Phương Lẫm Nam cảm giác có thứ gì đó thật quen thuộc, một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi từ trên mặt hắn chảy xuống, hình như là nước mắt. Nhưng
rõ ràng, hắn từ trước tới nay đều không rơi lệ.
"Tiểu mao cầu!"
Bên tai là tiếng gào đầy đau đớn của Bạch Nghiên, Phương Lẫm Nam chớp chớp
mắt, rốt cuộc mới tỉnh táo lại từ trong đống ký ức hỗn loạn, không hề
giống một cỗ máy giết người như vừa nãy.
"Tiểu mao cầu...."
Phương Lẫm Nam lẩm bẩm, rũ mắt nhìn bản thân rồi lại một đường nhìn tới
mũi kiếm Họa Kích đang đâm vào miệng vết thương.
Rất sâu, bên
ngoài còn đang chảy máu. Máu đỏ tươi thấm ướt hòa vào hồng y, không thể
phân biệt rõ, chỉ cảm thấy hồng y ngày càng đậm màu mà thôi. Từng giọt
máu nhỏ tí tách xuống đất, một mảng màu đỏ đậm lại xuất hiện trước mắt
Phương Lẫm Nam, chỉ là lúc này màu đỏ đó đập vào mắt hắn chỉ cảm thấy
đau, trong lòng lại càng đau hơn.
Hắn không chống đỡ được, nửa
quỳ xuống đất, lực đạo trên tay đã sớm buông lỏng, run rẩy nhẹ nhàng rút Họa Kích ra. Nhìn gương mặt tuấn mỹ dần dần mất đi huyết sắc, chỉ trong thời gian ngắn ngủn nhưng Phương Lẫm Nam lại có cảm giác như đã trôi
qua mấy trăm năm.
"Nghiên Nghiên." Âm thanh của tiểu mao cầu vì
thương thế quá nặng mà trở nên thật nhỏ, một kích kia của Phương Lẫm Nam kèm theo tất cả linh lực của Ngự Linh Châu, nó dùng hết toàn lực ngăn
cản cũng chỉ đủ tạo ra kết giới bảo hộ Bạch Nghiên. Nhưng như thế này
cũng đủ rồi, nó vốn dĩ đã chuẩn bị tốt sẽ đối mặt với cái chết....
"Tiểu mao cầu, không cần.....Ngươi đừng chết mà." Bạch Nghiên hoảng loạn che
miệng vết thương của tiểu mao cầu, nhưng vẫn không ngăn được, máu vẫn
tiếp tục chảy ra. Làm sao lại nhiều máu như vậy, Bạch Nghiên tuyệt vọng
nghĩ, vì sao lại không cầm máu được? Màu đỏ chói mắt giống như hoàng hôn đỏ phủ bụi trong ký ức, quen thuộc đến mức đau lòng.
"Nghiên
Nghiên, ngươi không sao là tốt.....Khụ, khụ, đừng...đừng trách hắn."
Tiểu mao cầu nhìn chăm chú Phương Lẫm Nam, gương mặt này có chút không
giống như trong quá khứ nhưng lại có cùng một linh hồn.
"Được,
được, tiểu mao cầu, ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần ngươi cố gắng kiên
trì một chút, được không?" Giọng Bạch Nghiên run rẩy nói, "Không phải đã nói là cùng nhau sống sót sao?"
Bàn tay hắn đang nắm dần trở nên vô lực, Bạch Nghiên không dám buông tay, hắn sợ lỡ buông tay liền không thể giữ được người.
"Thực xin lỗi." Tiểu mao cầu gắng gượng nở nụ cười, chỉ là khi cử động bên môi lại trào ra máu tươi.
"Ngay từ đầu ta thế nào cũng không tin....." Tiểu mao cầu nhìn Phương Lẫm Nam ở đối diện, nó có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể
thốt ra, "Bất quá, như hiện tại có lẽ là tốt nhất....."
"Cái
gì....tốt?" Phương Lẫm Nam duỗi tay ra, muốn chạm vào thiếu niên hồng y, nhưng lại dừng trước người nọ một khoảng, nghẹn ngào hỏi, nhưng người
nọ lại mỉm cười nhắm mắt không nghe thấy lời hắn hỏi nữa rồi.
Bạch Nghiên cảm giác người trong lòng ngực đột ngột nhẹ đi, thiếu niên hồng y tuấn mỹ đã biến trở lại thành tiểu mao cầu nho nhỏ đáng yêu, nhưng bây
giờ đã không thể nghe thấy âm thanh mềm mại xen lẫn vui mừng mà gọi
'Nghiên Nghiên' nữa rồi.
Ở cách đó không xa, thương thế đã dịu
đi, Tế An đứng lên, thừa dịp Bạch Nghiên còn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương, đột nhiên đánh lén tới. Bụi gai màu đen theo chỉ huy đánh
tới Bạch Nghiên, Bạch Nghiên không tránh né mà bảo vệ tiểu mao cầu trong lòng ngực, một tay vươn ra nắm lấy bụi gai, dư lực làm cả người hắn
chấn động.
Hắn đem tiểu mao cầu đặt vào lòng ngực Phương Lẫm Nam vẫn còn đang thất thần, chậm rãi đứng lên, hai mắt khóa chặt Tế An.
"Thật đáng tiếc." Tế An giương tay, bụi gai đen trong tay Bạch Nghiên lập tức hóa thành ma khí tiêu tán, "Vốn dĩ người chết nên là ngươi mới đúng,
con hung thú kia đúng thật là ngu xuẩn. Chẳng lẽ nó đã quên bản thân
mình là hung thú, vốn dĩ bản thân đã là sự tồn tại của tà ác rồi sao?"
"Câm miệng! Ngươi có tư cách gì mà nói Tiểu mao cầu." Bạch Nghiên nhìn Tế
An, hắn chưa từng có cảm giác căm ghét một người như bây giờ.
Tế
An nhìn biểu tình cực kỳ chán ghét của Bạch Nghiên, tâm tình rốt cuộc
cũng tốt lên một tí, Bạch Nghiên càng thống khổ, hắn càng cao hứng. Dựa
vào cái gì mà một du hồn có thể chiếm được thân thể hắn? Dựa vào cái gì
mà hắn có thể sử dụng được Thu Thủy Kiếm? Dựa vào cái gì mà một con hung thú đều nguyện ý bảo hộ hắn.....Bạch Nghiên là cái thá gì chứ? Hắn, Tế
An mới chân chính là người xứng đáng được nhận tất cả mọi thứ.
Tế An tiếp tục chọc vào nỗi đau của Bạch Nghiên, hai bên đánh nhau, đối
phương mất bình tĩnh không thể khống chế cảm xúc, đối với hắn liền có
lợi.
"Bạch Nghiên, người thật sự hại nó chết không phải ai khác,
mà chính là ngươi. Phải biết rằng, nếu không vì cứu ngươi, nó sẽ không
phải chết. Hiện tại ngươi có phải thấy rất cảm động hay không? Đáng
tiếc, nó không nghĩ tới việc lấy mạng đổi mạng, tuy cứu được ngươi nhưng không còn ai bảo hộ, ngươi liền không khác gì phế vật, kết cục chờ đợi
ngươi chính là bị ta giết chết."
Nói rồi, Tế An triệu hoán bụi gai từ mặt đất chui ra, một lần nữa tấn công Bạch Nghiên.
Bạch Nghiên biết Tế An đang nói lời khích tướng, đối diện với bụi gai đang
tấn công, hắn nhắm mắt, trong ký ức vụn vỡ tựa như mảnh gương vỡ có gì
đó xẹt qua. Loại cảm giác bất lực nhìn từng người trước mắt mình mất
đi...... Khi đó cả ánh tà dương đỏ rực cả bầu trời, giống như hiện
tại....
Thu Thủy Kiếm ảm đạm nằm trên mặt đất dường như cảm ứng
được cái gì, thân kiếm kích động rung chấn kịch liệt, kiếm quang từ từ
phát sáng như nước hồ xanh biếc.
"Tế An, mặc kệ là tiểu Ngọc nhi hay tiểu mao cầu, ta đều sẽ bắt ngươi phải trả đại giá."
Thu Thủy kiếm thình lình bay lên, sương lạnh mang theo kiếm khí sắc bén xé
rách bụi gai màu đen, quanh thân Bạch Nghiên phát ra từng đạo hàn quang. Thu Thủy kiếm trở về trên tay Bạch Nghiên, lúc này đây, Thu Thủy Kiếm
không giống như trước đây, linh lực quanh kiếm càng sâu, tựa như tỉnh
lại từ giấc ngủ đã bị lãng quên.
Này xem như tuyệt thế chi kiếm cuối cùng cũng trở về bên cạnh chủ nhân, tái hiện lại quang hoa vô tận.
"Ngươi...." Tế An nheo mắt, hắn có cảm giác Bạch Nghiên trước mắt có gì đó không
giống, "Là bị thù hận che mắt sao? Nhất thời hấp hối giãy giụa thì cũng
chỉ là giãy chết mà thôi."
Lần thứ hai vận khởi ma khí Phệ Tâm Ma, ma khí hắc sắc pha lẫn huyết linh ai oán, lấy khí thế chấn động muốn áp chế Bạch Nghiên.
Thu Thủy kiếm hàn quang lạnh thấu xương, kiếm khí tựa ngàn sao, Bạch Nghiên nâng tay bước từng bước thong dong đối diện với ma khí đang lao tới.
Kiếm pháp của Bạch Nghiên không còn dựa trên ký ức của cơ thể này nữa,
mà giờ đây từng chiêu thức đều lộ ra một cỗ thanh tao, tĩnh lặng như
sương, lại đột ngột tựa hàn băng khiến người khác kinh diễm.
Đây
chính là bộ kiếm pháp dành riêng cho Thu Thủy Kiếm, vì người kia mà có,
cũng vì người kia mới có sự tồn tại của Thu Thủy Kiếm.
Bạch Nghiên lúc trước không hẳn là Bạch Nghiên, mà hiện tại mới chân chính là Bạch Nghiên thật sự.
Thu Thủy điểm phong, ngưng tụ thành sương, Bạch Nghiên khai chiêu, muôn vàn băng phong lẫn muôn vàn ngọn gió, đồng loạt đâm về phía Tế An.
Tế An thao túng bụi gai, tạo thành lá chắn trước người, chống đỡ linh lực sắc bén đang tới.
Linh lực cường đại ép tới khiến Tế An buộc phải lui về sau vài bước, ổn định thân hình, lại rót thêm ma khí vào, huyết linh không ngừng hút lấy
huyết khí của hắn, bất đắc dĩ Tế An đành phải sử dụng cùng lúc cả hai
viên nội đan của Bích Oánh và Cốt Ngọc.
Hai viên nội đan rất
nhanh liền bù lắp vào phần hao hụt linh lực, chống đỡ lá chắn bụi gai
đang dần yếu đi. Tế An có chút không dám tin, vì cái gì, chiêu thức
này......
Thu hồi bụi gai, Tế An luống cuống né tránh băng phong đang bay tới.
"Tránh được lần này, vậy lần sau thì thế nào?" Bạch Nghiên lấy kiếm làm bút,
lấy không khí làm giấy, trước sau vẽ ra một trận pháp, sau đó cắm Thu
Thủy kiếm vào mắt trận. Kiếm quang màu trắng từ trung tâm kiếm phát ra,
chiếu sáng một vùng tối tăm, không ngừng khuếch tán ra tứ phía, hàn băng từ dưới đất như mũi giáo không ngừng đâm lên.
"Cái này, ta đáp lễ ngươi."
Tế An không kịp phòng bị, từng mũi băng nhọn hoắm giống như chiêu thức hắn từng sử dụng bụi gai để tấn công, mặc dù liên tục né tránh nhưng Tế An
không tránh khỏi việc bị mũi băng làm bị thương, hắn phẫn nộ trừng mắt
nhìn Bạch Nghiên.
Tên Bạch Nghiên này, đến tột cùng là đã xảy ra
chuyện gì, không giống như bị Tâm Ma khống chế, cũng không giống như
người mất bình tình. Người trước mắt này đột nhiên lại trở nên mạnh hơn
gấp mấy lần so với trước đây, hắn không còn chần chừ, mà là dùng thái độ nghiêm túc, muốn liều chết đánh một trận.
"Ta không tin, rõ ràng ngươi chỉ là tên bại tướng vô dụng, vì cái gì chứ!!!!" Tế An đã dùng
một lúc hai viên nội đan của hung thú có tính tàn bạo hung hãn, hắn đã
sắp không chống đỡ nỗi huyết linh đang vận hành trong cơ thể, vì phòng
ngừa huyết linh phản phệ, hắn đành phải cưỡng chế hấp thụ linh lực từ
linh đan.
"Nhất định là do Thu Thủy Kiếm, dựa vào cái gì chứ, ngươi, một vong hồn hèn mọn dựa vào cái gì mà lại được Thu Thủy Kiếm chọn!"
Cả người Tế An tản ra khí tức hung bạo của hung thú giao tạp lẫn khí tức
Phệ Tâm Ma, biểu tình điên cuồng cố chấp, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ
duy nhất, đó là nhất định phải giết chết Bạch Nghiên.
Trực tiếp
hấp thu linh lực thuần túy của hung thú, loại cách làm này tuy có thể
trực tiếp khiến linh lực cường đại một cách nhanh nhất, nhưng đồng thời
cũng tự tổn hại căn cơ của bản thân. Nếu không phải trường hợp bất đắc
dĩ, Tế An cũng sẽ không dễ dàng sử dụng. Chấp niệm phải giết bằng được
Bạch Nghiên đã cắm rễ sâu trong tâm thức hắn, không chết không ngừng.
Duy Ngọc Kiếm từ màu xanh lá ban đầu đã biến thành trường kiếm nhuộm đỏ như máu, thân kiếm còn chảy xuống từng giọt máu đỏ thẫm. Duy Ngọc Kiếm đã
không còn là Duy Ngọc Kiếm như trước đây nữa rồi. Tế An nắm lấy chuôi
kiếm, nghiêng đầu lạnh giọng nói:
"Phương Lẫm Nam, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau tới đối phó hắn?"
Phương Lẫm Nam tựa như không nghe Tế An nói, hắn ôm tiểu mao cầu trong lòng
ngực, vật nhỏ mềm mại ấm áp trong lòng dần dần trở nên lạnh lẽo. Hắn làm thế nào cũng không giữ được chút sinh khí cuối cùng.
Phương Lẫm
Nam cảm giác trong mắt có thứ gì đó âm ấm như máu chảy xuống, lướt qua
gương mặt lạnh lẽo, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, như đang nện
vào lòng hắn.
Hắn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ rơi lệ,
Phương Linh Nguyệt cũng luôn bảo hắn, làm ngươi vô ưu vô tư mới tốt, hắn là Phương Lẫm Nam, hẳn là nên vô tư sống một cuộc sống vui vẻ mới đúng.
Ký ức phủi bụi trong lòng bị giam cầm rốt cuộc cũng bị cởi bỏ bởi những
giọt nước mắt, hồi ức hắn luôn tìm kiếm cuối cùng cũng được tái hiện
hoàn chỉnh trong đầu.
"Ngươi tên là Mạch Tri, bọn hắn ai cũng gọi ngươi như vậy, ta không muốn kêu giống như bọn họ."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngươi đặc biệt."
"Biết rồi biết rồi, vậy ta biết kêu ngươi là gì? Về sau chúng ta chính là bằng hữu đúng không?"
"Sau này, mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn, có được không?"
"Thực xin lỗi, có lẽ sau này không thể cùng ngươi mỗi ngày ngắm hoàng hôn...."