Cố Hiểu Hiểu không nghĩ tới tiểu mao cầu sẽ cự tuyệt.
"Vì cái
gì?" Cố Hiểu Hiểu hỏi, "Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất a, hơn nữa ta còn tìm được lệnh bài mà Phương Lẫm Nam đã dùng khi đưa chúng ta rời
khỏi, không sợ không ra được rừng xương khô."
"Không phải vì cái
này, ta không cần lệnh bài cũng có thể rời đi được. Ta lưu lại chỉ
là.....bởi vì ta còn có việc, phải đợi Phương Lẫm Nam trở về giải quyết, ngươi đi trước đi." Tiểu mao cầu nằm cuộn người lại không động đậy.
Cố Hiểu Hiểu cảm giác tiểu mao cầu có chút kỳ lạ, nhưng nàng không biết
nên khuyên như thế nào, cũng không biết tiểu mao cầu có nghe hay không.
Nàng chỉ có thể suy đoán chuyện này có khả năng liên quan tới Phương Lẫm Nam.
"Kia...được rồi, ta ở lại cùng ngươi."
"Không cần,
có lẽ Tô Nhiễm Dao còn đang chờ ngươi ở Thiên Thiển Sơn, ngươi không cần vì ta mà ở lại đây. Bây giờ bọn người Phệ Tâm Ma không có ở đây, hẳn là đã bắt đầu ra tay với đại lục An Lạc, nên cũng không biết khi nào bọn
họ sẽ trở lại." Ngược lại tiểu mao cầu khuyên nhủ Cố Hiểu Hiểu rời đi,
"Cơ hội tốt như vậy không nhiều đâu, có lẽ chỉ có một lần, ngươi nên đi
nhanh đi. Bất quá không biết đôi mắt của ngươi.....đi một mình không sao chứ?"
Nhắc tới Tô Nhiễm Dao, Cố Hiểu Hiểu do dự: "Dùng linh lực
có thể miễn cưỡng cảm nhận được, bây giờ ta đã quen rồi, nhưng
ngươi....."
"Ta không có chuyện gì, không lâu trước đây Tô Nhiễm
Dao còn bị thương nặng ở Tế Linh Đàn, hiện tại không biết thế nào, ngươi thân là bằng hữu của nàng ấy, hẳn là lúc nàng ấy cần ngươi nhất." Tiểu
mao cầu dừng một chút rồi lại nói, "Còn có, nếu lúc ngươi ra ngoài gặp
được Nghiên Nghiên, phiền ngươi nói với hắn một tiếng, nói cho hắn biết
ta không có việc gì, bảo hắn đừng lo cho ta."
"Được, ta sẽ." Cố
Hiểu Hiểu cân nhắc giữa lợi và hại, hiện tại bọn họ không thể cứ ngồi
chờ chết được, trước khi đi Cố Hiểu Hiểu vẫn hỏi lại tiểu mao cầu,
"Ngươi thật sự không đi sao?"
"Ân." Tiểu mao cầu ngữ khí kiên định trả lời, "Ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Nhìn Cố Hiểu Hiểu rời đi, suy nghĩ trong lòng khiến tiểu mao cầu thở dài,
trốn đi dễ như vậy, đến cả Cố Hiểu Hiểu không nhìn thấy mà vẫn có thể
tìm được lệnh bài, Phương Lẫm Nam, đây là ngươi cố ý muốn thả chúng ta
đi sao?
Phương Lẫm Nam đúng là cố ý. Trong bóng đêm lạnh lẽo cùng bầu không khí nhuộm đầy mùi máu tươi, Phương Lẫm Nam dựa vào tàng cây,
hắn nghĩ, có lẽ hiện tại tiểu mao cầu và Cố Hiểu Hiểu đã rời khỏi Vô tận chi cảnh rồi.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại làm ra
quyết định này, tự tay thả hung thú mà mình thống hận nhất, thì ra hắn
vẫn là loại thủ lĩnh hèn nhát như lúc trước.
Khi Tế An bước ra từ Tàng Khánh Phái, trên người hắn đừng nói là vết máu, ngay cả một chút
tro bụi cũng không có, thật khó có thể tưởng tượng vừa rồi hắn đã làm ra một chuyện cực kỳ tàn ác.
"Môn phái này quả thực không chịu thay đổi, mỗi người ai nấy cũng đều cứng đầu khó chơi, quả nhiên không hỏi
ra được manh mối có giá trị gì." Tế An phủi bàn tay không có tí bụi bẩn
nào, liếc mắt nhìn sang Phương Lẫm Nam, nói:
"Ngươi tới đây là để hoàn thành nhiệm vụ, không cần trưng bộ dáng không tình nguyện, cái gì cũng không làm."
"Như thế nào? Ngươi hối hận khi giao ra tên tay sai nịnh hót kia?" Phương
Lẫm Nam hai tay ôm ngực nói. Tên nịnh hót mà hắn chỉ chính là Võ pháp
chân nhân, cách đây không lâu vừa bị Tế An giao cho Tuyết Vô Trần.
"Hối hận?" Tế An lắc đầu nói, "Dùng một quân cờ không có giá trị để đổi lấy
một ân tình từ Tuyết Vô Trần, cuộc mua bán đáng giá như vậy thì sao lại
hối hận? Huống hồ, lần này Tuyết Vô Trần khó có thể tự mình xuống núi
bắt người, nếu bắt buộc phải chọn giữa Tuyết Vô Trần và Tứ Luật Phái,
cái nào uy hiếp lớn hơn chắc ngươi cũng tự biết."
Phương Lẫm Nam
hừ lạnh một tiếng không trả lời, hắn đương nhiên biết Tuyết Vô Trần chắc chắn không đơn giản chỉ là Chưởng môn của Phiêu Miểu Thành, lúc trước
Chúc An chọn hắn hẳn là có nguyên nhân.
"Kế tiếp đi nơi nào?"
"Trở về Vô tận chi cảnh."
Một con chim màu đen từ trên tay Tế An biến mất, hắn nói, "Tôn chủ truyền
tới tin tức, hắn và Vân Mặc Tuyên sẽ có một trận đại chiến tại Vô tận
chi cảnh. Hiện tại chúng ta trở về vừa vặn có thể tới kịp lúc."
"Hắn và Vân Mặc Tuyên?" Phương Lẫm Nam nghĩ nghĩ sau đó lại nói, "Cũng đúng, cái tiên đoán kia....chuyện này sớm muộn gì cũng tới. Như thế nào,
chúng ta trở về giúp hắn? Hắn yêu cầu sao?"
Tế An nói: "Những kẻ
chống đối thế lực của tôn chủ, ta đã sai người đi đối phó. Tuy thực lực
tôn chủ cường đại, nhưng chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác, vẫn là nên nhanh chóng trở về bên cạnh tôn chủ."
"Tùy ngươi." Phương Lẫm Nam nói, "Bất quá trước khi đi, ta muốn quay trở lại Linh Y Cốc xác nhận an nguy của a tỷ."
Thế giới bên ngoài hiện tại rung chuyển bất an, nhưng Linh Y Cốc vẫn giữ
được sự an bình như trong quá khứ. Phương Linh Nguyệt nhìn phiến rừng
mai chưa bao giờ héo tàn, vẻ mỹ lệ ảo mộng khiến nàng có chút thất thần. Rừng mai hoa nở hoa rụng chưa bao giờ héo tàn là bởi vì nàng dùng linh
lực của bản thân để duy trì trận pháp của rừng mai này.
Trong ấn
tượng thật lâu trước đây, khi nơi này còn được gọi là 'Ly Uyên', lúc ấy
Phương Linh Lan và nàng còn chưa phải là chủ nhân của nơi này, thì đây
còn được xem là cơn các mộng đáng sợ đối với rất nhiều người. Nơi đây
tràn ngập những đóa hoa u lam trong suốt làm lay động lòng người, loài
hoa đó không cần linh lực để duy trì nhưng lại không bao giờ héo tàn.
Sắc lam tuyệt đẹp đó lan rộng khắp nơi, từ mặt đất đến tận trời cao, làm lu mờ cả bầu. Khi đó, nàng cùng tỷ tỷ Phương Linh Lan bị vứt bỏ ở bên
ngoài Linh Y Cốc, nhưng cho dù là đứng ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận
được một loại cảm giác chia ly đặc biệt chua xót, truyền thẳng đến tận
đáy lòng.
Thì ra chính tại nơi này, người mà các nàng nhìn thấy
chính là chủ nhân của Ly Uyên. Rõ ràng hắn là tồn tại của cái ác, nhưng
vì sao trong đầu nàng lại bật ra hai chữ 'trích tiên' khi nhìn thấy hắn
chứ.
Hắn chính là tiên nhân lỡ bước vào hồng trần, đám người trần thế tục ngu xuẩn khiến người đó dính phải thị phi ân oán, khiến hắn
động tâm đến cuối cùng tự đưa mình vào con đường diệt vong.
Sau
này, Ly Uyên biến mất, nàng và Phương Linh Lan hao tổn tâm tư xây dựng
Linh Y Cốc tại nơi này. Thậm chí, Phương Linh Lan còn dùng hết tâm huyết để tạo nên cái nơi gọi là 'Niệm Lam'.
"Đáng giá sao?"
Một câu đáng giá này không biết là hỏi chủ nhân của Ly Uyên, hay là đang
hỏi Phương Linh Lan vì một thoáng kinh hồng mà nhớ mãi không quên.
"A tỷ?"
Phương Lẫm Nam đã trở lại Linh Y Cốc, nơi này vẫn yên tĩnh như thường. Kỳ thật hắn căn bản không cần lo lắng cho sự an nguy của Phương Linh Nguyệt, tỷ ấy tự mình có thủ đoạn riêng, trước nay tỷ ấy không phải là loại nữ
nhân cần phải dựa dẫm vào người khác.
Phương Linh Nguyệt nói: "Sao đệ lại tới đây?"
"Ta có chút không yên tâm....." Phương Lẫm Nam do dự một lát rồi lại nói, "Ta nhớ lại rồi."
"Nhớ lại rồi?" Phương Linh Nguyệt cảm giác nàng bình tĩnh hơn so với trong
tưởng tượng mình, có lẽ từ khi Sí Vụ hỏi, nàng đã lường trước được rằng
mình sẽ không thể giấu giếm được lâu.
"Sau đó thì sao?" Phương Linh Nguyệt hỏi thẳng, "Đệ trở về làm Mạch Tri, hay vẫn muốn tiếp tục làm Phương Lẫm Nam?"
Phương Lẫm Nam trầm mặc một lúc mới đáp: "Hiện tại đệ muốn làm Mạch Tri, chờ
sau khi báo thù xong, đệ sẽ tiếp tục lấy thân phận Phương Lẫm Nam mà
sống tiếp."
Phương Linh Nguyệt nghe hắn nói xong, đầu tiên là
nhíu mày, rồi sau đó biểu tình hòa hoãn lại nói, "Cũng tốt, đem hết ân
ân oán oán năm xưa đều giải quyết hết đi, về sau đệ mới có thể chân
chính mà làm một Phương Lẫm Nam. Ta sẽ không có chuyện gì, đệ đi đi."
Cố Hiểu Hiểu lợi dụng lệnh bài đi từ Thiên chi cảnh tới rừng xương khô,
nơi này khắp nơi ngập tràn mùi máu tươi của dã thú khiến nàng không dám
dừng lại mà dựa theo trí nhớ một đường đi thẳng ra khỏi Vô tận chi cảnh.
Cố Hiểu Hiểu chọn xuống núi thay vì tiến vào Phiêu Miểu Thành, nàng biết
bây giờ Phiêu Miểu Thành quá nguy hiểm, rất có thể Phệ Tâm Ma đã chiếm
lĩnh nơi đó rồi không chừng. Sự thật chứng minh Cố Hiểu Hiểu đoán không
sai, lúc nàng đang cẩn thận từng bước đi xuống chưa được bao xa thì gặp
phải Vấn Nhai chân nhân.
Cố Hiểu Hiểu không nhìn thấy Vấn Nhai,
nhưng cũng may Vấn Nhai chân nhân có biết đến 'Thông hiểu trăm sự' Cố
Hiểu Hiểu. Sau khi đem Cố Hiểu Hiểu trở về, Bạch Nghiên kích động không
kém gì Tô Nhiễm Dao.
"Hiểu Hiểu, ngươi làm sao có thể thoát
được?" Tô Nhiễm Dao nhìn đôi mắt của Cố Hiểu Hiểu, vui sướng trong nháy
mắt tức khắc liền thay bằng nét khổ sở, "Thực xin lỗi, ngươi chịu khổ
rồi."
Nàng cũng đã biết trước rằng Cố Hiểu Hiểu sẽ mất đi hai mắt của mình, chỉ là không biết nguyên nhân và bằng cách nào. Đối với
chuyện này, nàng cái gì cũng không thể làm, điều duy nhất có thể làm
chính là nói với Cố Hiểu Hiểu rằng duyên hoa hoa đã nở, nhắc nàng nên đi xem một lần cuối cùng.
"Không có gì, ta biết." Cố Hiểu Hiểu biết ý tứ trong lời xin lỗi của Tô Nhiễm Dao, nàng cũng biết rõ sự thống khổ và trách nhiệm của việc sở hữu Linh Đồng.
Bạch Nghiên chờ Tô
Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu trò chuyện xong, mới hỏi Cố Hiểu Hiểu "Hiểu
Hiểu, tiểu mao cầu đâu? Nó không đi cùng ngươi sao?"
"Tiểu mao cầu nó không muốn rời đi cùng ta."
Bạch Nghiên ngạc nhiên nói: "Vì cái gì?"
"Nó nói có chuyện muốn tự mình đi giải quyết, hình như có liên quan tới Phương Lẫm Nam."
Ngữ khí mang theo chút áy náy "Nó muốn ta chuyển lời cho ngươi rằng không
cần lo lắng cho nó......Kỳ thực nếu khi đó ta kiên trì khuyên nó thêm
một chút thì tốt rồi."
"Không có việc gì, ta hẳn là nên cảm ơn
ngươi đã báo cho ta biết tin. Ta tin tưởng tiểu mao cầu, nó nói không
cần lo lắng có lẽ nó thật sự có điều muốn làm." Bạch Nghiên nói, "Dù sao thì tiểu mao cầu không đơn giản chỉ là một con hung thú bình thường."
Nó là Sí Vụ, cũng sẽ có quá khứ của riêng nó.
Hiện tại Cố Hiểu
Hiểu đã an toàn, nhưng Tô Nhiễm Dao vẫn luôn không yên tâm. Nàng nói:
"Hiểu Hiểu, ngươi trở về Thiên Thiển Sơn chờ ta."
"Ta cũng có thể hỗ trợ."
"Hiện tại ở lại đây là quá sức đối với ngươi, ngươi đã không nhìn thấy, hơn
nữa khi hai bên đối chiến, linh lực của ngươi không tốt phải dùng võ là
chủ yếu, điều này quá không an toàn."
"Không sai." Bạch Nghiên gật đầu đồng tình, "Nhưng không chỉ Cố Hiểu Hiểu mà còn có ngươi nữa." Bạch Nghiên chỉ Tô Nhiễm Dao.
Tô Nhiễm Dao nhìn về phía Bạch Nghiên, nói: "Ta dùng Loạn Hồn Linh và Linh Đồng, tất cả đều có thể giúp ích cho các ngươi."
"Nhưng an toàn của ngươi rất quan trọng, không phải bọn họ đều nói Linh Đồng
chính là cặp mắt của đại lục An Lạc sao? Bảo vệ cặp Linh Đồng chính là
việc của ngươi cần làm. Lúc này đây, các ngươi không cần phải tới Vô tận chi cảnh. Ta và Mặc Tuyên đi là được rồi, các ngươi ở lai cùng Vấn Nhai chân nhân đi. Ta tin rằng sau khi bình ổn được hỗn loạn, những người
dân thường bị kinh hách cũng cần phải có trụ cột tinh thần để trấn an
nhân tâm."
Nghe Bạch Nghiên an bài, Tô Nhiễm Dao nói: "Ngươi có phải đã sớm có tính toán rồi không?"
Bạch Nghiên cười mà không nói, bất quá cặp Linh Đồng của Tô Nhiễm Dao đúng
thật là rất quan trọng, Vấn Nhai cũng tiến lên khuyên bảo: "Đúng vậy,
hiện tại Tế Linh Đàn chỉ còn mình ngươi, ngươi là tín niệm của đại lục
An Lạc, không thể tùy ý được. Nhưng mà sư huynh, Tế An kia....huynh có
muốn ta đi cùng huynh không?"
"Không cần, đây là ân oán giữa ta và hắn. Yên tâm, ta có thể ứng phó được."
Nếu cửa ải Tế An cũng không qua nổi, hắn như thế nào có thể tiếp tục làm những chuyện khác được.