Tạ Thanh Trình làm theo sắp xếp của nhà họ Về, tới ở viện điều dưỡng tại New York.
Vệ Đông Hằng như sợ anh nghĩ quẩn trong lòng rồi bỗng dưng trốn mất, so
với bảo là giám sát 24 giờ, không bằng bảo là sai người theo dõi anh
từng giây từng phút, bảo đảm anh sống thật tốt.
Thật ra Vệ Đông
Hằng cũng không cần sốt ruột như thế, nếu Tạ Thanh Trình đã đồng ý phối
hợp trị bệnh với Tạ Tuyết thì anh sẽ không nuốt lời. Cho dù cơ thể này
với anh mà nói đã chẳng còn tác dụng gì, nhưng chỉ cần trong bóng đêm
đằng đẵng vẫn cần đến một ngọn nến, anh có thể tiếp tục đốt cháy cơ thể
lụi tàn của mình tiếp, mãi cho tới khi hóa tro tàn.
Tiếp tục trị liệu ngày qua ngày, thuốc cũng uống hết cả.
Nhưng mà hiệu quả trị liệu cũng chẳng phải xuất sắc lắm, tinh thần Tạ Thanh
Trình đã suy sụp rồi. Cơ thể một người tựa như chiếc lọ, lúc lọ đã vỡ
vụn, không thể nào sửa lại, thế cho dù có đổ thêm nhiều thuốc vào hơn
nữa cũng sẽ chẳng làm nên chuyện gì cả.
Thứ duy nhất có thể khiến dáng vẻ yếu ớt của Tạ Thanh Trình có lại chút hơi thở của người sống
chính là việc sửa sang lại tài liệu cho Tần Từ Nham.
Việc này tựa như là trụ cột tinh thần cuối cùng của anh.
Sau khi đã ra nước ngoài, chuyện trong nước cứ như những chuyện dĩ vãng
cách mặt biển, khác biệt giữa núi xa nước thẳm đã chẳng chỉ còn là
khoảng cách, mà còn là cả thời gian. Mỗi ngày của Tạ Thanh Trình trở nên vô cùng nhàm chán, nhạt nhẽo, thậm chí là tinh thần xuống dốc, mỗi sáng anh đều dậy lúc sáu giờ, cẩn thận chỉnh sửa và khôi phục lại bút kí của Tần Từ Nham, sau đó tiến hành trị liệu, sau khi trị liệu kết thúc lại
quay về truyền dịch, tiếp tục đối diện với một bàn số liệu trước mặt...
Bác sĩ trị liệu bảo anh đừng dùng mắt quá độ, anh cũng cho mình rất nhiều
thời gian để nghỉ ngơi nhất định, cứ cách nửa giờ lại nghỉ mắt một lần,
lúc nghỉ anh sẽ đi tới trước cửa sổ, nhìn ra thảm cỏ xanh rộng lớn, hồ
nhân tạo mênh mông bên ngoài. Ngoài cửa sổ của anh có một thân cây chẳng biết tên gì, nở những đóa hoa nho nhỏ hồng nhạt, gió thổi qua hoa sẽ
rơi xuống, bay lên mặt bàn của anh, trên bàn học ngoại trừ sách và bút
ra, còn có cả chú rồng lửa nhỏ đã từng bị vỡ ấy.
"Không ngờ anh lại thích thứ đáng yêu vậy đó." Có y tá thử bắt chuyện cùng với anh, "Tôi có thể cầm lên xem thử được không?"
Tạ Thanh Trình gấp sách lại, im lặng nhìn cô ấy: "Xin lỗi cô, mong cô đừng chạm vào nó."
Anh chẳng thú vị lại kiệm lời như thế, bên mắt bị mù lẫn bên mắt không mù
đều chìm vào tuyết cô quạnh từ chối người ta ngoài nơi xa ngàn dặm.
Tới Mỹ mấy tháng, anh chưa từng nở một nụ cười cho dù chỉ một lần.
Quả thật, trong khoảng thời gian ấy đến giờ, thứ anh nhận được cũng chẳng phải tin gì tốt cho lắm.
Lực lượng cảnh sát Quảng Thị tấn công đảo Mandela thất bại, thương vong
nặng nề, phía bên Đoàn Văn có vũ khí vượt xa trình độ khoa học kỹ thuật
bình thường, cho dù là quân sự hay vũ khí hóa học đều tiến bộ vượt bậc.
Theo miêu tả của người còn sống, đảo Mandela được xây dựng thành một tòa
thành nơi nơi chốn chốn đều là bẫy rập, nó tựa như một con quái thú nổi
trên mặt biển, mở chiếc miệng tanh hôi khổng lồ, chuẩn bị nuốt chửng
toàn bộ nhân loại có gan dám tiến lại gần nó.
Chẳng qua bao lâu,
trại tạm giam Hỗ Châu lại truyền tới tin tức, lúc Vệ Dung bị hỏi cung vì tinh thần bất thường, tùy tiện vạch trần những tin tức quan trọng liên
quan tới tổ chức, tác động vào con chip giữ bí mật trong cơ thể bà ta,
con chip kia tiêm chất độc vào trong cơ thể bà ta trong chớp mắt, Vệ
Dung run rẩy miệng sùi bọt mép, trong hơn mười giây ngắn ngủi đã mất ý
thức, không thể cứu nổi mà qua đời.
Cho dù bà ta chết đau đớn lại xấu xí nhưng vẫn là được hời rồi, dù sao bà ta vẫn còn chưa công khai
xin lỗi với xã hội, tới những người bị bà ta hại chết lại đã bỏ mạng ngã xuống.
Đủ tin tức như thế khiến sự lạnh lẽo trên gương mặt Tạ Thanh Trình ngày càng sâu.
Gần như chẳng có lúc nào là anh không nhíu mày, ngay cả khi ngủ cũng chưa từng giãn ra.
Tới Mỹ ba tháng, như cái xác không hồn, chỉ có mỗi cơ thể là sống lẻ loi,
linh hồn đã đi theo người nào chẳng biết, lại thêm sự lo âu lẫn đả kích, mắt cũng đã mù... Rõ ràng sống trên đời lại như đang trong địa ngục.
Mà Hạ Dư thì sao, không biết có phải là vì rất hận anh hay không, sau khi
từ biệt nơi vòng quay cao chọc trời trong giấc mơ ban đầu kia, cuối cùng Tạ Thanh Trình chẳng còn gặp lại cậu trong giấc mơ được nữa.
Tới Giáng Sinh, cuối cùng viện điều dưỡng cũng đồng ý cho Tạ Thanh Trình ra ngoài đi dạo.
Đương nhiên, chắc chắn sẽ có người thầm đi theo, bọn họ không dám để người được nhà họ Vệ gửi gắm lại gặp phải chuyện không may.
Tạ Thanh Trình mặc chiếc áo bành tô lông đen, quần áo kia như thể còn dày
hơn cả người anh. Anh đi trên quảng trường phố xá sầm uất, bầu trời bay
tuyết, cây thông Noel sáng ánh đèn rực rỡ, mọi người trên đường kết
thành từng đôi—— Vợ chồng, người yêu, người thân, gia đình... Bọn họ vội vã mua đồ ăn trước lễ, ôm theo túi lớn túi nhỏ dạo bước trên đường,
trên mặt ngập tràn nụ cười xán lạn đã vô cùng xa cách với Tạ Thanh
Trình.
Chỉ có mỗi anh là lẻ loi một mình.
Anh dạo bước tới khu Brooklyn, nơi đó càng náo nhiệt—— Cuối cùng anh cũng đến nơi này,
nơi khi Tần Từ Nham còn trẻ từng theo học.
Lão Tần đã từng miêu
tả một cửa hàng bán hoa với anh, bảo ngoại trừ tiệm hải sản ra, ông
thích nhất là cửa hàng hoa ấy. Lúc lão Tần nói những lời này với anh
mang theo nụ cười tủm tỉm, có chút vẻ tinh ranh của ông lão, ông nói lúc ông còn đi học, thích nhất là ngắm cô gái bán hoa kia, mái tóc đỏ đẹp
mắt thắt thành hai bím, trên mặt phủ chút tàn nhang nhỏ đáng yêu, quanh
năm thích mặc một chiếc váy liền thân màu xanh ngọc, buộc chiếc tạp dề
trắng thêu logo cây đay của cửa hàng bán hoa bên ngoài, cô gái bận rộn
ngoài cửa hàng sơn màu xanh biếc của loài công, nhìn thấy ông đi ngang
qua sẽ cao giọng mời chào ông tới mua một bó hoa bách hợp.
Đó là cửa hàng gia đình nhỏ, đã mở hơn sáu mươi năm rồi.
Tạ Thanh Trình dễ dàng tìm thấy cửa hàng gia đình kia, chủ tiệm đang bận
rộn vì những bó hoa khách đặt sẵn cho ngày lễ Giáng Sinh không thôi—— Bà đứng trong những đóa hoa đủ màu sặc sỡ, cũng như người được lão Tần kể
lại, vẫn thắt thành hai bím tóc, mặc váy xanh ngọc, có tàn nhang, ánh
mắt sáng ngời nhanh nhẹn như xưa.
Nhưng mà đã già mất rồi.
Cô gái năm ấy giờ đã trở thành bà lão mặt mang nếp nhăn, chỉ là ánh sáng
trong mắt vẫn chẳng thay đổi, vẫn chứa đầy sức sống lẫn hương thơm như
khi xưa.
Tạ Thanh Trình bỗng dưng vô cùng hâm mộ bà trong chớp mắt ấy.
"Quý khách muốn mua hoa à?"
"Vâng ạ." Tạ Thanh Trình bước vào phòng hoa bày trí ấm áp ấy, nhìn quanh, cuối cùng bảo, "Cháu muốn mua một bó hoa bách hợp."
Bà lão dùng giấy ánh đỏ cẩn thận gói hoa lại, đưa vào tay Tạ Thanh Trình.
Anh ôm hoa ngồi trên taxi, mở điện thoại đưa ra một địa chỉ.
Một
giờ sau, anh tới trước căn phòng màu trắng nhỏ ở vùng ngoại ô, xem thử
bảng tên trên hòm báo, xuyên qua khu vườn nhỏ và hàng rào vây quanh
trước nhà, gõ vang cánh cửa.
Cửa mở, bên trong là một cô bé con
lai xinh xắn đứng đó, mở to đôi mắt nhìn anh. Sau đó chồng Tần Dung Bi
bước ra khỏi nhà—— Anh ta đã từng tới viện điều dưỡng thăm Tạ Thanh
Trình với con gái, đều nhận ra người này—— Anh tiến lên ôm lấy Tạ Thanh
Trình, nhận lấy bó hoa bách hợp màu trắng hồng kia.
"Mấy năm nay
cô ấy cũng chẳng đau đớn gì nhiều." Trong sự ấm áp tỏa từ lò sưởi âm
tường nơi phòng khách, chồng Tần Dung Bi bê trà và điểm tâm tới, anh
nhìn gương mặt ngày càng gầy yếu của Tạ Thanh Trình bảo, "Nhưng mà sự
thống khổ của cô ấy hình như đều chất cả lên người anh rồi. Ngài Tạ, anh nếm thử chút bánh gừng nhé? Bọn tôi tự làm đấy."
Tạ Thanh Trình cảm ơn, nhặt lấy một chiếc bánh quy hình gấu nhỏ trong hộp chậm rãi nếm thử.
"Lúc cô ấy còn sống làm bánh quy ngon hơn tôi nhiều lắm." Lúc người đàn ông
này nhắc tới vợ mình, vẻ mặt dịu dàng đến lạ, "Thực ra chuyện gì cô ấy
làm cũng rất xuất sắc. Tuy rằng trước kia có rất nhiều kẻ ghét cô ấy, cô ấy nghiên cứu khoa học, còn có người chê cười cô ấy nói rằng phòng thí
nghiệm không phải chỗ để phụ nữ tới, con gái thì nên lập gia đình sớm
chút đi. Cô ấy vạch trần việc ăn chặn của hội quỹ từ thiện chỗ chúng
tôi, còn có kẻ nói cô ấy bụng dạ khó lường, mang ý đồ khác. Cô ấy diễn
thuyết vì phụ nữ và trẻ em, có kẻ nghi ngờ cô ấy ra vẻ—— Ngay cả lúc cô
ấy kết hôn với tôi vì tình yêu, đến nơi này, cũng có kẻ điên nói cô ấy
quên mất cội nguồn, sao học thành tài rồi lại đi gả cho một kẻ ngoại
quốc như tôi. Nhưng mà tôi là người nhà của cô ấy, tôi biết cả đời này
cô ấy đã làm những gì vì tôi, cho dù người khác có nói thế nào, bọn tôi
cũng vẫn muốn làm chuyện đúng đắn theo ý mình. Vậy nên ngài Tạ——"
Người đàn ông đưa cho anh ly trà gừng nóng.
"Lúc trước cô ấy bị bắc cóc, lại vẫn lựa chọn bảo vệ bí mật của các anh, tôi nghĩ là chắc chắn cô ấy suy nghĩ tường tận cả rồi. Nếu về sau cô ấy còn đủ tỉnh táo để nói chuyện với anh, chắc chắn cô ấy sẽ bảo cho anh biết
rằng cô ấy không hối hận. Cô ấy không ân hận vì quyết định nào đó mà cô
ấy đã lựa chọn."
"Nếu tôi biết trước rằng anh vì cô ấy làm bao
thí nghiệm như thế, loại thuốc này do anh đã tự tra tấn cơ thể bản thân
để tạo ra..." Người đàn ông lắc đầu, "Chúng tôi sẽ không đồng ý."
"Mẹ bảo là mẹ là nhà khoa học, mẹ không có sợ chết, mẹ sợ sai lầm thôi."
Con gái Tần Dung Bi vừa trang trí cây thông Noel, bỗng dưng quay đầu lại bảo Tạ Thanh Trình như thế.
Người đàn ông khẽ nở nụ cười ấm áp: "Anh nghe rồi đó, bọn tôi đều nghĩ như vậy."
"..."
"Ngài Tạ, bọn tôi không làm chuyện gì khiến mình hối hận cả, vậy nên anh đừng tự trách mình. Anh cứ trị bệnh cho tốt đi, sau đó, giúp cha vợ sửa lại
bút kí lúc ông ấy còn sống cho xong nữa."
Lúc Tạ Thanh Trình gần đi, hai cha con lại tặng cho anh một món quà Giáng Sinh.
Anh mở ra, bên trong là một bức tranh đã lồng khung gỗ cao su, là bức tranh 《 Người nhà của tôi 》 kẹp trong sách của Tần Dung Bi khi còn sống.
Nhưng nơi vốn để trống trong bức tranh ấy, chỗ khuôn mặt của Tạ Thanh
Trình giờ đã được bổ sung thêm.
"Là cháu vẽ đó." Con gái Tần Dung Bi nói, "Lúc mẹ tỉnh táo mẹ chưa có gặp chú nên mẹ không vẽ được mặt
của chú, nhưng mà cháu thì có thể."
Tạ Thanh Trình cẩn thận cất món quà này đi, chào tạm biệt hai người, ngồi lên taxi.
Dọc đường anh cứ ngắm bức tranh vẽ trong khung ấy, mãi cho tới khi đến ngã tư gần viện điều dưỡng.
"Dừng ở đây được rồi." Tạ Thanh Trình bảo, "Còn một quãng đường nữa, tôi muốn tự mình quay về."
Vì thế trả tiền xuống xe.
Anh tới một cửa hàng bán đồ trang trí gần nơi ấy mua vài thứ để treo khung
tranh lên tường, quay về trong bệnh viện, anh cố định khung tranh này
lên bức tường cạnh giường nằm.
《 Người nhà của tôi 》
Người nhà của tôi, ở bên cạnh tôi.
Ngươi nhà của tôi, đêm nay trở đi, đêm đêm sau này, mãi ở bên tôi.
Chúng tôi gặp nhau qua sinh tử, chỉ thiếu mỗi em ấy.
Bởi em ấy chưa từng làm điều gì sai, chỉ trừ yêu tôi.
Bởi tôi chưa từng phụ lòng mọi người, chỉ phụ mỗi em.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ.
Tuyết tan, hoa nở rộ, trong chớp mắt, nhân gian đã tới mùa xuân dịu dàng.
Bệnh tình của Tạ Thanh Trình vẫn trở đi trở lại, chưa nói tới có bao nhiêu
chuyển biết tốt, nhưng cũng không có chuyển biến xấu nữa, anh cũng vẫn
sống tiếp mệt mỏi như thế, giữa mặt mày chẳng bao giờ có chút gợn sóng
nào.
Cứ trải qua ngày này đến ngày khác như thế.
Mãi cho
tới một buổi chiều tà bay mưa phùn, Tạ Thanh Trình mua một bó bách hợp ở tiệm hoa nơi khu phố Brooklyn kia quay về, lúc đang chuẩn bị giơ tay
gọi xe, bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là Vệ Đông Hằng gọi tới, sau khi nối máy, giọng Vệ Đông Hằng không kiềm chế
được sự kích động truyền qua loa: "Anh, có hơi bất ngờ chút... Không
chuẩn bị từ trước... Sáng nay đã sinh rồi ạ..."
Tạ Thanh Trình bỗng dừng bước chân lại.
Bởi vì Tạ Tuyết đột nhiên trở dạ, sớm hơn dự tính rất nhiều ngày, Tạ Thanh
Trình hoàn toàn không ngờ lại là ngay bây giờ, trong một buổi tối có vẻ
hoàn toàn bình thường không gì đặc biệt này.
Trong nhà ăn ở vườn hoa xa xa vừa hay có người đang tổ chức sinh nhật, tiếng hát chúc mừng sinh nhật bay tới trong cơn mưa phùn.
Ánh đèn bên đường chiếu thẳng vào mắt anh, ánh mắt Tạ Thanh Trình trong mấy tháng qua, cuối cùng cũng mang chút ánh sáng lần đầu tiên.
Đầu
dây điện thoại bên kia hình như có rất nhiều người đang chúc mừng, trong tiếng ồn ào, điện thoại bị cướp vào tay một người khác. Giọng Tạ Tuyết
dịu dàng lại yếu ớt vượt qua đại dương mênh mông, truyền vào tai Tạ
Thanh Trình.
"Anh ơi, là một cô bé đó... Anh làm bác rồi."
......
Cuộc gọi vừa kết nối chẳng biết đã kết thúc thế nào, từ hồi đó tới giờ, đây
là tin tốt nhất anh từng được nghe. Anh gần như muốn nở nụ cười yếu ớt,
khóe miệng lại như đông cứng lại, không cong lên được.
Mưa phả vào mặt ô của anh, tiếng tí tách đập vào vang lên.
Gió thổi qua, đột nhiên, lụa mỏng phủ trên bó hoa của anh bị thổi bay, tấm
lụa mỏng ấy bay lên không trung, rơi xuống bên đường đối diện, được một
cậu bé đi ủng mưa che ô nhỏ trong veo nhặt lên.
Cậu bé ấy khoảng tầm bảy tám tuổi, nhìn quanh lướt qua đường cái, bước đôi chân nhỏ đi tới bên cạnh Tạ Thanh Trình.
Nó ngẩng đầu lên, cầm tấm lụa mỏng ấy, nhìn anh dưới tán ô trẻ em, sau đó
giống hệt như lúc anh mới gặp Hạ Dư, nói với anh một câu: "Tiên sinh, đồ của anh rơi rồi."
Ngay trong chớp mắt ấy.
Tạ Thanh Trình
cầm điện thoại, lúc sinh mệnh mới ra đời, chồng lên bóng dáng của cố
nhân, trong cơ thể héo tàn của anh như bỗng dưng bị nhét mạnh một loại
cảm xúc thuộc về người sống đã lâu chưa từng có.
Khóe môi anh,
mặt mày anh, trên khuôn mặt gần một năm nay chưa từng có biểu cảm gì của anh, bỗng dưng hiện lên vẻ vô cùng bi ai to lớn—— Rõ ràng là chuyện nên vui mừng, nhưng anh nhìn cậu bé lo lắng ngẩn ngơ trước mắt kia, không
biết vì sao lại chẳng nhịn được, trong cơn mưa phùn mênh mang giữa ánh
hoàng hôn ngả nơi lưng chừng, rốt cuộc bật khóc thất thanh...
"Tiên sinh, tiên sinh? Anh làm sao thế?" Cậu bé thấy thế, tiến lên nắm chặt
lấy tay anh, "Anh... Gặp chuyện gì rồi phải không, em có thể giúp anh
được không ạ?"
Từ lúc Tạ Thanh Trình có thể nhớ được, chưa từng khóc tới vụn vỡ như thế bao giờ.
Mà ở nơi đầu phố New York, tại nơi chẳng một ai quen biết anh, nơi tới
cuối cùng cũng chẳng một ai nhớ tới anh, khoảng sau một năm anh hồn bay
phách lạc, cuối cùng anh cũng không chịu nổi, nước mắt không ngừng chảy
xuống theo gương mặt anh. Nước mắt ấy nóng bỏng, hầm hập, tựa như là
dòng máu chảy ra khỏi lòng anh.
Anh dùng bên mắt chẳng trông thấy và bên mắt còn nhìn được để nhìn cậu bé trước mắt.
Bóng dáng cậu bé mơ hồ, anh lại như nhìn thấy nhóc quỷ của anh đứng trước
mặt anh, nói với anh: "Tạ Thanh Trình, anh xem đi, sinh mệnh mới đã đến, mà em cũng đã đi được một năm rồi..."
Đã một năm trôi qua rồi, Tạ Thanh Trình.
Người chết cũng chỉ còn là cát bụi.
Sinh mệnh mới cuối cùng đã đi tới bên cạnh.
Đã tới lúc phải buông bỏ rồi...
Với bất cứ ai mà nói, cũng đã tới lúc phải buông tay thôi.
Nhưng Tạ Thanh Trình biết bản thân không làm được.
Anh nâng tay che khuất hàng mi ướt đẫm của mình, tim anh đau như bị khoét vào, như nghẹn trong cổ họng.
Tạ Thanh Trình nghẹn ngào, anh biết, bản thân sẽ không bao giờ có thể
thoải mái vì hết thảy chuyện này. Anh có thể vui mừng vì sinh mệnh mới
chào đời, nhưng anh chắc chắn sẽ mãi mãi sống trong những người đã
khuất.
Anh sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà quên mất Hạ Dư trong quá khứ.
Tựa như giờ phút này, anh nhận lấy tấm lụa mỏng ướt đẫm ấy, nói một câu cảm ơn—— Lại vẫn là đang nói với nhóc quỷ trong trí nhớ chẳng thể nào quay
về nữa ấy.
Với cậu bé mười mấy năm trước, lần đầu tiên đã gọi anh một tiếng trên thảm cỏ kia.
Ghi chú nho nhỏ của editor:
Chẳng là hôm nay tui có đọc lại chương cũ của Sổ Bệnh Án và tui chợt nhận ra sai sót của mình ạ.
Ở chương 60 có một đoạn như thế này:
[... "Bên ngoài có lạnh không? Mẹ nấu canh cho con đấy, súp bào ngư nấu với nấm bụng dê và bốn vị thuốc..."
"Mẹ à." Hạ Dư yên lặng một lát, từ đầu tiên mà con người học được này có vẻ hơi khó gọi với cậu, "Con bị dị ứng hải sản."... ]
Câu "Con bị dị ứng hải sản." này của Hạ Dư thật ra là "Con bị dị ứng với
loại hải sản này." tức là bé con bị dị ứng với bào ngư nha mọi người
ơi... Chứ loại hải sản khác với Hạ Dư vẫn ổn áp hết ạ. Xin lỗi mọi người vì sai sót này!