Từ sau lần ấy, gần như Tạ Thanh Trình mất ăn mất ngủ để tiến hành những
thực nghiệm ấy... Như thể chỉ có vậy, lòng anh mới cảm thấy được thanh
thản.
Anh mới có thể cảm nhận được cuộc sống của mình chưa bị hủy diệt hoàn toàn, vẫn còn có giá trị.
Nhưng vấn đề là, không chỉ mỗi việc dùng cơ thể mình để làm thực nghiệm, cho
dù con người đã được RN-13 cải tạo lại hoàn mỹ, có đôi khi cũng không
thể chấp nhận được nỗi đau đớn về thể xác.
Cho dù mắc Ebola thần kinh khiến các cơ quan tê liệt hơn người bình thường, nhưng đau thấu
tận xương, vẫn không thể nào chịu nổi.
Những thực nghiệm Tạ Thanh Trình làm vẫn luôn giấu Tần Từ Nham.
Mãi cho tới một ngày, lúc anh dùng cánh tay mình thử thuốc dẫn tới bị bỏng, mà Tần Từ Nham bước vào lấy đồ lại vô tình bắt gặp, hành động nghiên
cứu khoa học mà tự hại chính mình của anh mới bị phát hiện ra.
Tần Từ Nham rất tức giận, lập tức đình chỉ việc học tập của anh ở viện nghiên cứu.
Ông hỏi Tạ Thanh Trình: "Con không cần mạng nữa à? Hành động này của con là đang hành hạ ai?"
"Con không thấy đau."
"Lấy được kết quả của thực nghiệm này thì con sẽ cảm thấy đau!"
Tần Từ Nham giận dữ nói.
"Con có biết vì sao thầy từ chối bạn bè ở Mỹ không? Con biết vì sao thầy
không tham gia nghiên cứu phát minh RN-13 không?! Loại thuốc này rõ ràng có thể cứu người, rõ ràng đã cứu được một vài thể thực nghiệm, nhưng
thầy lại không cho rằng đó là chuyện tốt, con có biết vì sao không?!"
"Bởi vì không có thực nghiệm y học nào quan trọng hơn mạng sống của con
người cả. Cứu được sinh mạng là thứ ý nghĩa nhất của nghiên cứu khoa
học, nhưng việc ấy không phải xây dựng nên từ trên máu tươi của người
sống à!"
Tạ Thanh Trình thay băng gạc của mình, chậm rãi buông
ống tay áo trắng tuyết xuống, sau đó anh đứng dậy, nhìn vào hai mắt Tần
Từ Nham: "Nhưng thưa thầy. Đây là chuyện duy nhất con có thể làm trong
hiện tại."
"Từ sau khi con mắc bệnh, con như trở thành một người đáng bỏ đi vậy. Những chuyện xưa kia có thể làm được dễ dàng, con đều
không thể làm nổi."
"Thầy có hiểu việc mất đi sức mạnh này, rồi
cả cảm giác chẳng có sức lực không thể giữ vững hay chăng? Như thể đối
mặt với thời gian, đối mặt với lực hút, đối mặt với tất cả những thứ
không thể kháng cự lại vậy."
"Con đã thử tập làm quen rồi, nhưng mà con không thể làm quen nổi... Tuy rằng cơ thể con đã khôi phục hoàn
toàn, nhưng trái tim con tựa như vốn đã mục rữa trong vụ tai nạn xe
tưởng chừng như phải chết ấy rồi. Con thường xuyên tỉnh lại khỏi giấc
mơ, cảm thấy lồng ngực trống rỗng... Con rất muốn dùng một con dao để mổ ngực mình ra, xem thử trong ấy rốt cuộc là còn sót lại thứ gì nữa."
"Con cảm thấy chẳng qua con chỉ là một cơ thể mượn xác hoàn hồn mà thôi.
Sống trên đời này, ngoại trừ chăm sóc người nhà của mình ra, con chẳng
có bất cứ tác dụng gì cả..."
Tạ Thanh Trình nói tới đây, nhắm hai mắt lại.
"Con thậm chí còn chẳng chăm sóc tốt cho người nhà nữa. Em gái con còn nhỏ
không biết nói dối, không chỉ nói với con mỗi một lần, em ấy cảm thấy
con thay đổi rồi."
"Em ấy cảm thấy con..." Giọng Tạ Thanh Trình
nghẹn lại, cứng đờ hồi lâu mới khó khăn nói tiếp, "Em ấy cảm thấy con... Không phải anh hai của em ấy."
Anh nói tới đây, cho dù cố kìm nén, hốc mắt vẫn đỏ lên.
Ban đầu anh cố gắng sống sót, chính vì em gái nhỏ tuổi ấy.
Nhưng tới em gái cũng bảo anh như thế—— Một bé gái mới năm tuổi, chẳng hề
biết nói dối, cô bé cảm nhận được cái gì thì sẽ nói cái đó.
Lời trách cứ này không phải cố ý, mà là bật ra từ nỗi lòng khó chịu và bất an của một đứa bé.
Tạ Thanh Trình thường xuyên cảm thấy trên người mình dính máu, khắp người
toàn virus không trông thấy, dần dần tới ôm cô bé mà anh cũng chẳng dám
nữa.
Trong đêm anh thường ngồi ngẩn ra trên giường, nhìn thấy sinh mệnh nhỏ bé kia nhờ ánh trăng mờ ảo.
Cô bé yêu anh.
Vậy nên lời nói của cô bé có thể khiến anh tổn thương sâu sắc nhất.
Anh cảm thấy thân thể mình đã thương tích đầy mình trong lần tai nạn xe ấy, khó khăn lắm mới thu về được một trái tim trong máu tươi ướt đẫm, anh
nâng niu trái tim đó, chắp vá nối liền cơ thể đã rách nát, tựa như khâu
một con gấu bông bị rách, cho dù đã nát thành từng mảnh nhỏ, vẫn muốn
quay về bên cạnh cô bé.
Gấu bông vụng về, bẩn thỉu, cả người
chắp vá, mang từng vết khâu, từ thùng rác, quay trở về nhà, anh dang đôi tay rộng lớn, từ tốn vẫy gọi cô gái nhỏ mà anh trân trọng yêu thương
nhất ấy.
Chẳng ai biết anh đã phải đánh đổi cái giá thế nào, mới có thể đổi lại được cơ hội khó khăn vẫy tay với cô bé.
Nhưng cô bé nói, anh không phải anh ấy.
Cô bé nhìn búp bê vải cũ nát của bé, nói, anh không phải anh trai.
Anh xem, anh có đường chỉ khâu, anh bị rách rồi.
Em muốn anh trai...
Người anh trai hoàn hảo không chút thương tổn, anh trai sẽ không có vết thương đáng sợ tới thế.
Anh trai sẽ không dọa em.
"Con cảm thấy con đã quay về, từ âm tào địa phủ. Nhưng hình như con lại đánh mất chính mình rồi."
Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói.
"Con trước kia không phải như thế."
"Con trước kia chưa từng nổi giận với em ấy. Con trước kia sẽ không phải
chẳng có sức để cõng em ấy về thẳng tới nhà. Con trước kia..."
Lúc Tạ Thanh Trình nói những lời này, vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Việc này khiến người ta cảm thấy anh rất vô tình. Anh chẳng có bất cứ cảm xúc gì cả.
Nhưng khi nói tới đây, anh lại không nói nổi nữa.
Cổ họng nghẹn ngào vô cùng.
Tần Từ Nham biết, không phải là anh bị thương, mà vì anh quay trở về từ quỷ môn quan, tới cả vui buồn yêu giận của con người từ khi sinh ra cũng bị tước đoạt mất.
Anh vì sống sót, nhất định phải luôn duy trì được sự bình tĩnh.
Bởi vì mỗi một lần cảm xúc dao động mạnh sẽ lại dẫn tới phát bệnh tâm thần, mà bệnh tâm thần này mỗi khi phát tác, tình hình sẽ lại càng trở nên
nghiêm trọng hơn hẳn.
Tạ Thanh Trình ngưng hồi lâu, mới thẫn thờ nói: "Con cảm thấy con sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
"Con đã không thể khiến em ấy cảm thấy vui mừng, cũng không thể đem lại bất
cứ giá trị gì cho những người khác. Con không muốn trở thành gánh nặng
của bất cứ ai cả, cũng không muốn thành một thứ tồn tại mà chẳng để lại
bất cứ ý nghĩa nào trên cõi đời này."
"Quãng thời gian ấy con
thực sự rất tuyệt vọng. Mãi cho tới khi thầy đưa con tới phòng thí
nghiệm. Mãi cho tới khi con phát hiện... Tư duy của con, cơ thể của
con... Có thể thừa nhận những áp lực không bình thường, trong một vài
lĩnh vực nghiên cứu về bệnh tật, con có thể sử dụng cơ thể đã tê liệt
này, tiến xa hơn hẳn những người khác."
Anh nâng mắt lên, nhìn Tần Từ Nham, trong đôi mắt đào hoa kia tựa như vương từng mảng từng mảng tiều tụy lác đác.
"Thầy ơi, con cảm thấy đau khổ lắm. Con không muốn để người khác phải cảm
nhận nỗi đau khổ giống như con, cuối tuần con có gặp một đứa trẻ bị ung
thư não ở ngoài cổng viện nghiên cứu, tuổi còn rất nhỏ, mới khoảng bảy
tám tuổi thôi, cha mẹ em ấy đau lòng tới thế, lại vẫn không chịu từ bỏ
hi vọng... Con người không thể chiến thắng bệnh tật, nhưng không chiến
thắng nổi không có nghĩa là chưa đánh đã hàng."
"Con cũng không
muốn khuất phục trước khó khăn, có lẽ cả đời con đã coi như chấm hết
rồi, nhưng ít nhất con có thể chiến đấu với những bệnh tật không thể
trông thấy, làm những chuyện mà người bình thường chẳng thể làm được."
"Con nghĩ rằng có lẽ đây chính là ý nghĩa cuộc sống của hơn hai mươi năm
trong tương lai tới của con... Để con tiếp tục sống tiếp."
"Con chết cũng muốn được chết đứng. Con có chết cũng muốn làm một vài chuyện con nên làm."
"Thầy à. Đây là ý nghĩa để con tiếp tục sống."
Máu chảy xuống từ băng gạc của anh.
"Xin lỗi thầy, con vẫn giấu diếm thầy mãi."
Tần Từ Nham không thể nói rõ cảm nhận khi ấy của mình là thế nào.
Giận dữ? Đau lòng?
Hình như đều không hoàn toàn là cảm nhận trong lòng ông.
Ông nghĩ, sinh mệnh rốt cuộc là thứ gì.
Hạt nhân duy trì sự sống của mỗi người, đến tột cùng là thứ gì.
Là tồn tại, là giá trị.
Là ta đã làm được chuyện gì, đã đánh đổi bao nhiêu nhiệt huyết.
Sinh mệnh từ trước giờ không nằm ở chỗ có được hay không. Có được cũng chỉ
là một loại dinh dưỡng khiến con người tiếp tục sống tốt hơn mà thôi.
Nhưng cho dù là nhận được bao nhiêu thứ đi nữa, lúc cái chết ngâm nga
bước tới, thần chết sẽ mang hết tất cả của ta kể cả thi thể đã hư thối
không thể chịu nổi của ta đi mất.
Mà thứ có thể để lại trên thế gian này, có thể giúp ta chiến thắng cái chết, sẽ luôn là những thứ mà ta đã đánh đổi.
Chúng và ta chia sinh tử thành hai, vì ta đã quên mình ban tặng cho thế nhân, vậy nên chúng sinh ra cùng ta mà lại chẳng hề thuộc về ta. Ngay cả cái
chết cũng không thể nào lấy đi nổi.
Đó là việc lớn lao nhất mà con người nhỏ bé có thể làm được.
Xưa nay Tạ Thanh Trình luôn hiểu việc này rất rõ, vậy nên người như anh,
lúc anh phát hiện bản thân mình đã trở thành thứ bỏ đi chẳng chút giá
trị, chẳng làm được gì, cũng chẳng thể gánh vác nổi chuyện gì, anh sẽ
đau khổ vô nhường. Sự đau đớn ấy còn hơn cả việc rạch thịt lóc xương
anh. Đâm tim tước mạng.
Vậy nên sau khi anh phát hiện bản thân
chỉ còn một giá trị, mới có thể thức khuya dậy sớm đắm mình vào việc
nghiên cứu, dùng chính cơ thể mình để thắp sáng lên một ngọn đèn trong
đêm tối như thế.
Anh mới có thể dùng chính bản thân để làm những thực nghiệm ấy.
Tần Từ Nham thở dài một tiếng, cách lớp kính dày nặng, Tạ Thanh Trình nhìn
thấy trong đôi mắt bác sĩ đã rưng rưng nước mắt ướt đẫm.
"... Vậy còn cha mẹ con thì sao?"
Tần Từ Nham nhìn anh dịu dàng mà bi thương.
"Con bảo con không muốn trông thấy cha mẹ đứa nhỏ ung thư não kia phải đau
khổ, con không muốn nhìn thấy người khác phải gánh chịu sự khó chịu như
con."
"Vậy thì Tạ Thanh Trình à."
"Bầu trời kia có hai đôi mắt, con không nhìn thấy ư?"
"..."
"Con không phải cô nhi, cha mẹ con rời đi, nhưng bọn họ đã từng yêu con tới thế."
"Con lại đối xử với bản thân như vậy, thầy không nói tới thầy. Con cảm thấy bọn họ sẽ đau lòng siết bao?"
Bác sĩ đi tới trước mặt học trò của ông, mối quan hệ mà chẳng ai thấu hiểu, cuộc đối thoại mà chẳng ai nghe thấy.
Trong phòng thí nghiệm lạnh băng, hòa tan sự ấm áp tĩnh lặng mà khoan dung.
"Con biết vì sao thầy phải làm như thế, chẳng màng quy tắc, không màng nguy hiểm, không màng tất cả để cứu con về hay không?"
"..."
"Thầy chưa từng kể cho con nhỉ."
"Ngoài một đứa con gái ra, thầy cũng từng có một người con trai."
"Mất vì tai nạn xe."
"Trước khi đi nó đã nói với thầy một câu cuối cùng, chính là cha ơi, con không muốn chết."
"..."
Tần Từ Nham nhắm hai mắt lại: "Cả đời này thầy cũng không quên được câu nói kia, đôi mắt ấy."
"Nếu có thể, cho dù có là người thực vật, cho dù tính tình nó có thay đổi
rất lớn, chỉ cần nó có thể quay về, chuyện gì thầy cũng chấp nhận làm
cả. Chẳng có gì đau đớn hơn việc tận mắt nhìn thấy người thân của mình
rời đi... Tiểu Tạ, cha mẹ con chẳng thể lựa chọn, rời khỏi nhân thế,
nhưng con vẫn được chọn cơ mà, con không nên coi nhẹ bản thân mình như
thế, con sống cho thật tốt, cảm nhận xuân về hoa nở, vạn vật thăng trầm
trên đời này, cũng là ý nghĩa của sinh mạng."
"Tạ Tuyết còn nhỏ, con bé chưa hiểu chuyện, mới có thể nói như thế. Lời của trẻ con không
biết giả dối, đơn thuần, nhưng chưa chắc đã có thể bộc lộ hết suy nghĩ
bản thân."
"Con luôn là người quan trọng nhất trong lòng cô bé.
Nếu có một ngày con không quay về bên cạnh cô bé nữa, mới thật sự khiến
cô bé đau đớn muốn chết, mờ mịt chẳng biết làm sao."
Ông thấy Tạ Thanh Trình muốn nói gì đó, ông lắc đầu, tựa như đã biết Tạ Thanh Trình định nói gì.
Tần Từ Nham ấm áp, bi thương, lại chẳng cho phép cãi lời bảo: "Thầy cảm
thấy thầy đủ tư cách để nói như vậy với con. Thầy có thể hiểu cho cảm
xúc của con, những chuyện chúng ta đã trải qua trong cuộc đời—— Con mất
cha mẹ con, mà thầy thì mất con trai của thầy."
Tạ Thanh Trình đứng im, anh nhìn thấy ánh nước mắt nơi nếp nhăn mờ mờ ở khóe mắt của Tần Từ Nham.
Một lát sau, nước mắt của vị bác sĩ vẫn luôn gắng không rơi xuống kia, cuối cùng vẫn phải chảy theo gương mặt chẳng còn trẻ trung.
"Nếu cha mẹ con còn sống, họ cũng chẳng muốn trông thấy con làm như thế."
"Tiểu Tạ. Ý nghĩa của sinh mạng, đầu tiên chính là con phải sống cho thật tốt."
Tần Từ Nham không cho phép Tạ Thanh Trình tới cơ sở điều chế thuốc sinh hóa của Hạ Kế Uy để học tập nữa.
Hạ Kế Uy rất khó hiểu về chuyện này, ông cảm thấy Tạ Thanh Trình thật sự
là thiên tài hiếm có, không bồi dưỡng cẩn thận đúng là phí phạm của
trời.
Nhưng thiếu niên Tạ Thanh Trình nghe theo ý của Tần Từ Nham, cuối cùng cảm ơn Hạ Kế Uy đã quan tâm, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tần Từ Nham dùng câu chuyện về "Người giả thuyết" để che giấu những thí
nghiệm mà Tạ Thanh Trình đã làm, khiến người ta tưởng rằng "Sơ Hoàng"
chỉ là một máy tính mô phỏng con người, số liệu Sơ Hoàng đều là số liệu
được tính toán mà thành. Từ sau đó, Tần Từ Nham càng để ý tới anh nhiều
hơn, ông bảo vệ Tạ Thanh Trình gần như là đang bảo vệ cậu con trai không bao giờ có thể quay về được nữa.
Ông thu hết những nỗi mờ mịt
của Tạ Thanh Trình vào mắt, mất phương hướng lần nữa khiến anh có vẻ cô
độc lạ thường, cảm xúc cũng không hoàn toàn ổn định nữa.
Mà Tần Từ Nham cũng nhanh chóng phải tiếp quản công việc, cần quay về Yến Châu.
Trước khi đi, ông dẫn Tạ Thanh Trình tới thủy cung.
Đó là quyết định mà Tần Từ Nham chọn sau khi suy nghĩ rất lâu.
Sinh vật biển thường có thể an ủi trái tim con người ta tốt nhất.
"Đây là cá mập miệng bản lề, kia là... Đúng rồi, con bơi trong góc nhất kia kìa, đấy là cá mập chanh."
Tần Từ Nham như người cha dẫn theo con trai, mỗi người cầm một cây kem ốc
quế với Tạ Thanh Trình, dạo bước trong thủy cung xanh thẳm.
Có lẽ ông chính là một người cha hiền.
Lúc nước biển gợn sóng, ánh xanh tản ra khắp chốn, đứng bên cạnh ông, chính là cậu con trai đã trưởng thành mà ông không thể gặp lại.
Cuối cùng hai người họ đi tới thủy cung sứa.
Đó là một khu trong thủy cung, khắp bốn phương tám hướng xung quanh đều là lớp kính thủy tinh trong suốt, ở giữa sảnh lớn còn có rất nhiều trụ lưu li đứng sừng sững.
Mà phía sau tường thủy tinh, là hàng ngàn hàng vạn tinh linh nước trôi trôi nổi nổi.
Tạ Thanh Trình bước vào, thoáng mở to hai mắt.
Anh như bước vào một thế giới viễn cổ, những sinh linh của sáu trăm triệu
năm hay ngàn vạn năm trước đang thong thả bơi lội quanh anh, giãn mở cơ
thể trong suốt của bản thân, chúng tựa như đang bay lơ lửng, tựa tuyết
rơi, như những ánh nắng ban mai đầu tiên của mùa hạ, như một hồ hoa cuối cùng của mùa xuân.
Những cảnh đẹp suốt xuân hạ thu đông đều ấp ủ trong sinh mệnh của loài sinh vật nước ấy. Hòa với tiếng nhạc leng keng kì ảo trong thủy cung sứa, khiến trái tim người ta cũng chìm xuống thật sâu, chìm vào kỉ băng hà xa xôi, chìm xuống đáy biển hai vạn dặm.
Tạ Thanh Trình bước đi trên hành lang thủy tinh gợn sóng dài đằng đằng,
đây là lần đầu tiên từ khi mắc bệnh, mới cảm nhận được sự bình tĩnh đã
lâu không thấy trong lòng.
Đó không phải sự bình tĩnh mà anh ép buộc bản thân ngày thường.
Mà là sự bình tĩnh thật sự, thoải mái, tan biến.
"Đẹp quá." Anh nhìn một con sứa rất lớn bơi qua trước mắt như làn khói mỏng, nhẹ giọng nói.
Tần Từ Nham cười tủm tỉm nhìn anh: "Loài sinh vật như sứa, không có suy
nghĩ, trái tim, cột sống, đôi mắt... 95% cơ thể nó toàn là nước. Tuổi
thọ cũng chẳng dài, chỉ có vỏn vẹn vài tháng, loài sứa biển sống lâu
nhất cũng chỉ sống được vài năm mà thôi."
"..."
"Con
nhìn xem, chúng tự do thoải mái như thế, bản thân chính là một cảnh tươi đẹp lạ thường. Rất nhiều người chỉ ngắm nó, cũng có thể cảm nhận được
sự bình tĩnh xưa nay chưa từng có."
"Con cũng thế phải chứ?"
"Lúc thầy còn trẻ học tại Mỹ, tháng nào cũng tới thủy cung ở nơi ấy, chẳng
vì gì cả, chỉ vì tìm chút yên bình trong những nỗi khó chịu mà thôi.
Thầy cứ tới thẳng khu nuôi sứa ngồi đó, mà đã ngồi là ngồi suốt một buổi chiều." Tần Từ Nham mỉm cười có hơi hoài niệm, "Thoáng cái đã qua nhiều năm vậy rồi... Người bán vé ở thủy cung ấy còn bảo sau này mà thầy
không kiếm được vợ, có thể tới chỗ họ chọn một con sứa miễn phí để rước
về nhà kết hôn, thủy cung còn tổ chức hôn lễ cho thầy được luôn nữa, ha
ha ha ha."
Tạ Thanh Trình quay đầu nhìn ông.
Nhìn đám sứa mặt trăng dịu dàng chìm nổi tựa như ánh trăng sáng ngời, anh nhìn Tần Từ Nham, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Đó là nụ cười thoải mái đầu tiên của anh từ sau khi mắc bệnh.
"Cảm ơn thầy, lão Tần."
"Không có gì đâu, nhóc quỷ à."
Tần Từ Nham rời đi, quay về Yên Châu.
Nhưng Tạ Thanh Trình dần tìm được cách để khống chế tốt cảm xúc của mình rồi. Đấy là món quà quý giá mà người tựa như cha của anh dạy cho anh, tặng
cho anh.
Vì thế anh cũng như Tần Từ Nham hai mươi năm trước,
thường xuyên tới thủy cung sứa ngắm nhìn những sinh mệnh sáu trăm triệu
năm ngàn vạn năm trước ấy.
Thiếu niên Tần Từ Nham thành thiếu
niên Tạ Thanh Trình, bóng dáng hai vị bác sĩ chồng lên nhau trong thế
giới hư ảo giữa vô số loài sứa ẩn hiện.
Mỗi khi Tạ Thanh Trình
cảm thấy chứng bệnh lại nặng hơn, cảm giác chết lặng, buồn bực lạ
thường, anh sẽ xem những video về sứa rất chăm chú——
Không có mắt.
Chẳng thấy ánh sáng.
Không có trái tim.
Không cảm nhận được nỗi đau.
Chẳng có suy nghĩ.
Hoặc chẳng có vui buồn yêu hận, sinh mệnh còn chết lặng hơn cả anh.
Nhưng chúng vẫn rất tự do, dùng 95% nước, vẽ thành một bức tranh có thể chữa lành trái tim con người.
Tần Từ Nham nói, sống cho tốt, chính là ý nghĩa của sinh mệnh.
Mà những con sứa này, chính là bằng chứng tốt nhất cho việc sống thật tốt.
Ngày qua ngày, thời gian thấm thoắt, Tạ Thanh Trình cuối cùng có thể dựa vào chính mình, trở nên vô cùng bình tĩnh, trấn định, bình thản.
Anh trở thành ca bệnh Ebola thần kinh đầu tiên mà gần như chẳng có ai hay biết.
"Nói về góc độ nào đó, con đã chiến thắng căn bệnh này rồi. Chỉ cần tiếp tục như thế, không tái phát nữa, con có thể sống an ổn tới năm 40 tuổi
thôi."
Tần Từ Nham nói.
"Thậm chí còn lâu hơn nữa."
Lí do ông nói càng lâu hơn, là vì bên phòng thí nghiệm sự sống của Mỹ đã nghiên cứu chế tạo thành một loại thuốc đặc hiệu rồi.
RN-13 bọn họ nghiên cứu về sau bị lập pháp* khắp châu lục bắt ngừng, dân
chúng biểu tình kháng nghị những hành vi chủ nghĩa phi nhân đạo dùng cơ
thể người vô gia cư để làm thực nghiệm trên cơ thể người này, ép buộc
lẫn áp lực, viện nghiên cứu tiêu hủy toàn bộ số dược phẩm RN-13 mà họ
có, cũng bắt đầu trị liệu tiếp cho những bệnh nhân đã nhận thí nghiệm.
(*Cơ quan lập pháp là kiểu hội đồng thảo luận đại diện có quyền thông qua các luật.)
Mà làm thế nào để kéo dài tuổi thọ của người thử nghiệm RN-13, thành vấn đề hàng đầu của họ.
Nói tới nguyên căn, RN-13 tiêu hao sự trao đổi chất của cơ thể người quá
mức, khiến bệnh nhân trong lúc tự khôi phục cũng đồng thời bị rút ngắn
tuổi thọ.
Vậy nên suốt ngần ấy năm, cuối cùng họ cũng nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc có thể kéo dài, đó là một loại thuốc có thể
làm giảm chu kì trao đổi chất.
Loại thuốc này người bình thường
uống nhiều sẽ chết, nhưng người thử nghiệm RN-13 có thể chịu được, hơn
nữa vì tác dụng ấy mà loại thuốc này còn làm chậm tốc độ phân chia tế
bào lại, giúp bọn họ kéo dài tuổi thọ.
Mà loại thuốc lần này đã trải qua các thí nghiệm nghiệm chứng chính quy hết lần này tới lần khác rồi.
Tần Từ Nham nói với Tạ Thanh Trình: "Chỉ cần tiếp tục sử dụng, hơn nữa con
có thể tự chủ, vậy thì con cũng chẳng khác người bình thường là bao, có
khi còn sống được tới tận bảy mươi tám mươi tuổi nữa. Không khéo còn
sống thọ hơn cả thầy cũng nên."
Ba chữ người bình thường, thoáng làm lòng Tạ Thanh Trình dao động.
Anh lâu lắm rồi chưa từng cảm thấy ba chữ này lại ở gần mình tới như thế.
Dù sao vào năm anh uống RN-13 ấy, anh đã cho rằng từ nay bản thân sẽ không bao giờ là một người bình thường, có cuộc sống trọn vẹn được nữa.
"Tác dụng phụ thì sao?" Anh đè nặng sự run rẩy trong giọng nói mình.
"Kể ra con cũng chẳng ngốc nhỉ." Tần Từ Nham thở dài, "Có điều tác dụng phụ không phải không thể chấp nhận... Khả năng phản ứng của con, khả năng
suy nghĩ rõ ràng của con, tất cả những thứ này, những khả năng phi
thường dựa vào hoạt hóa tế bào, đều sẽ giảm xuống."
"Nhưng bản
thân con vốn đã rất thông minh rồi. Nếu không chấp nhận dùng loại thuốc
này, con sẽ có những thành tựu hết sức vĩ đại, sau khi dùng... Vậy cũng
có nghĩa, năng lực càng ngày càng chẳng có gì nổi trội cả..." Tần Từ
Nham nói, "Nhưng tiểu Tạ à, cho dù đợt trị liệu này có khiến đầu óc con
suy yếu, con vẫn có thể làm một bác sĩ tâm lí vô cùng tài ba mà. Chỉ là
con cũng chỉ có thể làm bác sĩ thôi, không còn đủ năng lực như trước
đây, có thể phân tán suy nghĩ vào các lĩnh vực khác nhau, là nhân tài
kiệt xuất có thể làm được mọi mặt cùng một lúc được nữa."
"Con suy nghĩ chút đi."
Khi đó Tạ Thanh Trình đã được tuyển vào đại học Y ngành tâm lí học bậc tám năm.
Anh vốn dự định không chỉ hoàn thành việc học đại học của mình, anh còn
nhận được cả sự đồng ý của Tần Từ Nham, tiến hành nghiên cứu chế tạo
thuốc sinh hóa trước đây lần nữa.
Cảm xúc hiện tại của anh rất
ổn định, cho dù thi thoảng có lúc không khống chế được, anh cũng có thể
dùng video sứa để áp chế bệnh tình của mình.
Chỉ cần trông thấy
những sinh mệnh phù du cổ xưa ấy, anh có thể bình tĩnh lại rất nhanh mà
chẳng còn những cảm xúc mãnh liệt nữa, việc ấy đã khiến anh tự tạo cho
bản thân một phản xạ có điều kiện.
Anh cũng chắc chắn sẽ không làm mấy hành vi tự mình hại mình để đẩy nhanh tiến độ thực nghiệm thêm lần nào nữa.
Vì thế Tần Từ Nham đồng ý yêu cầu của anh.
Nhưng thuốc chữa xuất hiện, lại đẩy Tạ Thanh Trình lên cán cân chọn lựa——
Là quay về hàng ngũ người bình thường lần nữa, từ bỏ nghiên cứu khoa học, từ đó làm một vị bác sĩ nhàn rỗi.
Hay là tiếp tục đi theo con đường nguy hiểm, hoàn thành nhiệm vụ người bình thường không làm được, sau đó rời khỏi nhân thế khi tới tuổi 40?
Anh nhất định phải chọn một.
Mà ngay lúc ấy——
Đã xảy ra một chuyện với Tạ Thanh Trình mà nói, có ảnh hưởng rất lớn.