"Hắn nói cả đời này hắn chỉ thu một đồ đệ." Phù Ly theo hồi ức nói,
"Đáng tiếc, đồ đệ kia lại không phải là bản tôn và sư huynh."
Bạch Nghiên nghe Phù Ly nói xong, nói: "Người kia, hắn gọi là gì? Các ngươi vì sao lại không nhớ rõ hắn?"
"Trên khắp đại lục An Lạc không một ai nhớ rõ tên họ của hắn." Trong mắt Phù
Ly hiện lên một tia mất mác, "Kỳ thực hắn không muốn để mọi người nhớ
tới hắn."
"Là như vậy sao." Bạch Nghiên lẩm bẩm nói, không biết
vì sao, trong đầu hắn bỗng hiện lên một bóng người, thiếu niên ngạo cốt, bạch y không nhiễm bụi trần, kiếm phong chĩa thẳng lên trời, núi sông
đảo lộn. Người kiêu ngạo như vậy, không gì có thể che lấp được.
"Được rồi. Bản tôn trả lời nhiều vấn đề như vậy. Hiện tại, có phải ngươi nên
nói cho bản tôn biết, có biện pháp nào để đi tới thế giới của ngươi
không?" Phù Ly nhìn Bạch Nghiên nói, "Hay là, ngươi chính là hắn?"
"Làm sao có thể!" Bạch Nghiên buộc miệng thốt lên, "Sao ta có thể là hắn
được, đây là lần đầu tiên ta xuyên tới, ngay cả việc ngươi muốn đi tới
thế giới của chúng ta, ta cũng không có cách nào, nói chung hết thảy đều là việc ngoài ý muốn."
Phù Ly nhìn Bạch Nghiên một hồi, tựa hồ
muốn phát hiện cái gì đó từ vẻ mặt của hắn, nhưng lời Bạch Nghiên nói
cũng không phải là giả. Chỉ có điều, hắn cố tình che giấu chuyện liên
quan tới Tô Nhiễm Dao. Nghĩ lại, Phù Ly cảm thấy có thể là hắn đã suy
nghĩ quá nhiều rồi, người trước mắt này sao có thể lại là người kia
được.
Thấy bộ dạng chắc chắn của Bạch Nghiên, có lẽ chuyện đi tới thế giới kia quả thực là không có cách nào khác.
Phù ly trầm mặc một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau,
bóng dáng hư ảo của hắn đã biến mất. Ngay lúc Bạch Nghiên không biết
phải làm gì thì Tế An đã đi tới.
Giọng Phù Ly từ trong miệng giếng truyền ra: "Nhốt hắn lại, tạm thời cứ giữ lại tính mạng của hắn."
"Thuộc hạ đã rõ." Tế An mang Bạch Nghiên rời khỏi chỗ miệng giếng.
Bạch Nghiên không ngờ, một nơi hoang vu như Thiên chi cảnh thế mà lại cũng
có phòng tối, nhưng không giống với căn phòng đã nhốt hắn của Vân Mặc
Tuyên, nơi này mới thực sự gọi là phòng giam, vừa nhỏ lại vừa tối.
"Làm thế nào mà ngươi chiếm cứ được thân thể này?" Tế An đẩy Bạch Nghiên vào phòng, trước đó hắn đã phong bế linh lực của Bạch Nghiên, nên hiện tại
Bạch Nghiên không có cách nào vận dụng được linh lực.
Bạch Nghiên mới vừa bị phong bế linh lực, còn chưa kịp phản ứng thì bị Tế An đẩy
mạnh một cái, lảo đảo vài bước mới ổn định được thân hình.
Tế An
nhăn mi, hắn không tài nào nhìn nổi thân thể mình bị một người khác
chiếm cứ. Tuy trước kia hắn cũng không quá để ý tới cái thân thể này,
cũng chán ghét cái tên Bạch Nghiên trước đây của mình, nhưng không có
nghĩa là hắn chấp nhận việc thân thể mình bị người khác chiếm cứ. Ngược
lại, hắn thà tin rằng thân thể này thực sự đã chết.
"Ta không
biết, tỉnh lại ta đã biến thành ngươi." Bạch Nghiên nhìn Tế An, rất kỳ
lạ a, hai gương mặt giống y đúc, nhưng lại rất khác nhau.
Trước
kia hắn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại đối diện mới phát hiện, bọn họ có rất nhiều điểm bất đồng. Từ khí chất, thần thái của hai người hoàn
toàn bất đồng, chưa kể còn rất nhiều chi tiết nhỏ không đếm xuể. Khó
trách Vân Mặc Tuyên lại nhanh như vậy đã phát hiện ra.
Tế An cười nhạo nói: "Vừa tỉnh liền biến thành ta? Lời nói dối này của ngươi không khỏi quá mức vô lý đi?"
Bạch Nghiên cũng không kiên nhẫn giải thích: "Tùy ngươi, dù sao thì đây cũng là sự thật, người cho rằng ta rất muốn biến thành ngươi sao?" Tùy tiện
làm một tiểu nhân vật nào đó cũng được đi, ít nhất trong cốt truyện còn
có năng lực hơn là làm phản diện.
Tế An âm thầm siết chặt nắm
tay, bình tĩnh nói: "Hiện tại mặc kệ ngươi có muốn hay không, ngươi cũng chỉ có thể là Bạch Nghiên, có như vậy ngươi mới có một chút giá trị để
lợi dụng. Sự tồn tại của ngươi chung quy cũng chỉ là hòn đá kê chân cho
sự nghiệp to lớn của tôn chủ. Chờ sau khi ngươi hết giá trị lợi dụng, ta sẽ tự tay diệt trừ hòn đá kê chân là ngươi."
Tế An nói xong,
không đợi Bạch Nghiên nói nữa liền phất tay đóng cửa rời đi. Bạch Nghiên từ một phòng tối này lại bị chuyển tới một phòng tối khác, chỉ có tối
hơn chứ không kém.
Bạch Nghiên nghĩ mục đích đám người Phù Ly đem hắn bắt tới chỗ này đơn giản chính là vì hắn có mối liên hệ với Vân Mặc Tuyên. Bọn họ muốn xuống tay từ chỗ hắn, uy hiếp cũng được, tìm điểm
đột phá cũng được, hết thảy đối với Vân Mặc Tuyên mà nói đều không phải
chuyện tốt gì. Chỉ là.......bây giờ hắn bị bắt đi, hy vọng Vân Mặc Tuyên không làm ra chuyện gì hấp tấp.
Đúng thật là Vân Mặc Tuyên không hề vội vàng manh động, vẻ mặt hắn lúc hỏi Vấn Nhai chân nhân thoạt nhìn bình tĩnh đến đáng sợ.
Khi Vân Mặc Tuyên trở về, Bạch Nghiên đã bị bắt đi một khoảng thời gian,
nhưng bên phía Phệ Tâm Ma vẫn không có tin tức gì truyền tới.
"Hắn còn nói cái gì nữa không?"
"Không có." Vấn Nhai đem sự tình xảy ra lúc đó nói hết một lượt, "Bất quá ý
của Tế An chính là trước khi bọn họ đưa ra điều kiện thì không nên hành
động thiếu suy nghĩ. Nếu không, Bạch Nghiên liền gặp nguy hiểm."
Thấy Vân Mặc Tuyên không nói gì, Vấn Nhai chân nhân do dự một chút rồi cắn
răng nói: "Vân Mặc Tuyên, cái khác thì không nói, ta không biết ngươi và chưởng môn đã nói những gì, toan tính cái gì, nhưng Phiêu Miểu Thành
chưa từng làm chuyện gì thẹn với ngươi, Bạch Nghiên tốt xấu gì cũng là
sư tôn của ngươi, nếu ngươi còn niệm tình cảm thầy trò...."
"Đủ
rồi, ta đã biết." Vân Mặc Tuyên đánh gãy lời hắn nói, "Về chuyện của sư
tôn, ta tự biết lo liệu. Hiện tại việc ngươi nên quan tâm chính là mấy
nhân sĩ chính đạo càng ngày càng tùy ý càn rỡ kia."
Người bên
ngoài Phiểu Miểu Thành không chiếm được lợi đều bắt đầu xôn xao, kết
giới bên ngoài Phiêu Miểu Thành đã có không ít người có ý đồ muốn phá vỡ kết giới.
"Trong môn phái có nội gián, nói vậy ngươi hẳn là người đã biết rõ ràng đi?"
Vấn Nhai chân nhân gật đầu, ngữ khí có chút tức giận nói: "Có bốn đệ tử nội môn, thật không ngờ bọn họ thế nhưng lại phản bội tông môn. Bất quá ta
đã thanh lý môn hộ, hiện tại chỉ có thể phòng ngừa những kẻ khác. Nếu
thật sự không được, ta sẽ đi tìm chưởng môn."
Những lời này, Vấn
Nhai cố ý nói cho Vân Mặc Tuyên nghe, hắn hy vọng có thể tạm thời dùng
chưởng môn tới để áp chế Vân Mặc Tuyên, để Vân Mặc Tuyên có thể chuyên
tâm đối phó Phệ Tâm Ma, giải quyết hết những phiền toái gây ảnh hưởng
tới Phiêu Miểu Thành.
Vân Mặc Tuyên không dư hơi để ý mấy lời
thừa thãi của Vấn Nhai chân nhân, hắn nhắm mắt vận dụng linh lực, cảm
nhận vị trí hiện tại của Bạch Nghiên.
"Quả nhiên là ở Thiên chi cảnh sao." Vân Mặc Tuyên mở mắt ra, "Sư tôn, chờ ta."
Bạch Nghiên ngồi chờ trong phòng tối, không nghĩ lại gặp hai người mà hắn không ngờ tới, tiểu mao cầu và Phương Lẫm Nam!
"Tiểu mao cầu!" Bạch Nghiên kích động kêu lên, một phát chạy tới ôm tiểu mao
cầu vào trong lòng ngực, "Ta biết là ngươi sẽ không có việc gì."
"Nghiên Nghiên, ta rất nhớ ngươi a!" Tiểu mao cầu 'chi chi' hai tiếng, lần này
coi như bọn họ đã tách nhau một khoảng thời gian dài rồi.
Bạch
Nghiên đau lòng xoa xoa tiểu mao cầu nói: "Tiểu mao cầu, chắc chắn là
ngươi không ăn cơm tử tế rồi, ngươi nhìn ngươi xem, không còn tròn nữa
rồi, ngay cả lông cũng không còn mượt mà nữa."
Tiểu mao cầu ủy khuất gật đầu: "Đúng vậy, ta trữ một lọ Tụ linh đan căn bản là ăn không đủ."
"Cái gì? Ngươi trữ từ hồi nào?"
"Ách....Cái đó không quan trọng."
"Ta nói, các ngươi trò chuyện đủ chưa?" Bị quăng một bên, Phương Lâm Nam
bây giờ mới được mở miệng nói, "Một con hung thú thì ăn cơm cái gì? Ta
cảm thấy nó còn nặng hơn trước kia không ít đó!"
"Ngươi câm miệng đi!"
Nhìn một người một thú trăm miệng một lời, Phương Lẫm Nam cảm thấy không hổ
là Bạch Nghiên, ở trên đường cũng nhặt được tiểu mao cầu, tụ lại một
chỗ. Quả thật, nhị hoá[1] rất dễ hấp dẫn nhị hóa mà.
Sau khi qua
cơn kích động, Bạch Nghiên nhìn tiểu mao cầu hỏi: "Tiểu mao cầu, tại sao ngươi lại đi cùng Phương Lẫm Nam, lại còn cùng hắn tới nơi này?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài, sau khi Vân Mặc Tuyên mang Nghiên Nghiên đi,
không lâu sau đó, Tế An dẫn người tìm tới Tế Linh Đàn...." Tiểu mao cầu
đại khái kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho Bạch Nghiên nghe.
"Vậy
nên, Tô Nhiễm Dao không có việc gì, mà sở dĩ Vân Mặc Tuyên làm như vậy,
không đơn giản chỉ vì bị oán niệm của Hàn Ảnh kiếm ảnh hưởng, mà còn bị
Tâm Ma Dẫn dẫn dụ tâm ma hắn bộc phát?" Bạch Nghiên nghe tiểu mao cầu
nói xong thì rốt cục cũng hiểu nguyên nhân khiến cảm xúc của Vân Mặc
Tuyên không ổn định.
"Không sai, về sau ta cùng Tô Nhiễm Dao quay lại Linh Y Cốc, chính tại nơi đó ta mới gặp Phương Lẫm Nam.
Nhưng thật không may, chuyện ở Tế Linh Đàn.......Hiện tại Tô Nhiễm Dao đã trở về xử lý, thoạt nhìn tâm tình nàng ấy có vẻ không được tốt, không cho
bất cứ kẻ nào đi theo." Tiểu mao cầu thở dài, quả nhiên Tế An là kẻ
không tuân thủ lời hứa.
Phương Lẫm Nam thấy vẻ mặt mất mát của
tiểu mao cầu, thậm chí còn kéo theo tâm trạng Bạch Nghiên, liền vội nói: "Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta nên rời khỏi đây trước đi."
Bạch Nghiên nói: "Rời khỏi?"
Bọn người Phù Ly tốt vậy sao, dễ dàng thả cho hắn rời đi?
"Không phải như ngươi nghĩ đâu." Quả nhiên Phương Lẫm Nam chọc vỡ suy tưởng
của hắn, "Chỉ là đem ngươi chuyển từ trên tay Tế An qua chỗ ta thôi. Dù
sao cũng là nhốt, nhưng mà lợi ở một điểm đó chính là ngươi không cần
phải ở cái chỗ bé tẹo tối thui này, đến một nơi thoải mái hơn."
"Làm thế nào mà ngươi đổi được? Tế An vậy mà lại đồng ý?" Bạch Nghiên cảm
thấy kỳ quái, Tế An không giống lọai người sẽ dễ dàng buông tay như vậy.
Phương Lẫm Nam cười nói: "Ta tự có cách của mình, tên Tế An kia thì như thế
nào, cuối cùng còn không phải nghe theo mệnh lệnh của tôn chủ hắn."
Hắn bước lên một bước giúp Bạch Nghiên cởi bỏ phong bế linh lực, Phương Lẫm Nam nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Trên đường, phần lớn cảnh sắc ở Thiên chi cảnh đều là cánh đồng hoang vu
tuyết trắng, hoang vu mà yên tĩnh, không có nữa phần của sự sống.
Tiểu mao cầu có nhắc: "Tô Nhiễm Dao còn nhờ chúng ta một việc, bảo chúng ta
nếu gặp được Cố Hiểu Hiểu, thì nói nàng ấy không cần lo lắng, nếu có dịp thì đến Thiên Thiển Sơn chờ nàng."
Bạch Nghiên không khỏi hỏi: "Cố Hiểu Hiểu cũng bị chộp tới sao?"
"Đó là chuyện đã lâu rồi." Phương Lẫm Nam nói tiếp, "Bất quá, bây giờ nàng ta hiện tại không có việc gì."
"Là ngươi cứu Cố Hiểu Hiểu sao?" Bạch Nghiên nhìn về phía Phương Lẫm Nam.
Phương Lẫm Nam lắc đầu nói: "Không thể nói là cứu, chỉ là vừa đúng lúc có một số việc muốn hỏi nàng ta mà thôi."
"Nàng ấy thế nào? Vì sao lại bị Tế An bắt?"
"Chờ ngươi nhìn thấy sẽ biết. Còn vì sao Tế An lại muốn bắt nàng ta, nguyên
nhân lớn nhất có lẽ là do lúc ở trên Thiên Thiển Sơn, nàng ta là người
duy nhất biết các ngươi đang ở đâu." Bạch Nghiên siết chặt nắm tay, là
bọn họ đã liên lụy Cố Hiểu Hiểu.
Chỗ mà Phương Lẫm Nam nói là một tòa cung điện lớn, có phong cách kiến trúc tương tự như Phiêu Miểu
Thành, tráng lệ huy hoàng. Nhưng khác nhau ở chỗ, tòa cung điện này được chế tạo từ băng tuyết, thoạt nhìn không giống như nơi người ở.
"Nơi này là?"
"Băng Kính Cung." Phương Lẫm Nam tựa hồ nhớ tới cái gì đó, quay sang nhìn
Bạch Nghiên kèm theo nụ cười không có ý tốt, "Trùng hợp là, đây vừa vặn
là nơi chưởng môn nhà ngươi bế quan hàng năm."
Cái gì? Tuyết Vô
Trần? Nơi mà chưởng môn bế quan hàng năm thế mà lại ở trong Vô tận chi
cảnh, lại còn là Thiên chi cảnh? Là nơi mà lúc nào cũng có thể bắt gặp
được thủ hạ tâm phúc của Phệ Tâm Ma?
Ngay lúc Bạch Nghiên còn
chưa có hoàn toàn tiếp thu tin tức này thì đại môn Băng Kính Cung đột
nhiên mở ra, một gương mặt thờ ơ lạnh lẽo xuất hiện trước mặt mọi người.