cử chỉ của Triệu đệ tuyệt không phải loại người
bình thường, ắt có thể chỉ là thư sinh xuất thân từ môn hộ lụi bại?" Bao Chửng giọng cực kỳ chắc chắn, "Dĩ nhiên, Triệu đệ nếu quả thực không
muốn thẳng thắn, bổn phủ cũng sẽ không cưỡng ép, nhưng không tránh được
sẽ phái người tường tra thân phận ngươi."
"Đúng thật là giả, đại nhân không cần sai người tra xét, tại hạ nói thật là được. Kỳ thật thì
tại hạ cũng đoán được ngụy trang như vậy sẽ không giấu được bao lâu, sẽ
bị đôi mắt tinh tường của đại nhân nhìn thấu." Triệu Hàn Yên trả lời
cũng không quên tâng bốc Bao đại nhân một câu, nói tiếp, "Tại hạ thật ra là con út của Bát Hiền Vương, tự Tiểu Hàn. Bởi vì từ nhỏ vì muốn ăn
ngon, thật thích nghiên cứu nấu ăn. Trước đó vài ngày tại hạ đánh cược
cùng phụ thân, nếu tại hạ thắng, liền có thể làm điều bản thân muốn. Phụ thân tại hạ đáp ứng, kết quả tại hạ thắng, lại bởi vì sợ ông ấy đổi ý
ngăn cản, liền để lại một phong thư nói rõ ràng nguyên do rời đi."
"Ngươi thật là con út của Bát Vương, người từng thay cha xuất gia ở núi Đại
Hùng kia?". Các con của Bát Hiền Vương Bao Chửng đều gặp, duy chỉ có có
vị ấu tử chưa từng thấy qua, nghe nói từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, không thể không lấy tự "Hiếu" rồi nuôi ở trong chùa để cầu nhiều phúc
kéo dài tuổi thọ.
Triệu Hàn Yên gật đầu.
Bao Chửng cảm
khái không thôi, không nghĩ tới trong nháy mắt ấu tử của Bát vương đã
lớn như vậy. Khó khăn nhưng không chăng tục, nguyên lai có xuất thân như vậy, lại trải qua mấy năm thanh tu ở chùa, người dạy dỗ hắn ắt sẽ là
các cao tăng cùng lão nho, không phải là người bình thường có thể so.
"Tại hạ lừa gạt mọi người chuyện này thật có nỗi niềm khó nói. Người sống ở
đời tự mình rõ ràng khả năng của bản thân, thế nhưng khó thoát ánh mắt
thế tục. Ý định ban đầu của tại hạ là vu vi làm việc*, chưa từng tổn hại bất kỳ người nào, nếu làm cho Bao đại nhân thêm phiền toái, ngày mai
tại hạ sẽ rời đi." Triệu Hàn Yên bồi tội, lấy lui làm tiến.
*vu vi làm việc: làm việc phải biết co biết dũi, dựa theo tình hình mà thay đổi.
Bao Chửng suy nghĩ trong chốc lát, vội nói: "Ngươi nếu đánh cuộc thỏa thuận cùng Bát Vương, mà làm đầu bếp cũng là công việc quanh minh chính đại,
nói cho cùng thì vẫn là chuyện nhà của ngươi, vừa không ảnh hưởng người
khác cũng không thương thiên hại lý, Bao mỗ thực không có lý do ngăn
trở."
"Đa tạ Bao đại nhân!" Triệu Hàn Yên cảm tạ, thánh mệnh khó phạm, nàng không thể bại lộ thân phận, bất đắc dĩ dùng danh nghĩa của
em họ làm lá chắn.
Bao Chửng vốn là muốn xác nhận Triệu Hàn Yên
vô hại với Khai Phong phủ, còn chuyện nhà người ta, ông bình thường ngay cả công vụ cũng không giúp được, há sẽ hỏi nhiều. Bất quá Bao Chửng còn đề nghị Triệu Hàn Yên có thể nói rõ với 'Phụ thân', tận lực phá bỏ hiểu lầm, hiểu rõ ý tưởng của nhau.
Triệu Hàn Yên trầm ngâm chốc lát sau, gật đầu một cái, "Sau này có cơ hội tại hạ sẽ cùng cha ta nói rõ,
nhưng trước đó, Bao đại nhân có thể coi như không biết chuyện này, cũng
coi như không biết thân phận tại hạ?"
Bao Chửng tuy không hiểu
vì sao Triệu Hàn Yên tài hoa hơn người, lại hết lần này tới lần khác cố
chấp muốn làm đầu bếp. Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, có lẽ tín niệm
của 'hắn' đối với đầu bếp, giống mình lập chí làm hiền thần tận trung vì dân vì quân vậy, người đều có chí riêng, cưỡng cầu không được.
Bao Chửng làm quan nhiều năm, cũng biết rõ làm người phải vu vi, toại gật đầu một cái, nhận lời.
Triệu Hàn Yên cúi người hành đại lễ, " Đối với trước đó giấu diếm không nói rõ, tại hạ thật sự rất áy náy!"
"Triệu đệ không cần khách khí như vậy, người nào trong phủ Khai Phong không có bí mật, chỉ cần không hại người, liền không có gì đáng ngại." Bao Chửng đáp lại, mỉm cười nói.
Triệu Hàn Yên thở phào, cười nói: "Có
những lời này của đại nhân tại hạ liền yên tâm, đa tạ đại nhân thông
cảm". Sau đó Triệu Hàn Yên thi lễ với Bao Chửng lần nữa.
Bao
Chửng gật đầu, đứa nhỏ này có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối không
phải người không hiểu quy củ, sở dĩ ban đầu từ vương phủ chạy đến, chắc
là Bát Vương nhất thời không nghĩ thông. Đứa nhỏ này hành động xử sự
luôn luôn cơ trí, biện pháp nên nghĩ cũng đã nghĩ, cuối cùng không còn
cách nào ngoài việc lấy đánh cuộc làm lý do rời đi vương phủ.
Triệu Hàn Yên hoàn toàn không biết Bao Chửng đối với mình có ấn tượng cực
tốt, đã bổ não ra nàng 'Chạy trốn' hoàn toàn là vì quan niệm truyền
thống của vương phủ gây ra. Bất quá Bao đại nhân có thể tôn trọng chuyện nàng làm đầu bếp khiến Triệu Hàn Yên còn hơi bất ngờ. Vốn là nàng còn
định tính bước kế tiếp, tỷ như mời Bát Hiền Vương xuất ngựa vì nàng làm
chứng một phen, nhưng bây giờ nhìn lại tựa hồ cũng không cần nữa.
Triệu Hàn Yên cáo từ, xoay người lại chợt nhớ tới cái gì, hỏi Bao Chửng: "Bàn cơm nhỏ vào buổi tối, đại nhân muốn ăn gì không?"
Bao Chửng sững sốt một chút, cười lên, "Tay nghề ngươi tốt, tùy ý làm chút là được."
Tiếng lòng Bao Chửng: Lúc trở về, ngồi trong xe thỉnh thoảng lại thấy bên đường bán gà nướng, mùi thịt thật thơm, hơi muốn ăn.
"Được, tại hạ biết." Triệu Hàn Yên cũng cười, sau khi hành lễ thì lui ra ngoài cửa.
Công Tôn Sách đang chờ ở ngoài cửa, đối mặt với Triệu Hàn Yên, liền vào trong hỏi Bao Chửng tình huống.
"Cái gì?" Bao Chửng không hiểu hỏi.
"Là thân phần thực sự của Triệu đệ." Mới đầu Triệu Hàn giải thích thân thế
lúc tới trong phủ nấu cơm, còn có thể lăn lộn vượt qua, nhưng dần dần
lui về phía sau, biểu hiện của Triệu đệ đã không thể dùng thân phận đó
để giải thích. Nhìn những đắn đo cùng phán đoán của Triệu đệ đối với vụ
án, chứng minh 'hắn' là người kiến thức rất rộng và từng trải, đây cũng
không phải là chuyện thư sinh không bước chân ra khỏi nhà có thể làm
được.
"Đúng có chút thân phận, bất quá không ngại chúng ta, đứa
nhỏ này không dễ dàng, tiên sinh liền không nên hỏi nhiều, vẫn như bây
giờ là được." Bao Chửng giải thích.
Công Tôn Sách sáng tỏ gật
đầu, cũng hiểu rõ Triệu Hàn nếu có thể làm cái hộ tích giả qua mắt đợt
kiểm tra, nhất định là xuất thân không tầm thường. Nếu Bao đại nhân cũng đã khai mở một mặt, nói rõ đứa nhỏ này quả thật không xấu, Công Tôn
Sách cũng liền không hỏi nhiều, có lúc biết quá nhiều cũng chưa chắc là
chuyện tốt, ông luôn luôn thức thời.
Thời điểm Triệu Hàn Yên trở về phòng bếp, thấy Triệu Hổ đang có chút nóng nảy nắm khoá đao bên hông quanh quẩn ở cửa.
"Có chuyện gì?"
Triệu Hổ thấy Triệu Hàn Yên, lập tức chạy tới, "Tiểu đầu bếp, không phải ta
cố ý xoi mói, đoạn đường này ta làm sao đều không suy nghĩ ra, mới muốn
tới hỏi ngươi một chút, suy đoán của ngươi có khả năng vẫn là suy đoán,
chưa chắc chính xác. Cũng tỷ như Vương Hưng An, hắn mặc quần áo trắng,
cũng đủ để nói rõ hắn thích sạch sẽ? Nhưng lúc giết người ống tay áo
dính máu, vẫn là bất ngờ, nếu hắn cảm thấy cởi quần áo đi trong mưa
không khỏi quá nổi bật, cho nên liền không cởi?"
"Động não, "
Triệu Hàn Yên cười một tiếng, "Hai lần trước hành hung, hắn mặc áo tơi
rời đi hiện trường án mạng có thể che giấu hành tung tốt hơn, nhưng hắn
lại không làm, vào vụ án đầu tiên của lò giết heo, cách nơi phát hiện án mạng gần hẻm tìm được áo tơi bên trong chồng cỏ, lần thứ hai dứt khoát
ngay tại hậu viện của tiệm vải may, nói rõ cái gì, hắn không nhịn được,
nhất định phải mau cởi xuống."
Triệu Hổ bừng tỉnh gật đầu một cái, sau đó gãi đầu một cái, than mình thật đúng là đần.
"Ngươi không phải đi lục soát người sao, kết thúc?"
"Ta là đang lục soát người nửa đường không nghĩ ra, cho nên cố ý chạy trở
lại hỏi một chút, bây giờ minh bạch, ta cùng Vương Triều hội họp tiếp
tục lục soát." Triệu Hổ dứt lời, liền đối với Triệu Hàn Yên chắp tay,
xoay người vội vã rời đi.
Lúc này Xuân Lai đem tám con gà tơ đã làm sạch để vào bên trong chậu lớn, bưng đến cho Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên tách đi bộ lòng cùng xương gà, ướp rượu Thiệu Hưng trong ngoài, thêm gia vị muối và nước tương chờ chuẩn bị dùng.
Triệu Hàn Yên mới vừa đem tay rửa sạch, thấy Triệu Hổ lại đi tới. Nàng cho là Triệu Hổ còn có nghi vấn, cười nói hắn có lời gì liền một lần hỏi, đỡ
phải chạy tới chạy lui trễ nãi thời gian.
Triệu Hổ lắc đầu: "Lần này là chánh sự, ta vừa mới ra cửa không bao lâu liền đụng phải Triển
đại ca, hắn dẫn người đi hỏi từng nhà trong hẻm Đạp Vân, tìm được hai
nhân chứng, đều nói nhìn thấy qua một người đàn ông trần truồng đi trong mưa."
"Vậy cũng xác nhận là ai sao?" Triệu Hàn Yên hỏi.
Triệu Hổ gật đầu, "Bởi vì cảm thấy kỳ quái, cho nên nhân chứng liền nhìn thêm hai lần, nói là giống với đồ tể bán thịt bên kia ngói nhà, kêu Âu Đại
Xuân."
Triệu Hàn Yên gật đầu một cái, "Kia là chuyện tốt, nhưng vì cái gì đến tìm ta?"
"Triển hộ vệ đã mang người đi đầu kia ngói âm thầm quan sát Âu Đại Xuân, hỏi ý của Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh, không có chứng thực chứng
minh hắn ta có hiềm nghi hành hung, chỉ vì trong mưa người trần truồng,
sợ khó mà định tội, lỡ như là trùng hợp?" Triệu Hổ truyền lời nói.
"Ta hiểu, ta và ngươi cùng nhau đi." Triệu Hàn Yên gỡ xuống tạp dề trên
người, hướng về phía chậu nước soi lại bản thân một chút, coi như chỉnh
tề sạch sẽ, lúc này mới đi theo Triệu Hổ.
Hai người cùng nhau đi tìm được hàng thịt của Âu Đại Xuân, không coi là nhỏ, là một tiểu lầu
hai tầng. Dưới lầu một hàng bàn dài bày thịt heo dê bò gà vịt, trên lầu
thì để người ở. Trong tiệm có ba tên tiểu nhị, phụ trách tiếp khách, làm vài việc thái thịt, bán thịt các loại.
Triệu Hổ ngay sau đó mang Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu hội họp tại khách sạn hai lầu đối diện.
"Vào lúc này không thấy được hắn, nhưng vừa rồi mới ra, người ở bên trong." Triển Chiêu nói.
"Bộ dáng gì?" Triệu Hàn Yên sợ mình một hồi nhận lầm người khi tìm kiếm.
"Rất tốt, cả người quần áo trắng, vóc người cao lớn, hết sức rắn chắc, so
với ta còn muốn cao hơn nửa tấc." Triển Chiêu hình dung nói, ngay sau đó hỏi Triệu Hàn Yên thật hay không có biện pháp có thể chắc chắn hắn là
được hung thủ, mà không phải là 'Người đi đường' tình cờ đi ngang qua.
"Ta có biện pháp xác định trăm phần trăm, nhưng chứng cớ còn phải dựa vào
chính các ngươi tìm, cho ta một lượng bạc." Triệu Hàn Yên đưa tay cùng
Triển Chiêu đòi tiền.
Triển Chiêu sững sốt một chút, sau đó móc
ra một thỏi bạc cấp cho Triệu Hàn Yên, Triệu Hàn Yên không muốn, chỉ cần một hai lượng, Triển Chiêu không biết làm sao, không thể làm gì khác
hơn là từ trong túi cẩn thận tìm một chút mới mang ra một hai lượng đưa
Triệu Hàn Yên.
"Chờ một lát." Triệu Hàn Yên dứt lời, liền đem một lượng bạc cầm ở lòng bàn tay, xoay người đi.