Tuyết rơi trên đầu
ngón tay lành lạnh, nắm tay lại thì ấm, hồ lô đường tan trên đầu lưỡi
ngọt mát, đỏ rực đẹp như một chuỗi pha lê, Ly Uyên ăn ngon đến mức khóe
miệng cũng dính một ít nước đường màu đỏ.
Bạch Nghiên hỏi: "Ngươi không thích Tế Độ?"
"Không thích." Ly Uyên cắn một viên hồ lô đường, dùng vỏ âm thanh vỏ bọc đường vỡ răng rắc chứng minh hắn rất không thích. Hắn không thích ánh mắt Tế
Độ nhìn Bạch Nghiên, khác với những người khác, hắn có cảm giác đó không phải là một ánh nhìn đơn thuần đối với sư đệ. Cái loại cảm giác vật sở
hữu bị xâm phạm, khiến Ly Uyên trong nháy mắt nảy sinh sát ý.
"Nếu A Ly đã nói không thích, kia về sau ta liền ít trở về Hư Vô phái, như
vậy sẽ khả năng gặp lại sẽ ít đi nhiều." Dù sao cũng đều là đồng môn,
tình nghĩa sư huynh sư đệ vẫn còn đó.
Nhưng Ly Uyên thì không có khái niệm về những điều đó, hắn đột ngột bắt lấy tay Bạch Nghiên, hỏi: "Sư tôn muốn trở về?"
"Hiện tại chưa phải lúc, về sau đi, chờ giải quyết xong ta vẫn là nên trở về
xem. Dù sao đó cũng là nơi ta bắt đầu một cuộc đời mới, chắc hẳn sư tôn
vẫn còn đang đợi ta trở về."
Ly Uyên ngây ngẩn cả người: "Người cũng có sư tôn sao?"
Bạch Nghiên bật cười: "Đương nhiên, bằng không thì sao gọi là sư môn."
Câu trả lời hiển nhiên làm Ly Uyên thất vọng, hắn rũ mi nói: "Ta cho rằng đối với sư tôn ta là đặc biệt."
Hắn tưởng Bạch Nghiên cũng giống như hắn, là tồn tại đặc biệt duy nhất,
nhưng nhìn lại mọi việc, ví như cùng Bạch Nghiên đợi người ở Phiêu Miểu
Thành, hắn mới nhận thức rõ thế giới của Bạch Nghiên không phải chỉ có
một mình hắn, trước khi bọn họ gặp nhau, Bạch Nghiên chưa từng phải chịu qua cảnh cô đơn.
Như vậy không công bằng, Ly Uyên chìm đắm vào
trong nỗi rối rắm của bản thân, thế giới của sư tôn được cấu thành từ
rất nhiều người khác nhau, hắn bất quá cũng chỉ là một kẻ tới sau trong
só những người đó mà thôi.
Nhưng thế giới của hắn chỉ là một phiến hoang vu, từ khi Bạch Nghiên xuất hiện mới có hạt giống đầu tiên nảy mầm.
"A Ly...." Bạch Nghiên nhìn Ly Uyên, không biết nên giải thích như thế nào. A Ly là đặc biệt, không giống như những người khác.
"Ở trong lòng sư tôn, ta là người quan trọng sao?"
"Đúng vậy." Đối diện với Ly Uyên, có lẽ nhìn thấy biểu tình trong mắt kia, Bạch Nghiên hiểu ra ý vị, hắn có thể tự tin thử.
Hắn nói: "Ngươi ở trong lòng ta là đặc biệt quan trọng nhất. Trước kia ta
vẫn luôn cảm thấy mọi thứ trên thế giới này đều là hư ảo, vậy nên ta
luôn đặt mình ở góc độ là người qua đường mà sống, có rất nhiều chuyện
liên quan tới tình cảm ta cũng sẽ cảm thấy không chân thật. Nhưng sau
lần ngẫu nhiên, ta gặp được ngươi, rất kỳ lạ, chỉ một cái liếc mắt đã
khiến cả thế giới chỉ hai màu trắng đen của ta bỗng trở nên muôn màu
sinh động."
Ánh u lam trong suốt như giọt nước màu, nháy mắt loang khắp vùng nước trong, tạo nên một dấu vết trong lòng Bạch Nghiên.
"Ngươi hỏi ta, ngươi có phải là người đặc biệt, vậy ta cũng muốn biết, trong
lòng A Ly, ta là đặc biệt sao, đặc biệt như thế nào?"
Ly Uyên
không nghĩ tới Bạch Nghiên sẽ hỏi hắn câu này, nhưng nghe Bạch Nghiên
nói hắn là 'người đặc biệt quan trọng nhất' khiến hắn cảm thấy thật cao
hứng. Hắn trả lời:
"Đối với ta, sư tôn chắc chắn là người quan
trọng nhất, bởi vì trong lòng ta chỉ có một mình sư tôn. Sư tôn là đặc
biệt nhất, ta thích mọi thứ thuộc về sư tôn."
"Thích mọi
thứ......Vậy là ngươi vẫn chưa hiểu sao?" Bạch Nghiên cười khổ, tuy câu
trả lời rất vừa lòng nhưng thứ hắn muốn chính là 'yêu', hắn còn tưởng
biểu hiện vừa rồi của Ly Uyên chính là...
Có lẽ là chưa đủ, ghé
sát vào Ly Uyên, Bạch Nghiên nghiêm túc nói: "Có một loại thích đặc
biệt, ngươi nói là loại thích đó sao? Là loại giữa hai người yêu nhau,
như trước đây ta từng nói, vĩnh viễn không rời."
Đối diện đôi mắt thanh khiết, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần đến mức có thể rõ ràng nghe được nhịp tim đập lẫn hô hấp khẩn trương của mình.
Ly Uyên rốt cuộc cũng nghe ra ẩn ý trong lời Bạch Nghiên nói, nguyên lai
sư tôn để ý chính là cái này. Tuy Ly Uyên không thể phân rõ hết thảy mọi thứ, nhưng tình cảm của hắn chỉ thuộc về duy nhất một mình Bạch Nghiên, chỉ một mình Bạch Nghiên là đủ rồi. Hiện tại cái bọn họ cần chỉ đơn
giản là một sự xác nhận mà thôi.
Ly Uyên cúi thấp đầu, đôi môi
mang theo vị ngọt xâm lấn tâm trí Bạch Nghiên. Hắn không biết nhiều về
tình cảm của thế gian, miễn cưỡng lắm cũng chỉ hiểu được đối với người
mình thích là phải làm như vậy, đôi môi áp sát nhưng lại không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
Bạch Nghiên thì ngây người, hắn không ngờ Ly Uyên sẽ đột nhiên hôn tới. Khi đôi môi mềm mại phủ lên, thế giới đều tĩnh lặng đến mức có thể nghe được âm thanh tuyết rơi bên tai.
"Sư tôn, là như thế này sao? Thích một người...." Ly Uyên hơi kéo ra khoảng cách, ngón tay thon dài niết qua môi, cảm giác vừa rồi thật kỳ diệu,
nhưng hắn lại rất thích.
"Đúng." Bạch Nghiên nói, "Bất quá còn chưa đủ."
Vừa rồi còn ngây người chưa phản ứng kịp, Bạch Nghiên rốt cuộc cũng đảo vị
trí chủ động, cái hôn vừa rồi không thể nói là hôn vì nó chỉ phớt qua,
nhưng lại giống như có một cọng lông vũ nhẹ vuốt lên đầu quả tim, tạo
nên từng cơn gợn sóng dư âm.
Mùi hương ngọt ngào của kẹo hồ lô
một lần nữa quấn quýt giữa răng môi, khẽ nhắm mắt lại, hô hấp Bạch
Nghiên dần trở nên dồn dập, từ chủ động lại biến thành bị động tiếp
nhận.
Đồ đệ tốt đúng là đồ đệ tốt, năng lực học tập quả nhiên rất mạnh, cuối cùng Bạch Nghiên không thể kiên trì nổi, đẩy người ra quay
mặt thở dốc, còn Ly Uyên thì lại bày ra dáng vẻ rất tình bĩnh, nhưng lại phi thường thỏa mãn.
"Nếu thích chính là cảm giác như vậy....Sư
tôn, ta chỉ sợ càng ngày càng cảm thấy không đủ." Cái loại cảm giác âm
trầm chỉ muốn đối phương đã sớm chiếm cứ nội tâm, loại tình cảm này khác với những cảm xúc khác.
Trong ý thức hỗn loạn đầy mơ hồ, Bạch Nghiên yên lặng phát hiện đồ đệ nhà mình hình như là 'công'.
Chờ sau đông, tuyết đã tan, Bạch Nghiên cùng Ly Uyên đi ngắm Duyên Duyên
hoa, giống như lời đồn, đỏ rực như lửa khắp cả một vùng. Bọn họ tới
Thiên Thiển Sơn đã được một thời gian, Bạch Nghiên còn cố ý chọn một nơi hẻo lánh để tránh bị người khác phát hiện. Tại đây, hắn có một loại ý
niệm, hắn muốn ẩn cư ở nơi yên bình như thế này, thoái ẩn giang hồ, cùng Ly Uyên tiêu dao tự tại ở nơi sơn thủy này cả đời.
Đáng tiếc,
phần trách nhiệm vẫn như một tảng đá đè lên lương tâm. Nếu chỉ có mình
hắn có năng lực tiêu diệt 'Vực sâu', kia liền không thể nào cự tuyệt, bỏ mặc dân chúng trên cả đại lục An Lạc. Cuối cùng, Bạch Nghiên vẫn trở về Phiêu Miểu Sơn hội hợp với Đồng Linh Nhi.
"Hàn Uyên bắt đầu từ lúc này sao?" Mới vừa gặp mặt, Bạch Nghiên liền vào thẳng vấn đề.
Trước đây Đồng Linh Nhi rất quan tâm tới việc này, nhưng lần này lại không nóng vội, nàng nhìn Ly Uyên hỏi: "Hắn là?"
Bạch Nghiên không biết có nên nói cho nàng biết thân phận của Ly Uyên hay
không, hắn đành tạm thời nói: "Hắn là đồ đệ của ta, A Ly."
Cũng
may, Đồng Linh Nhi không có hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu, một lần nữa dời
sự chú ý đến vấn đề 'Hàn Uyên', nàng nói: "Không cần phải nóng vội, chờ
những người khác tới rồi động thủ sau."
Chờ mọi người thương thảo xong, chỉ còn lại một mình Bạch Nghiên và Ly Uyên, hắn hỏi: "A Ly, ta
muốn diệt hết những 'Vực sâu' khác, cũng coi như là 'bằng hữu' của
ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?" Tất cả đồng dạng đều là 'Vực sâu', ở
ngay trước mặt A Ly mà bàn chuyện giết 'đồng loại' Bạch Nghiên cảm thấy
có chút....
Nhưng Ly Uyên lại không có phản ứng gì khác, thấy
Bạch Nghiên hỏi, hắn trả lời: "Những 'Vực sâu' khác, trước nay ta đều
không phát hiện chúng có gì giống ta, cho nên không thể nói là bằng
hữu."
Hóa ra những 'Vực sâu' khác còn chưa có thành tinh a, Bạch
Nghiên yên lặng nghĩ, như vậy cũng tốt, vạn nhất A Ly có 'tình hữu nghị' với một 'Vực sâu' nào đó, chuyện xưa có khả năng sẽ biến thành cốt
truyện 'cẩu huyết ngược luyến tình thâm' mất.
"Sư tôn, ta không thích nữ nhân kia." Chứng 'chiếm hữu' của mỗ Ly Uyên lại phát tác.
Từ sau lần thổ lộ kia, Bạch Nghiên càng ngày càng cảm nhận rõ dục vọng chiếm hữu của người nọ, hắn hỏi: "Tại sao a?"
Ly Uyên cúi đầu nói: "Ta không thích đôi mắt của nàng ta."
Bạch Nghiên tựa hồ minh bạch, đôi mắt của Đồng Linh Nhi là màu xanh kỳ lạ,
xinh đẹp mượt mà như hai viên ngọc phỉ thúy, đích thị là không giống với những người khác. Ánh mắt đó có thể nhìn thấu toàn bộ người đối diện,
sắc bén tới linh hồn.
Bạch Nghiên an ủi Ly Uyên, trước đây hắn
không có để ý nhiều, loại cảm giác này của Ly Uyên cũng giống như hắn
khi lần đầu nhìn thấy Đồng Linh Nhi, nhưng về sau phát hiện đối phương
kỳ thật không có ác ý.
Về sau, những người khác cũng lục tục trở
về, chuyện giải quyết Hàn Uyên cũng gần tới. Bạch Nghiên không lo lắng
về Hàn Uyên, hắn chỉ lo lắng Ly Uyên phải làm như thế nào. Hắn sợ cuối
cùng phải bắt hắn lựa chọn giữa Ly Uyên và đại lục An Lạc. Tuy Ly Uyên
từng nói, 'Vực sâu' là thứ tượng trưng, chỉ cần vẫn còn ly biệt, hắn sẽ
vĩnh viễn không biến mất.
Sau khi Bạch Nghiên không còn suy nghĩ
về vấn đề này nữa, muốn chuyên tâm đối phó với Hàn Uyên, thì Đồng Linh
Nhi lại nói cho hắn biết, Hư Vô Phái đã xảy ra chuyện.
"Hư Vô
Phái xảy ra chuyện? Sao có thể!" Bạch Nghiên không tin, thực lực của Hư
Vô Phái ở đại lục An Lạc rõ như ban ngày. Hiện tại hẳn là đang hợp lực
với những môn phái khác hiệp trợ tộc Săn thú tiêu diệt hung thú, cứu
viện bá tánh ở những 'Vực sâu' nhỏ...
"Có thể là do ta chưa nói
rõ, xảy ra chuyện không phải là toàn bộ Hư Vô Phái, mà là Chưởng môn
Huyền Không chân nhân." Đồng Linh Nhi nói, "Không biết vì sao Huyền
Không chân nhân đang bế quan lại tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng đã tạm thời
áp chế, nhưng người của Hư Vô phái truyền tin tới, nói là Chưởng môn
muốn gặp ngươi."
"Gặp ta?" Bạch Nghiên không rõ tại sao lại như
vậy, hắn không thể nào tin được sự thật sư tôn bế quan lại tẩu hỏa nhập
ma, hắn nói "Vậy Hàn Uyên...."
"Hàn Uyên bên này tạm thời có thể
hoãn, nghe nói nội tình bên trong Hư Vô phái thật ra không hề bình tĩnh
như mặt ngoài, ta cảm thấy ngươi vẫn là nên trở về một chuyến."
Việc đã đến nước này, Bạch Nghiên nghe Đồng Linh Nhi nói quả thật có chút lo lắng, hắn nói: "Vậy được, ta và A Ly cùng nhau trở về Hư Vô Phái, các
ngươi ở đây chờ ta."
"Khoan đã." Đồng Linh Nhi gọi Bạch Nghiên,
"Ngươi muốn mang đồ đệ kia trở về sao? Ngươi cũng biết rõ thân phận của
hắn, hắn trở về cũng chỉ làm tình hình càng trở nên phiền toái."
Bạch Nghiên kinh ngạc, "Ngươi biết thân phận của A Ly?"
"Hắn chính là hóa thân của 'Vực sâu' Ly Uyên, có đúng không?" Đôi mắt xanh
biếc của Đồng Linh Nhi lưu chuyển, "Bạch Nghiên, ta coi ngươi như bằng
hữu, vậy nên ta sẽ không hỏi gì nhiều, nhưng ngươi phải biết rằng, hiện
tại dẫn hắn trở về Hư Vô Phái tuyệt không phải là hành tốt sáng suốt."