Phương Linh Nguyệt ngồi trên nóc dược phòng vừa ngắm trăng vừa uống rượu mai tự nhưỡng. Ánh trăng cũng không có gì đẹp, cong cong treo trên bầu
trời, chốc lát liền bị mây giấu đi. Nhưng nàng lại không muốn đối mặt
với hai người ở trong phòng kia, nàng đoán không lầm, mối quan hệ giữa
Vân Mặc Tuyên và sư tôn của hắn quả nhiên không bình thường.
"A
tỷ a, chỉ e Vân Mặc Tuyên đúng thật là hắn, hơn nữa cũng giống như trước đây, đều thích một người nam nhân." Nuốt xuống một ngụm rượu mai,
Phương Linh Nguyệt nếm được một tia chua xót, nàng nhắm mắt lại cảm nhận hơi men say say, "Tỷ nói xem, kết cục của bọn họ liệu có phải là một
hồi bị kịch giống như lúc trước không?"
Cánh hoa rơi xuống khẽ
vuốt trên gương mặt, Phương Linh Nguyệt nằm xuống mái nhà, nhẹ giọng
nói: "Ta hy vọng kết cục của đời này có thể được trọn vẹn."
Vết
thương do ma khí gây ra dần hồi phục, Phương Linh Nguyệt lại giúp Bạch
Nghiên trị liệu những vết thương do Tế An tra tấn mà thành, những vết
thương đó thoạt nhìn đáng sợ nhưng lại dễ trị hơn. Nhưng vì sợ Vân Mặc
Tuyên lo lắng, nên Bạch Nghiên đã thỉnh cầu Phương Linh Nguyệt không cần nói cho hắn biết.
Chờ thương thế tốt hơn, Bạch Nghiên tính toán
muốn cùng Vân Mặc Tuyên rời Linh Y Cốc, hơn nữa, không biết vì sao hắn
có cảm giác ánh mắt Phương Linh Nguyệt nhìn mình có chút không giống như trước. Cũng không thể nói là kỳ quái nhưng ít ra cũng không xem hắn như người vô hình.
"Đạ ta." Trước khi đi, Bạch Nghiên một lần nữa hướng Phương Linh Nguyệt nói lời cảm tạ.
Phương Linh Nguyệt xua tay nói, "Không cần phải nói nhưng lời đó, bất quá chỉ là một giao dịch mà thôi."
"Cho dù là như vậy, ta cũng muốn nói lời cảm ơn ngươi." Nếu Phương Linh
Nguyệt không muốn cứu hắn, nhất định tình hình sẽ khó khăn hơn nhiều,
"Phương cô nương, tuy nói chỉ là giao dịch, nhưng ngươi thật sự đã giúp
chúng ta, hơn nữa nhờ có cô nương mà bệnh của tiểu Ngọc nhi ít nhiều gì
cũng tốt hơn..."
"Khoan đã." Phương Linh Nguyệt ngắt lời Bạch
Nghiên, nhìn về phía Vân Mặc Tuyên, nàng không khỏi nhíu mày, "Hắn còn
chưa biết sao?"
"Biết cái gì?" Bạch Nghiên khó hiểu hỏi, Phương
Linh Nguyệt đang nói cái gì? Mình chưa biết chuyện gì? Quay sang nhìn
Vân Mặc Tuyên, trong lòng hắn nổi lên một dự cảm không tốt.
Biểu tình Vân Mặc Tuyên không mấy tự nhiên nói: "Sư tôn, tiểu Ngọc nhi nàng....."
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Bạch Nghiên, Vân Mặc Tuyên không đành lòng đem tin dữ này nói ra cho hắn biết.
Khi nghe thấy Vân Mặc Tuyên nhắc tới tiểu Ngọc nhi, tâm Bạch Nghiên cũng
theo đó mà thấp thỏm, hắn nôn nóng hỏi: "Làm sao? Hay là do bệnh kia rất nghiêm trọng? Ngay cả Phương Linh Nguyệt cũng không có cách nào trị
liệu sao?"
"Không phải." Vân Mặc Tuyên lắc đầu, hắn không có khả
năng giấu mãi chuyện này, Bạch Nghiên vẫn là nên biết sự thật. Cùng đối
diện với Bạch Nghiên, Vân Mặc Tuyên vẫn là nói ra, "Vu huynh và tiểu
Ngọc nhi, bọn họ đều đã gặp nạn."
"Ngươi nói cái gì?" Bạch Nghiên sau khi nghe xong nhất thời ngây ngẩn cả người. Tại sao lại như vậy?
Mối uy hiếp duy nhất đối với bọn họ chính là Chu Chấn Lương, không phải
hắn đã bị Vân Mặc Tuyên giết rồi sao?
"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng Chu Chấn Lương đã chết rồi mà......"
"Là Tế An động tay." Phương Linh Nguyệt đứng một bên nói tiếp, "Hắn hẳn là
vì muốn tìm ta tung tích của các ngươi, về sau còn dùng tiểu nha đầu kia để uy hiếp Vân Mặc Tuyên."
"Tế An?" Bạch Nghiên siết chặt nắm tay, "Tiểu hài tử mà hắn cũng hạ độc thủ sao?"
"Có người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, một kẻ vì quyền lợi mà ngay cả bản thân mình còn có thể vứt bỏ thì làm sao lại có lương tri được?" Phương Linh Nguyệt nói xong tạm ngưng một lát, lần đầu tiên nàng thấy được hận ý và sát ý trong mắt Bạch Nghiên, "Ngươi muốn báo thù cho bọn họ?"
"Thù này không báo không được!"
"Tế An rất khó
đối phó, hơn nữa ngươi hẳn là cũng biết, hắn và ngươi nhìn giống nhau
như đúc." Phương Linh Nguyệt vẫn luôn chú ý biểu tình của Bạch Nghiên,
thấy hắn vẫn kiên định như cũ, nàng mới nói tiếp, "Ta còn tưởng ngươi
không muốn có bất cứ liên quan gì tới hắn."
Phương Linh Nguyệt
đoán không sai. Nếu có thể, Bạch Nghiên không muốn có bất cứ liên quan
gì tới Tế An, hắn không sợ mấy cái kiểu tra tấn đó, Bạch Nghiên vẫn luôn cho rằng vì mình chiếm lấy thân thể của Tế An nên mới nhẫn nhịn.
"Trước kia có thể, nhưng hiện tại ta nhất định sẽ vì tiểu Ngọc nhi mà báo thù."
Quả nhiên, vẫn là chọc đến điểm mấu chốt mới có sự khác biệt sao, Phương
Linh Nguyệt thầm nghĩ, xem ra lúc trước mình xem thường hắn rồi. Cũng
tốt, thêm một người muốn loại trừ Tế An, đối với nàng cũng chỉ trăm lợi
không hại mà thôi.
"Khi đó vì sao ngươi không nói cho ta biết?"
"Khi đó nếu nói cho sư tôn, sẽ chỉ làm cho sự tình càng thêm phức tạp."
Rời khỏi Linh Y Cốc, Bạch Nghiên muốn đến Thiên Thiển Sơn, nguyên lai hắn
còn cho rằng hắn sẽ thực hiện lời đã hứa với tiểu Ngọc nhi là sẽ đi thăm nàng, nhưng hắn không ngờ lúc này đây gặp lại, chỉ có hai tấm bia đá
lạnh lẽo.
Vẫn là con đường cũ lên Thiên Thiển Sơn, duyên hoa hoa
đã sớm héo tàn, cánh hoa cũng hư thối trong bùn đất, không thấy tăm hơi. Bạch Nghiên đi theo Vân Mặc Tuyên đến căn nhà gỗ trước kia, cảm giác
rời đi chỉ mới một đoạn thời gian, mà nơi này đã trở thành một mảnh
hoang vắng.
Bạch Nghiên không đi vào, hắn chỉ nhanh chân bước tới hai phần mộ cách đó không xa. Chữ trên bia mộ là do Vân Mặc Tuyên khắc, Bạch Nghiên bỗng nhớ tới trong tiểu thuyết, hắn đã đọc qua một đoạn
tương tự như vậy, có lẽ khi đó vai chính cũng có tâm trạng tương tự như
hắn bây giờ. Hắn đã trải qua hiện thực chân thật đến như vậy, trong lòng ngập tràn nỗi bi thương, rõ ràng là có một tiểu nữ hài khả ái lại kiên
cường đã từng tồn tại.
"Không phải đã nói rồi sao, nếu ra đi thì
nhất định phải nói lời từ biệt. Nhưng mà tiểu Ngọc nhi, chúng ta còn
chưa nói lời từ biệt đi?"
Hai nấm mộ giờ đã lấm tấm mọc mầm cỏ
dại, người ngủ say bên trong vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể trả lời.
Bạch Nghiên nhớ tiểu Ngọc nhi đã từng rất nhiều lần nhắc tới mẫu thân
của nàng, rõ ràng là nàng cái gì cũng biết nhưng lại luôn cố chấp nói
rằng mẫu thân của nàng chỉ là ra đi mà không nói lời từ biệt.
"Coi như đây là một cách gặp mặt khác đi, bọn họ rồi nhất định sẽ toàn tụ với nhau." Vân Mặc Tuyên an ủi Bạch Nghiên.
Bạch Nghiên gạt đi những chiếc lá rơi trên bia mộ, gật đầu nói: "Thù của tiểu Ngọc nhi, ta sẽ tự mình đòi lại từ tay Tế An."
"Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta nên trở về Phiêu Miểu Thành tính toán lại một lần nữa." Vân Mặc Tuyên nói, "Bọn người Phù Ly hành động càng
lúc càng nhanh."
"Được." Dọc đường tới Thiên Thiển Sơn, chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ liền phát hiện đại lục An Lạc đã thay đổi rất
nhiều, thế lực của Phệ Tâm Ma càng lúc càng gây ra nhiều ảnh hưởng lớn.
Tại lục An Lạc, có không ít người xuất hiện hoa văn bụi gai màu đen trên
người, rất nhiều người bị tâm ma ảnh hưởng, làm ra rất nhiều chuyện vi
phạm đạo đức trái với lương tri, còn có không ít người phát điên lang
bạt trên đường phố, giết người lung tung khắp nơi, sau đó lại bị người
khác một đao giết chết.
"Cứ tiếp tục như vậy, đại lục An Lạc sớm
muộn gì cũng sẽ bị hủy trên tay Phù Ly." Bạch Nghiên nói, "Hắn làm những chuyện này rốt cuộc là có mục đích gì?"
"Thật ra hắn không khác gì một kẻ điên."
Nhanh chóng chạy về Phiêu Miểu Thành, Bạch Nghiên có chút lo lắng vì Phiêu
Miểu Thành cách Vô tận chi cảnh gần như vậy, có khả năng là nơi chịu ảnh hưởng nhiều nhất. Suy đoán của Bạch Nghiên cũng không khác mấy với hiện thực, nơi đầu tiên mà Phù Ly xuống tay chính là Phiêu Miểu Thành, nhưng đây cũng là nơi duy nhất hắn ra tay thủ hạ lưu tình.
Mọi người
đều bị đuổi khỏi Phiêu Miểu Thành, Vấn Nhai chân nhân cùng vài đệ tử
canh giữ ở dưới chân núi Phiêu Miểu Sơn. Không phải bọn họ không muốn
chống cự, nhưng thực lực cách nhau quá xa, Vấn Nhai chân nhân không thể
trơ mắt mà nhìn đám đệ tử của mình cứ tiến lên chịu chết như vậy.
Có một vài đệ tử dò hỏi tung tích của chưởng môn, vì sao phát sinh chuyện
lớn như vậy mà chưởng môn vẫn bế quan không ra? Vấn Nhai chân nhân không biết phải giải thích làm sao, hắn nên trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng chưởng môn của các ngươi đã sớm biết có cảnh tượng như ngày
hôm nay cho nên sớm đã vung tay không quản nửa rồi? Lời này nếu từ chính miệng hắn nói ra, e là ngay cả hắn cũng không dám vác mặt đi gặp người
khác.
Chưa nghĩ ra đối sách, Vấn Nhai đành phải pha trò tạm thời
ứng đối cho qua chuyện. Bi quan đứng ở chân núi nhìn về phía Phiêu Miểu
Thành, Vấn Nhai chân nhân thật sự cảm thấy thật mất mặt lẫn sợ hãi. Nếu
Phiêu Miểu Thành cứ như vậy mà bị hủy, thì chính hắn cũng sẽ không tha
thứ cho bản thân mình.
Lúc trước hắn được Chúc An cứu vớt, rõ
ràng hắn chẳng có thiên phú tốt gì, liền may mắn mà trở thành lão tam,
không biết người đời gọi hắn là Vấn Nhai chân nhân từ khi nào. Hắn ngoại trừ gặp may mắn thì cũng chỉ có thể cảm tạ chính bản thân mình được quý nhân giúp đỡ. Nhưng đáng tiếc, hắn chưa kịp nghĩ cách báo ân thật tốt
thì ân nhân đã không thể trở về rồi. Hiện tại, hắn muốn bảo vệ tốt Phiêu Miểu Thành do chính tay ân nhân đã lập nên.
Ngay lúc Vấn Nhai
chân nhân đang gặp bế tắc, rốt cuộc Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên cũng đã trở lại. Trải qua mấy lần tiếp nhận đả kích, Vấn Nhai chân nhân mới
nghênh đón một chút hy vọng, tuy là chỉ có một chút.
"Sư huynh a, ngươi xem như đã trở lại, ngươi có khỏe không? Phệ Tâm Ma có làm khó dễ ngươi không?" Vốn dĩ Vấn Nhai còn muốn oán trách Vân Mặc Tuyên vì đã
thả Phệ Tâm Ma, nhưng nghĩ đến chuyện làm vậy là vì cứu Bạch Nghiên nên
hắn liền ngượng ngùng không nhắc tới nữa.
"Đa tạ ngươi đã quan tâm.......Ta không có việc gì...." Bạc hNghieen có chút không đỡ được sự 'nhiệt tình' của Vấn Nhai.
"Không có gì thì tốt." Vấn Nhai vui mừng gật đầu, sau đó liền bắt đầu nói đến
chuyện Tuyết Vô Trần từ bỏ chức vụ Chưởng môn, vừa nói vừa phun trào.
"Sư huynh, ngươi không biết a, những ngày ngươi bị bắt đã xảy ra rất nhiều
chuyện. Chưởng môn hắn thế mà lại nói cho ta biết hắn không làm nữa, kêu chúng ta ai thích làm thì cứ làm đi. Chuyện như vậy mà hắn nói nhẹ như
bâng, không có chút trách nhiệm gì, ngay cả giải thích cũng không, hắn
làm như vậy không sợ làm Chúc An thất vọng vì đã tín nhiệm hắn mà giao
Phiêu Miểu Thành cho hắn sao."
"Còn nữa, sau khi Phệ Tâm Ma ra
khỏi Vô tận chi cảnh liền đem bọn ta đuổi xuống núi, hiện tại Phiêu Miểu Thành chính là địa bàn của bọn họ. Sư huynh, không biết ngươi có tính
toán gì không? Chúng ta làm sao mới có thể đoạt lại Phiêu Miểu Thành
đây?"
"Khoan đã. Ngươi vừa nói Tuyết Vô Trần từ bỏ chức vị Chưởng môn?" Nếu nói việc Phù Ly chiếm lĩnh Phiêu Miểu Thành thì trong lòng
Bạch Nghiên đã đoán được từ trước rồi, nhưng Tuyết Vô Trần đột ngột từ
bỏ chức vị Chưởng môn thật sự là điều mà hắn không thể ngờ tới. Chẳng lẽ Tuyết Vô Trần cũng sợ Phệ Tâm Ma?
Vấn đề mà Bạch Nghiên hỏi là
một ý, nhưng Vấn Nhai lại nghe thành một ý tứ khác. Hắn nhớ tới trước
kia Bạch Nghiên rất để ý tới quyền lực, không lẽ...
Nghĩ tới đấy, hắn không khỏi nói: "Sư huynh yên tâm, nếu Tuyết Vô Trần thật sự từ bỏ
chức Chưởng môn này, thì Chưởng môn đời kế tiếp chắc chắn sẽ là sư huynh ngươi."
"A?" Bạch Nghiên nhìn Vấn Nhai đang nỗ lực dùng ánh mắt
thể hiện tấm lòng chân thành, hắn mới vỡ lẻ thì ra là hiểu sai ý mình,
tiếp nhận chức vụ Chưởng môn, loại phiền toái này hắn thật sự không có
hứng thú.
"Không phải, ý của ta không phải là cái này." Bạch Nghiên thoái thác nói, "Ta không cần, ta thật sự không cần."
Vấn Nhai lại khuyên nhủ một hồi, không ngờ Bạch Nghiên lại thật sự không
thèm để ý tới, thật không giống với Bạch Nghiên trong ấn tượng của hắn.
Nhưng nghĩ tới Tế An, Vấn Nhai đành gật đầu nói: "Nếu sư huynh đã kiên
trì, chuyện này cứ tạm thời gác lại, trước mắt vẫn nên bàn chuyện đối
phó với Phệ Tâm Ma là quan trọng nhất."
Vấn Nhai đem điểm nghi
vấn của mình vứt ra sau đầu, hoặc là không phải, là thật thì như thế
nào? Là giả thì như thế nào? Ít nhất Bạch Nghiên hiện tại mới chính là
Bạch Nghiên mà Phiêu Miểu Thành cần.