Cơn gió lướt qua xua tan áng mây, làm lộ ra ánh trăng và những vì sao trên bầu trời.
Hai cha con thư thái ngồi ngắm cảnh đêm.
"Con thấy người Minh gia thế nào?" Long Phong đế sẽ không bao giờ chỉ vào
một quan viên rồi nói với con trai rằng, người này tính tình thế nào,
con phải đối xử với hắn ra sao. Lòng người dễ thay đổi, là phụ thân, ông nên dạy con cách nhìn thấu lòng người, chứ không phải bắt con phải nghe theo ý của mình.
Ông muốn bồi dưỡng một đế vương anh minh, biết suy tính kỹ càng cho Đại Thành, chứ không phải là một bù nhìn tầm thường.
"Biết tiến biết lùi, có lòng trung thành." Thần Vương nói ngay mà không cần
nghĩ ngợi, "Quan trọng là, trong mắt bọn họ có bách tính muôn dân."
"Văn nhân dễ kiếm, nhưng lương thần lại khó tìm." Long Phong đế cười gật
đầu, "Người có thể viết một áng văn hay lai láng cũng không bằng một
người có thể giúp đỡ mình xây dựng đất nước."
"Minh gia lại khác, bọn họ không những văn hay chữ tốt, mà còn có thể giúp phụ hoàng cai
trị thiên hạ." Thần Vương nhìn Long Phong đế, "Thế nên phụ hoàng mới coi trọng nhà bọn họ như thế?"
Long Phong đế vỗ lên vai hắn, "Thấy con và con gái Minh gia tình cảm thế, vi phụ mới vơi đi nỗi áy náy đối với Minh gia."
Vì tư tâm nên ông không muốn làm lơ mong muốn của Minh gia, nhất quyết để
con gái nhà họ làm Thần Vương phi, chính là vì hi vọng Độ Khanh có thể
học hỏi người Minh gia phong thái và trách nhiệm của một người đứng đầu.
Ông vốn đã chọn Tôn gia, không ngờ con gái Tôn gia lại thích lão Tứ, nếu cứ cưỡng cầu thì chẳng tốt cho cả hai đứa con trai mình.
Đa số
người hoàng gia thường không tìm được tình yêu đích thực, chỉ sống tạm
bợ qua ngày với những người phụ nữ khác nhau, thê thiếp thành đàn, cuộc
sống náo nhiệt ồn ào.
Bọn họ sẽ không quan tâm người tiếp cận họ là vì tiền tài hay danh lợi, bởi vì bản thân họ đã có tất cả.
Vì thế ông mới cảm thấy hổ thẹn với Minh gia.
Nhưng vận mệnh đôi khi lại thần kỳ như thế, dù ông có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, con gái Minh gia và Vân Độ Khanh lại có đoạn duyên phận sâu
xa như thế.
Thần Vương quay đầu nhìn Long Phong đế, rốt cuộc hắn ở trong lòng phụ hoàng có hình tượng thế nào mà lại khiến ông cảm thấy áy náy khi để hắn thành thân với khuê nữ của thần tử mình.
"Nhìn ta làm gì, phụ hoàng đã giúp con chắn biết bao nhiêu lời vạch tội vì cái
tính phá phách ấy rồi?" Long Phong đế vỗ vào lưng hắn bồm bộp, "Chẳng
làm người ta bớt lo tí nào."
"Phụ hoàng đâu thể nói vậy được, nhi thần đều là vì hành hiệp trượng nghĩa mà." Thần Vương ngáp một cái,
"Người khác không hiểu chẳng lẽ phụ hoàng cũng không hiểu con sao?"
"Nếu ta không biết thì há còn để con lêu lổng khắp kinh thành mỗi ngày sao?" Long Phong đế bật cười thành tiếng, hai cha con bá vai nhau như hai anh em, có người nhìn thấy cũng không thể tin đây là Hoàng đế và Thái tử
tương lai của Đại Thành.
"Nhưng mà..." Long Phong đế nhìn con trai, "Đêm ấy, ta rất vui khi con vòng
trở về nói với ta rằng, con đồng ý vì phụ hoàng phân ưu, trở thành Thái
tử Đại Thành.
"Đó là..." Thần Vương quay mặt đi không nhìn Long
Phong đế, "Là do con không muốn đêm nào phụ hoàng cũng bận phê duyệt tấu chương, làm mẫu hậu lúc nào cũng lo lắng cho người."
"Ồ?"
"Phụ hoàng cứ lo làm hoàng đế của người, còn con làm Thái tử ăn chơi lêu lổng, vẹn toàn đôi bên."
***
Kỳ Lân cung.
Bạch Thược cất kỹ tạ lễ mà Thần Vương tặng mình, sau đó vào chính điện chào từ biệt Thần Vương phi.
"Tỷ định đi đâu?" Cửu Châu nhìn Bạch Thược tuy chưa đến ba mươi nhưng đã có dấu hiệu tuổi già, "Chi bằng tỷ ở lại Kỳ Lân cung đi, trà tỷ pha ngon
lắm."
Bạch Thược từ chối ngay không suy nghĩ, "Bẩm Vương phi, nô
tỳ từng là Đại cung nữ của Ninh phi và Tứ hoàng tử, tuyệt đối không thể ở lại Kỳ Lân cung hầu hạ đâu ạ."
Miệng đời đáng sợ, nếu nàng ta ở
lại Kỳ Lân cung, người khách sẽ nghĩ rằng mọi chuyện mà Ninh phi và Tứ
hoàng tử gặp phải đều là âm mưu của Ngũ hoàng tử, và nàng ta chính là
gian tế do Ngũ hoàng tử phái đến.
Đại điển sắc phong thái tử của Ngũ hoàng tử sắp đến, nàng ta không thể trở thành vết nhơ của bọn họ.
"Nô tỳ tuổi đã không còn nhỏ, cơ thể từng bị thương nên không thể nào mang
thai, có xuất cung cũng không thể xuất giá được. Xin Vương phi cho nô tỳ một ân điển, để nô tỳ vào Thượng y cục làm việc." Bạch Thược định dập
đầu lại Cửu Châu, lại bị nàng đưa tay ngăn cản, nàng ta nhìn Thần Vương
phi ngồi xổm đối mặt với mình, chợt mỉm cười, "Sau này có thể góp thêm
một đường thêu lên y phục của Vương phi chính là vinh hạnh của nô tỳ."
"Được rồi." Cửu Châu ngẩng đầu hỏi Dương Nhất Đa bên cạnh, "Dương công công, bên Thượng y cục còn thiếu người không?"
"Bẩm Vương phi, hôm qua Thượng y cục có một điển ngự phạm tội, chức vụ của nàng ta hiện vẫn còn trống ạ."
"Vậy thì sắp xếp để Bạch Thược tỷ tỷ sang đó đi, tỷ ấy là Đại cung nữ ngũ
phẩm, có thể ngồi vào vị trí ấy." Cửu Châu đỡ Bạch Thược đứng dậy, nói
với Dương Nhất Đa, "Ngày mai ngươi hãy tự mình đưa Bạch Thược tỷ sang
bên đó, đừng để người ta thấy tỷ ấy lạ mặt mà ăn hiếp."
"Vương phi, không cần..."
"Tỷ tỷ, ta và điện hạ xưa nay chưa từng quan tâm cái nhìn của người khác,
chỉ cần không thẹn với lương tâm." Cửu Châu cười, "Tối nay tỷ cứ ngủ lại Kỳ Lân cung một đêm, những chuyện khác tỷ không cần phải lo."
Nếu ngay cả làm theo ý mình cũng không được thì làm người còn ý nghĩa gì.
"Tạ ơn Vương phi." Bạch Thược không hành lễ nữa, đến khi bước ra khỏi đại
môn, nàng mới quỳ xuống chỗ mà Cửu Châu không nhìn thấy mới hành đại lễ
về phía Cửu Châu.
Nàng ta chỉ thấy tiếc.
Tiếc vì hồi nhỏ tiến cung không gặp được chủ tử giống như Thần Vương phi.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, Bạch Thược nở nụ cười.
Thế cũng tốt, xem như kết cục đời này của nàng ta cũng không đến nỗi nào.
***
Trong chính sảnh của Tôn phủ, vài vị quan viên với vẻ mặt nghiêm trọng ngồi tụ lại dưới ánh nến, trông càng thêm mất kiên nhẫn.
"Tôn đại nhân, bác nói xem nào, chẳng lẽ chúng ta mở mắt nhìn Ngũ hoàng tử
lên làm Thái tử ư?" Vị quan viên mặc áo xanh lên tiếng, ông rầu đến nhăn tít cả trán, "Những năm qua Thần Vương hành xử hoang đường, làm xằng
làm bậy. Chúng ta cũng không ít lần vạch tội hắn, nếu sau này hắn đăng
cơ, đám già chúng ta chẳng sợ gì, chỉ sợ hậu nhân của mình liên lụy, có
tài mà không được trọng dụng mà thôi."
"Đúng thế." Một vị quan
viên mặc áo bào xám tiếp lời, "Lúc Trịnh gia chưa thất thế, Trịnh Vọng
Nam vì lỡ miệng đụng chạm đến Thần Vương liền bị hắn phạt đến lớp vỡ
lòng nhi đồng, mất hết mặt mũi. Chúng ta đều là những người từng vạch
tội hắn, thế chẳng phải là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn
sao."
Tôn đại nhân nhìn vị quan viên mặc áo bào xám đang nói chuyện đầy chăm chú, ông vẫn giữ im lặng.
"Tôn đại nhân, nghe đồn quan hệ giữa lệnh thiên kim và Thần Vương phi không
được tốt, bác phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện sau này đấy." Vị quan mặc
áo bào xám thấy Tôn đại nhân nhìn mình lại tiếp tục khuyên nhủ, "Lệnh
lang nhậm chức nơi xa đã nhiều năm, vẫn nên tìm cách được điều về kinh
thành thì hơn."
Tôn đại nhân nghe mà phát ngán, tuy ông tư chất
bình thường, không có tiền đồ như tổ tiên, nhưng không ngốc đến nỗi nghe người ta châm ngòi ly gián mà mình cũng không nhận ra.
Tổ tông
Tôn gia bao đời đều là trung thần lương tướng, nếu ông vì tư thù mà làm
trái lời Bệ hạ, chỉ sợ lúc trăm tuổi về đoàn tụ ông bà lại bị tổ tông
chỉ thẳng mặt mà mắng.
Hơn nữa, Thần Vương cũng không đến mức quá đáng như trong lời đồn.
Nếu hắn hành xử ngang ngược, sao lại cùng Thần Vương phi xin tội cho con gái của ông?
"Thần Vương điện hạ có tấm lòng thiện lương, có trái tim nhân đức, tại hạ
nghĩ Thần Vương là ứng viên Thái tử tốt nhất." Tôn đại nhân đứng dậy,
vái chào mấy người đang ngồi đó, "Mong chư vị đại nhân thứ lỗi, Tôn mỗ
không thấy chuyện này có gì không ổn cả."
"Bác..."
Mấy
người đang ngồi đây không ngờ Tôn gia lại nói giúp cho Thần Vương, mấy
năm qua, Tôn gia cũng từng viết không ít tấu sớ vạch tội Thần Vương.
"Không ngờ cũng có ngày Tôn đại nhân nói giúp cho Thần Vương. Không biết sau
khi Thần Vương lên ngôi có còn nhớ đến công lao này của Tôn đại nhân
không, hay lại nhớ đến mối hận vạch tội suốt mấy năm qua của Tôn đại
nhân?" Quan viên mặc áo xám không ngờ kết quả thế này, tức giận phất tay áo bỏ đi.
"Ây..." Quan viên mặc áo bào xanh thở dài, "Tôn huynh, bác hồ đồ quá rồi."
Lúc trước Tôn gia không muốn kết thân với Thần Vương, lại còn vạch tội Thần Vương hành xử ngang ngược, bao nhiêu chuyện như thế, có chuyện nào
không khiến Thần Vương ghi hận cơ chứ?
"Chư vị đại nhân, Tôn mỗ
hổ thẹn với Thần Vương, Thần Vương điện hạ quả thật là ứng viên phù hợp
với vị trí Thái tử nhất. Xin mọi người hãy buông bỏ thành kiến lúc xưa,
đừng soi mói Thần Vương nữa." Tôn đại nhân liên tục chắp tay thi lễ với
bọn họ, khẩn cầu họ đừng gây sự với Thần Vương nữa, "Lúc xưa là lỗi của
Tôn mỗ, mong chư vị nể mặt Tôn mỗ, ngày mai khi lên triều đừng nhắc đến
chuyện sắc phong Thái tử nữa."
Mọi người im lặng, chợt có một
người mở miệng, "Chẳng lẽ ông có thể đảm bảo sau khi Thần Vương lên ngôi sẽ không trả thù chúng ta?"
"Chẳng lẽ chư vị còn chưa rõ ư?? Dù
chúng ta có phản đối thì Bệ hạ vẫn sẽ không thay đổi quyết định." Tôn
đại nhân khuyên, "Thế thì sao chúng ta không nhân cơ hội thuận nước đẩy
thuyền, giữ lại một ân tình?"
"Quả thực không dám giấu gì, Tôn
gia chúng tôi đã thiếu Thần Vương một ân tình." Tôn đại nhân kể lại
chuyện Thần Vương và Thần Vương phi ra mặt xin tội giúp con gái mình.
"Xin chư vị đại nhân hãy nghĩ lại, nếu Thần Vương thật sự là người có thù
tất báo, thế thì tại sao lại cùng Thần Vương phi xin tội cho con gái ta
ngay khi Bệ hạ đang nổi trận lôi đình?"
"Bọn tôi đã hiểu ý bác
rồi." Mấy vị quan viên đã biết Tôn đại nhân nhiều năm, biết ông không
lừa bọn họ, sau một hồi bối rối thì lên tiếng, "Bọn tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Bọn họ về nhà trằn trọc đến nửa đêm, sáng hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng đi chầu triều.
Sau đó, đến lúc hoàng thượng tán dương Thần Vương, bọn họ cắn răng xung phong bước ra khen ngợi Thần Vương.
Nếu đã muốn lấy lòng, chi bằng lấy lòng triệt để, ít nhất phải để Thần Vương biết rằng bọn họ đã nể mặt Thần Vương thế nào.
Vị quan viên mặc áo bào xám tối qua mặt mày cực kỳ khó coi, sao mới qua
một đêm mà đám người này đã sửa miệng hết rồi, họ Tôn kia rốt cuộc đã
nói gì với bọn họ?
Ông nghĩ rồi lại nghĩ, không dám đơn độc đứng ra làm trái ý của đế vương.
Chúng triều thần nhìn thấy nhóm quan viên hở ra là dâng sớ vạch tội Thần
Vương ấy vậy mà hôm nay lại xung phong khen ngợi Thần Vương, ai nấy đều
giật nảy mình.
Đám người này tính vừa thối vừa ngang, rốt cuộc Bệ hạ đã dùng thủ đoạn gì khiến bọn họ sửa miệng hết thế?
Long Phong đế cũng bất ngờ không kém, đám quan viên này xưa nay luôn bất mãn với Độ Khanh nhà ông, sớ vạch tội phải có hơn một nửa xuất phát từ bọn
họ. Nhưng nể tình bọn họ đều là người có tài, Long Phong đế không muốn
làm khó bọn họ.
Hôm nay có chuyện gì thế?
Bọn họ đâu phải là người gió chiều nào theo chiều nấy.
***
Trong hậu cung, cũng không thiếu người trông mong có quan viên phản đối quyết định sắc phong Thần Vương làm Thái tử.
"Buổi chầu triều hôm nay có náo nhiệt không?"
Chỉ cần có nhiều người phản đối, dù Vân Độ Khanh có trở thành Thái tử thì cũng sẽ để lại mối họa ngầm.
"Bẩm chủ tử..."
Cung nữ quỳ trước mặt bà, "Quần thần trên triều khen Thần Vương không dứt miệng, không một ai phản đối ạ."
"Cái gì?" Bà ta đứng bật dậy, "Không thể nào."
Bà cố ý cho người châm ngòi bất mãn đối với Thần Vương, cớ sao họ lại lên triều khen ngợi Thần Vương.
"Đồ phế vật." Bà ta mất bao nhiêu tâm huyết để hắn leo lên vị trí quan viên Tứ phẩm, thế mà chút việc cỏn con thế cũng làm không xong.
"Nương nương, không xong rồi." Một tên thái giám chạy vội vào, vấp ngã lộn nhào, "Trong cung xuất hiện lời đồn, nói rằng..."
"Nói gì?"
"Nói Hoài Vương điện hạ không phải là con ruột của Bệ hạ."
"Ăn nói xằng bậy!" Từ phi biến sắc, nổi giận đùng đùng, "Ai dám tung tin đồn về huyết mạch hoàng gia?!"
***
Tác giả:
Vân Tiểu Ngũ: Để ta xem thử lại có ai khen ta rồi?
***
Thím Từ phi tung tin đồn người ta được, tới lúc bị tung tin thì tốc váy lên, đúng kiểu "tiêu chuẩn kép" =)))