Trần Mạn gọi điện tìm Tạ Thanh Trình là vì kẻ phục tùng số 2 xuất hiện biến chứng mới.
"Lần này tổ chức Mandela còn quá trớn hơn cả lúc trước nữa." Nơi gặp mặt là bệnh viện tư nhân Mỹ Dục.
Trần Mạn đợi anh ở cổng, vừa đi vừa giải thích với Tạ Thanh Trình: "Phục
tùng số 2 khi xưa lừa gạt bệnh nhân ung thư, tình trạng nguy kịch, nhưng mà số người mắc lừa là có hạn, với đám Đoàn Văn và nói hàng mẫu thí
nghiệm này có lẽ cũng không nhiều."
"Thế lần này thì sao?"
"Đây là nạn nhân mới nhất của thí nghiệm sinh hóa lần này." Trần Mạn dẫn anh vào trong phòng thí nghiệm ở tầng cao nhất, cảnh tượng trước mắt khiến
tim Tạ Thanh Trình trầm xuống.
Chỉ thấy trong phòng thí nghiệm
nằm mười mấy cô gái trẻ tuổi, thậm chí liếc qua đều còn là học sinh
trung học. Trên người mấy cô nàng cắm đầy ống, mà viện trưởng lẫn trong
số các nhân viên đang tiến hành loại cấp cứu sinh hóa đặc biệt với các
cô gái ấy.
Tạ Thanh Trình lập tức hỏi Trần Mạn: "Sao lại thế này?"
"Lần này Đoàn Văn lợi dụng tâm lí khao khát được xinh đẹp của mấy cô gái
này." Trần Mạn đen mặt, nhìn ra được cậu vô cùng giận dữ, cậu nói, "Theo kết quả điều tra lần này của bọn em, những thí nghiệm này hắn đã bắt
đầu âm thầm thực hiện từ nửa năm trước rồi. Hắn nhắm vào một vài cơ sở
thẩm mĩ vì để kiếm tiền mà không từ thủ đoạn nào, lợi dụng mấy người nổi tiếng trên mạng nói ngon ngọt về quá trình thẩm mĩ trở nên xinh đẹp,
không ngừng khắc phục nỗi lo lắng về ngoại hình... Cái gì mà eo A4, quai xanh nuôi được cả cá, khuôn mặt barbie... Sau đó nhờ đưa lên quảng cáo
thẩm mĩ mà kế hoạch thu hút được người khao khát trở nên xinh đẹp tìm
tới xin tư vấn phẫu thuật."
"Thật ra một người theo đuổi việc trở nên đẹp hơn rất bình thường, ai chẳng muốn cải thiện bản thân. Mục đích ban đầu của phẫu thuật thẩm mĩ cũng tồn tại vì những khuyết thiếu về
diện mạo này—— Ví dụ như người bị thương hủy dung, khiến bọn họ được
sống tốt hơn thôi. Nhưng mà vì sự hám lợi cá nhân của tư bản mà giờ mấy
công việc này lại trở nên ngày càng điên cuồng, bọn họ không ngừng tẩy
não về việc thực hiện thẩm mĩ với xã hội, bảo với bọn họ chỉ có thiếu nữ là xinh đẹp nhất, chỉ có mắt tròn mũi cao mới khiến người ta thích,
nhận định của mọi người về cái đẹp đang ngày càng hạn hẹp..."
Trần Mạn vừa nói vừa đi qua những khoang trị liệu này với Tạ Thanh Trình.
Nhìn qua đều là cảnh tượng máu tanh trông mà rợn người.
Trên hồ sơ nhân viên y tế cầm đều là dáng vẻ khi xưa đã hoàn toàn thay đổi của các cô gái.
Tạ Thanh Trình đứng trước một khoang trị liệu trong số đó, viện trưởng ở nơi này.
Anh chào hỏi viện trưởng, lấy tập hồ sơ đặt một bên xem kĩ.
Trên ảnh chụp là một cô gái mũi tẹt, mắt một mí, nhưng dáng vẻ lúc cô gái
nhìn vào ống kính cười tươi rất đáng yêu, trong mắt Tạ Thanh Trình thì
cô không có chỗ nào cần phải thay đổi lại bản thân hết cả.
"Cô
gái này muốn phẫu thuật thẩm mĩ toàn bộ gương mặt rồi hút mỡ với tiêm
thêm vào nơi khác, bởi vì chàng trai mà cô ấy thích nói mắt cô ấy bé,
mũi tẹt, ngực nhỏ không đầy đặn, quá xấu xí."
"Cô bé cũng đâu cần phải... Vì một người tồi tệ như thế mà tự tổn thương mình." Tạ Thanh
Trình bảo, "Nên đi gặp bác sĩ không phải cô bé mà là chàng trai kia
đấy."
"... Không phải cô gái nào cũng có một người anh như cậu
được." Viện trưởng thở dài, đưa bệnh án qua cho Tạ Thanh Trình xem, "Hút mỡ tiêm vào nơi khác là chuyện rất khó làm, cần đồng thời tiêm theo
liều lượng chính xác qua nhiều đường, nếu vô ý tiêm vào quá nhiều bệnh
nhân sẽ bị hoại tử một diện tích da thịt lớn, mà kết quả tồi tệ sau khi
phẫu thuật có thể khiến mấy cô ấy không thể không cắt bỏ hết ngực của
mình, thậm chí là tử vong."
Nhưng tính mạng của một người chỉ là
mạng trong mắt đồng bào cũng là con người mà thôi, mà trên xã hội này có biết bao con quỷ khoác da người.
Nguyên nhân cũng vì có đám quỷ này nên mới có nhiều hành động điên cuồng, không từ thủ đoạn đến thế.
Quỷ nhìn người cũng như người nhìn súc vật, vì thỏa mãn một vài dục vọng và mục đích của bản thân mà tùy tiện cướp đi những tính mạng ấy, như thể
cũng chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng hết cả.
Trần Mạn nói:
"Đáng sợ không chỉ có thể. Lợi ích dẫn tới hỗn loạn, khắp nơi đều có
viện thẩm mĩ không hợp quy định, nhân viên chỉ được huấn luyện cắt đùi
gà mà cũng dám phẫu thuật cho bệnh nhân, con đường nhập dụng cụ và thuốc không rõ nguồn gốc... Tất cả những điều này đều tạo cơ hội cho kẻ buôn
thuốc lậu như Đoàn Văn."
"Em nói lần này Đoàn Văn trà trộn loại
thuốc thử nghiệm vào thị trường thẩm mĩ không hợp tiêu chuẩn, khiến mấy
cô bé muốn trở nên xinh đẹp này vô tình thành vật thí nghiệm của hắn
ta?"
Trần Mạn: "Đúng là thế."
Tạ Thanh Trình: "..."
Chuyện này đúng là ngày càng không có giới hạn.
Đám người Đoàn Văn này vì đạt được khát vọng đạt tới đỉnh cao nghiên cứu
khoa học mà không ngừng giẫm đạp mạng người, giẫm đạp pháp luật, giẫm
đạp tôn nghiêm, giẫm đạp lên bao giấc mơ...
Trên đời này như đã chẳng còn chuyện gì là chúng không làm được nữa.
"Có bao nhiêu người phải chịu ảnh hưởng?"
"Theo tình hình đã bắt được trước mắt thì có khoảng không dưới 300 người."
Trần Mạn đáp, "Đấy còn là vì tổ chức Người Phá Mộng nhận được tình báo
kịp thời mới chặn được lượng lớn loại thuốc ấy tràn lan vào thị trường.
Nếu không dựa vào tốc độ mà lượng khách ồ ạt tới thẩm mĩ e là đã vượt
qua hơn mười nghìn rồi. Nhưng trước mắt chúng chỉ kịp đưa tới vài cơ sở
sử dụng trong mấy ngày thôi, đúng là trong cái rủi có cái may."
Tạ Thanh Trình: "..."
Trần Mạn: "Anh Tạ, tổ chức Phá Mộng mời anh tới lần này là vì muốn anh giúp
đỡ bọn em nhanh chóng chế tạo ra loại thuốc điều trị cho những người bị
hại này. Mọi người biết anh đã ở lại Mỹ ba năm, cũng nghe nói trong ba
năm ấy anh đã tiến vào phòng thí nghiệm của bọn họ rất nhiều lần, vậy
nên..."
Trần Mạn nói tới đây, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Thanh Trình.
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình tiều tụy, có là ai cũng nhìn ra được cơ thể anh đúng là không còn khỏe mạnh như trước nữa.
"..." Lòng Trần Mạn mềm nhũn, tổ chức để cậu thuyết phục anh tham gia, cậu
cũng đành bảo, "... Quay về phải làm nhiều chuyện tới như thế, liệu anh
có chịu được không?"
Mắt Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm mấy cô gái ngâm trong khoang kia chẳng chớp.
Cô bé vốn nên là người đang độ thanh xuân tràn đầy tự tin mạnh khỏe...
"Anh Tạ?"
Tạ Thanh Trình lên tiếng, anh bảo: "Anh là bác sĩ, cũng là một nhà nghiên cứu khoa học."
Cuối cùng anh thu ánh mắt nhìn khoang trị liệu về, dừng trên người Trần Mạn.
Cho dù trong mắt đã mất đi ánh sáng, nằm trên gương mặt anh vẫn có thể bộc lộ sức mạnh trong lòng hệt như trước kia.
"Đây là một trong những việc của anh. Anh sẽ làm."
Trần Mạn bàn bạc tình hình xong xuôi với Tạ Thanh Trình bèn tiễn Tạ Thanh Trình xuống tầng.
Trong thang máy, Tạ Thanh Trình nói với Trần Mạn: "Đoàn Văn là kẻ nhiều dã
tâm, chưa bắt được hắn ta ngày nào thì chuyện này sẽ chẳng ngừng lại vào ngày ấy."
"Nhưng bắt hắn thì nói dễ hơn làm." Trần Mạn rất ưu
phiền, dừng một chút, lại hỏi Tạ Thanh Trình, "Gần đây Hạ Dư có tới tìm
anh không?"
"..." Tạ Thanh Trình không trả lời câu này ngay mà chỉ bảo, "Anh với em ấy đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi."
"Cũng không biết ba năm qua cậu ta đã gặp phải chuyện gì, thế mà cậu ta lại làm việc cho Đoàn Văn."
Tạ Thanh Trình không nói tiếp nữa.
Trần Mạn: "Cậu ta ở ngoài sáng, Đoàn Văn ở trong tối, nhưng với chúng ta mà
nói kẻ ngoài sáng thật ra còn khó đối phó hơn cả kẻ trong tối, bởi vì
trên tay cậu ta trông có vẻ rất sạch sẽ, chẳng ai có thể làm gì cậu ta
được. Vậy nên anh Tạ à, anh nhất định phải cẩn thận một chút. Cậu ta quá thông minh... Chẳng mấy ai có thể chơi đùa cậu ta được cả."
Tạ Thanh Trình: "Anh biết rồi."
Thang máy đến nơi.
Nha Nha vẫn ngoan ngoãn chờ trong phòng khách ở tầng một bệnh viện, y tá
cho cô bé một con sứa nhỏ làm đồ chơi, bé con vừa thấy Tạ Thanh Trình
tới, lập tức vươn tay, nở nụ cười tươi rói.
"Bác ơi bế."
Tạ Thanh Trình bế cô bé hết sức tự nhiên.
"Về nhà thôi."
"Vâng... Ách xì!"
Trần Mạn: "Đêm muộn rồi, bên ngoài trời lạnh, anh Tạ, anh lấy áo khoác này
phủ thêm cho Nha Nha đi. Trẻ con dễ ốm, đừng để bé con bị cảm lạnh."
Chẳng ai trong bọn họ nhìn thấy, ở bãi đỗ xe đối diện với bệnh viện tư nhân,
có một chiếc xe MPV* rất bình thường, Hạ Dư ngồi trong xe trông thấy cử
chỉ của Tạ Thanh Trình và Trần Mạn thân mật đến thế, vẻ mặt cậu ngày
càng u ám, tơ máu trong mắt lan ra như mạng nhện.
Bắt đầu từ ngày ấy, Tạ Thanh Trình càng thêm bận rộn.
Có điều lúc anh làm việc, tinh thần lại tốt hơn hẳn lúc nhàn rỗi, hơn nữa
trong phòng thí nghiệm Mỹ Dục, nhóm viện trưởng cũng sẽ theo dõi anh
uống thuốc điều trị, kể ra anh cũng không có vẻ mệt mỏi nhiều lắm.
Hiện giờ Mỹ Dục là một căn cứ quan trọng của tổ chức Người Phá Mông, ra vào
đều được kiểm tra an ninh chặt chẽ, nhân viên không phận sự không được
bước vào, Tạ Thanh Trình ở nơi này nhóm Tạ Tuyết cũng khá yên tâm.
"Tôi mua cơm trưa cho mọi người này."
Hiện giờ Trần Mạn là người bảo vệ và trao đổi chính của phía Mỹ Dục, gần như ngày nào cũng cũng tới nơi này lượn một vòng.
Có mấy nhà nghiên cứu khoa học đã nhìn rõ ý định của Trần công tử, vì để
nịnh nọt Trần công tử nên đôi khi sẽ chọc ghẹo một chút.
"Ồ, Trần thiếu, xưa nay cậu cũng có lo cơm nước đâu, sao gần đây giáo sư Tạ vừa đi làm là cậu đã bao hết cơm cả ba bữa thế?"
"Trời ạ, lại còn là mấy món ăn của nhà hàng nổi tiếng mới mở nữa, đãi ngộ của chúng tôi được nâng cao ghê hén."
"Được hưởng ké ánh sáng của giáo sư Tạ đấy."
Trần Mạn nghe thế rất vui vẻ, nhưng lại cười mắng bọn họ: "Mấy người lắm mồm này, cơm còn không nhét đầy miệng mấy người nữa, tôi có làm gì đặc biệt đâu, lúc trước đối xử với mấy người cũng tốt lắm cơ mà."
Nói xong lại cầm một hộp cơm dinh dưỡng cân đối, hương vị thơm ngon đi tới cạnh Tạ Thanh Trình, cùng ăn trưa với anh.
Những ngày như thế thoắt cái đã trôi qua hơn hai tháng trời.
Vì nguyên nhân công việc, gần như ngày nào Tạ Thanh Trình cũng gặp mặt Trần Mạn, có khi sẽ cùng nhau về nhà nữa.
Hết thảy chuyện này Hạ Dư đều thu hết vào mắt từ một nơi bí mật gần đó, càng lúc càng thấy bực bội.
Hai tháng sau, phòng thí nghiệm Mỹ Dục đã nghiên cứu ra thuốc có tác dụng
điều trị cho người dùng phục tùng số 2, sau khi cả phòng thí nghiệm vỡ
òa vui mừng, quyết định lập tức đưa loại thuốc này tới tổ chức kiểm
duyệt bắt đầu kiểm tra thử nghiệm.
Thật ra sau khi vấn đề của kẻ
phục tùng số 2 bùng nổ, trong xã hội đã có rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật bắt đầu nghiên cứu thuốc điều trị rồi.
Những công ty này
chỉ biết điều một, chẳng rõ điều hai, bọn họ biết rất ít về nguồn gốc
chứng bệnh của kẻ phục tùng số 2, vậy nên cho dù bên tổ chức kiểm duyệt
nhận được đủ loại thuốc gửi tới kiểm tra, nhưng cũng chẳng có công ty
nào được thông qua hết cả.
Tuy rằng trước mắt chưa có công ty thông qua, cũng không có nghĩa là không có hàng lậu được tung ra, họ phải nắm bắt thời gian.
Tổ chức kiểm duyệt Hỗ Châu là một nhóm các nhà khoa học lâu năm vô cùng cố chấp tạo thành, bọn họ đặt thành quả nghiên cứu khoa học lên cao nhất,
chỉ xem thuốc có đáng tin hay không, là sự tồn tại tương đối độc lập so
với hệ thống quan chức. Nếu thuốc điều trị Mỹ Dục nghiên cứu ra muốn
nhanh chóng được đưa vào thị trường, nhất định phải nhận được sự phê
duyệt của tổ chức, hơn nữa còn phải là người đứng đầu phê duyệt nữa.
"Người đầu tiên thông qua sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật lớn nhất, truyền
thông tuyên truyền, cũng là người có thể nhận được vị trí với ấn tượng
hàng đầu trong lòng quần chúng." Trần Mạn nói, "Chúng ta không thể đợi
thêm nữa, thứ hai tuần tới, tôi đã cố gắng để đặt được lịch hẹn sớm nhất rồi, ngay vào thứ hai tuần tới chúng ta sẽ tới cao ốc trung tâm nghiên
cứu khoa học của Hỗ Châu, bắt đầu hội nghị báo cáo về loại thuốc mới."
Cho dù nhân viên trong phòng thí nghiệm mệt mỏi, nhưng ánh mắt ngập tràn
hưng phấn, thậm chí mọi người còn vỗ tay cho cảnh sát Trần sẽ bảo vệ hộ
tống bọn họ.
Trần Mạn bảo: "Tôi cần chọn một vài người tạo thành nhóm báo cáo phù hợp nhất. Hy vọng mọi người có thể phối hợp hết sức."
Cảnh sát Trần đang khách sáo thôi, ai chẳng biết Trần Mạn làm việc rất
nghiêm túc, hơn nữa công bằng mà nói đội ngũ của tổ cậu cũng không có
vấn đề gì.
Rất nhanh, đoàn đội tham gia hội nghị vào thứ hai tuần tới đã được chọn ra, đương nhiên, là một trong những chủ lực của đội
nghiên cứu, Tạ Thanh Trình cũng trong số đó, hơn nữa còn được sắp xếp
làm người phát biểu.
Trần Mạn và bọn họ đã bàn bạc chi tiết về ngày đó, nói một nửa, điện thoại cậu chợt vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn, là ông ngoại mình gọi tới, lập tức ra ngoài nghe máy.
Không lâu sau, Trần Mạn quay về trong phòng thí nghiệm, sắc mặt có hơi khó nhìn.
"Sao thế cảnh sát Trần?"
"... Xảy ra chuyện gì?" Tạ Thanh Trình cũng nhìn cậu.
Trần Mạn hít sâu một hơi nói: "Ông ngoại tôi vừa gọi điện tới, thứ hai tuần
tới còn một công ty nữa cũng muốn tiến hành báo cáo về loại thuốc mới
cùng với chúng ta, bọn họ cũng nghiên cứu tạo ra một loại thuốc trị liệu nghe nói có hiệu quả rất tốt."
"Sao có thể như vậy được?" Có nhà nghiên cứu khoa học giật mình, "Nếu không biết rõ về nguồn gốc RN-13
thì vốn không có khả năng nghiên cứu ra thuốc đặc trị trong thời gian
ngắn như vậy được, trừ phi..."
"Chính là cái trừ phi này đấy."
Trần Mạn nghiêm mặt nói: "Công ty sẽ trình bày cạnh tranh với chúng ta kia,
tên là khoa học kỹ thuật Tân Hạ... Cũng chính là công ty xuyên biên giới của Hạ Dư."