Khi Bạch Nghiên tỉnh lại, cảm nhận được một loại đau đớn khi linh hồn bị tách khỏi thân thể. Hắn chớp chớp mắt, ký ức chỉ dừng lại ở lúc hắn
nghe được một tiếng xin lỗi của Tô Nhiễm Dao rồi ngã xuống. Sau đó đã
xảy ra chuyện gì? Hiện tại hắn đã trở lại thế giới hiện thực rồi sao?
Bạch Nghiên đỡ lấy cái trán, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, trong tầm mắt vẫn là một mảng tối đen như cũ.
"Sư tôn, người tỉnh."
Giọng nói quen thuộc nhưng không hề có một tia tình cảm nào vang lên bên tai
hắn, là Vân Mặc Tuyên! Bạch Nghiên có chút bối rối không rõ tình huống
hiện tại như thế nào, tại sao Vân Mặc Tuyên lại ở đây? Hơn nữa ở đây lại không có một chút âm thanh nào, quả thực rất đáng sợ a.
"Ngươi.......Mặc Tuyên? Ta vẫn chưa rời đi?"
Nếu Vân Mặc Tuyên còn ở đây..... vậy tức là hắn chưa có trở về, hắn vẫn còn đang ở đại lục An Lạc! Nghĩ tới đây Bạch Nghiên nhẹ nhàng thở ra một
hơi, vừa định nói thì đột nhiên cổ bị Vân Mặc Tuyên bóp chặt.
Sao lại thế này? Cổ bị bóp tới phát đau, chỉ trong khoảng thời gian ngắn
trong lòng Bạch Nghiên vừa nghi hoặc vừa kinh sợ. Vân Mặc Tuyên đây là
muốn làm gì?
"Chưa thoát khỏi thế giới này, sư tôn cảm thấy rất đáng tiếc sao?"
Giọng nói Vân Mặc Tuyên lộ ra cảm giác lạnh lẽo âm trầm, đoạn đối thoại của
hắn và Tô Nhiễm Dao từng câu từng chữ vẫn còn vang vảng bên tai rất rõ.
......................
"Bạch Nghiên không thuộc về thế giới này, hắn buộc phải rời đi." Tô Nhiễm Dao lau đi tơ máu bên môi, "Sự tồn tại của hắn đối với đại lục An Lạc mà
nói chính là một đại nạn."
"Hắn tồn tại chỉ để làm sư tôn của ta!"
Tô Nhiễm Dao cười khổ nói: "Ngươi biết 'vực sâu' không? Xé rách không
gian, không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống lại, ta không hy vọng
đại kiếp nạn trước kia một lần nữa tái hiện ở đại lục An Lạc."
"Những cái đó không liên quan gì tới hắn."
"Ngươi không hiểu rõ. Ngươi khăng khăng lưu hắn lại, hẳn sẽ là một 'sai lầm'.
Cho dù hiện tại hắn không rời đi, về sau hắn cũng không thể thoát khỏi
số mệnh của mình." Lời nói tràn ngập bi thương của Tô Nhiễm Dao, "Về
điểm này, trải qua chuyện ở Thiên Thiển Sơn, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn
ta, không phải sao?"
Vân Mặc Tuyên không trả lời, bất luận là
trước hay là sau khi trọng sinh, hắn đều không thể thay đổi vận mệnh của Vu Giám và tiểu Ngọc nhi. Mà cái gọi là số mệnh của Bạch
Nghiên.....chính là tự tay mình kết liễu hắn.
Không đúng, Bạch
Nghiên này đã không phải là Bạch Nghiên trước kia. Vân Mặc Tuyên trong
lòng phủ nhận, hắn sẽ không làm như vậy, người hắn sẽ giết chính là Tế
An hiện tại. "Ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì." Vân Mặc Tuyên liên
ôm Bạch Nghiên rời đi, "Ta sẽ giải quyết tốt mọi chuyện."
"Khoan
đã." Tô Nhiễm Dao thấy Vân Mặc Tuyên vẫn không chút dao động, nàng gấp
gáp nên lời nói liền có chút không thích hợp, "Ngươi không nghĩ tới việc hắn ở thế giới kia có điều vướng bận mà chính hắn cũng muốn rời khỏi
thế giới này, trở lại thế giới thật sự mà sống sao?"
"Chính miệng hắn nói như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tô Nhiễm Dao đứng dậy, nàng thử mở Linh Đồng, "Bạch Nghiên không
thể bỏ được thế giới thật sự thuộc về hắn, chính bản thân hắn cũng muốn
rời đi. Hiện tại ta còn có thể thử lại phương pháp đó một lần nữa, nếu
ngươi còn coi hắn là sư tôn, vậy thì buông tay đi, nghe theo ý nguyện
của hắn."
Tiểu mao cầu ngạc nhiên nhìn về phía Tô Nhiễm Dao,
nhưng liên quan tới chuyện sinh tử của Bạch Nghiên nó lại do dự chọn
cách im lặng, không nói gì thêm.
Buông tay? Sau đó nhìn hắn rời
đi? Từ đây về sau không còn bất cứ liên quan gì tới mình? Thậm chí đến
lúc cuối, hắn còn không biết Bạch Nghiên thật sự là ai. Vân Mặc Tuyên
nhìn người trong lòng ngực, Bạch Nghiên này không phải là Bạch Nghiên
trước kia, linh hồn đoạt xá nếu rời đi không cần nói cũng biết đó chính
là vĩnh biệt.
Sao hắn có thể buông tay chứ? Vân Mặc Tuyên hai mắt đỏ ngầu, trong lòng bởi vì chuyện Bạch Nghiên muốn rời đi liền đột
nhiên sinh ra một cảm giác bi thương điên cuồng, cảm giác đó càng ngày
càng tăng lên, hắn biết rõ bản thân mình bây giờ căn bản không thể chịu
được việc Bạch Nghiên rời khỏi.
"Không có khả năng." Vân Mặc Tuyên ôm chặt người trong lòng ngực, hắn không muốn lại một lần nữa mất đi người này.
"Ngươi......" Tô Nhiễm Dao cảm nhận được chấp niệm của Vân Mặc Tuyên đối với Bạch
Nghiên, nàng lờ mờ hiểu nhưng lại không dám tin, "Ngươi đối với
hắn......Ngươi biết Bạch Nghiên sẽ nghĩ như thế nào không? Ta không dám
khẳng định hắn không có nửa điểm lưu luyến đối với thế giới này, nhưng ở thế giới của hắn, điều hắn muốn nhất định không phải là một cuộc sống
như bây giờ. Cho dù là ngươi, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là đồ đệ
của cái thân thể này thôi."
Vân Mặc Tuyên không thể phản bác lại
lời Tô Nhiễm Dao nói, mối liên hệ giữa hắn và Bạch Nghiên trừ bỏ cái
loại quan hệ sư đồ buồn cười này thế nhưng lại tìm không ra được cái nào khác. Hắn không biết Bạch Nghiên chân chính tên họ là gì, cũng không
biết bộ dáng ra sao, không biết hắn có từng động tâm với mình hay chưa.
Trong ảo ảnh mơ hồ ở biển Bất Tố hoa, cho dù là lúc hôn nhau thân mật gắn bó, hắn cũng không tài nào xác định được loại tình cảm mà Bạch Nghiên dành
cho mình là gì. Hắn cho Bạch Nghiên một câu trả lời, đổi lại Bạch Nghiên trước nay vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời câu trả lời nào, thậm chí khi ở
Linh Y Cốc lại chọn cách một mình rời đi.
Bạch Nghiên không thuộc về giới này, rất nhiều lúc hắn có cảm giác Bạch Nghiên tựa như một
người ngoài cuộc đứng xem, đáy lòng hắn vẫn luôn có một âm thanh nhắc
nhở, một ngày nào đó Bạch Nghiên sẽ rời đi mãi mãi.
Miễn cưỡng mở mắt Tô Nhiễm Dao nhìn về phía Vân Mặc Tuyên, trong tầm mắt mơ hồ nàng
thấy được dòng hắc khí quấn quanh thân thể Vân Mặc Tuyên.
"Đây là oán niệm, còn có khí tức của Phệ Tâm Ma.....là Tâm Ma Dẫn." Tô Nhiễm
Dao sắc mặt trắng bệch, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ bởi vì lời nói vừa rồi của mình sao, vì sao trên người hắn lại có Tâm Ma Dẫn?
Âm
thầm hô không tốt, Tô Nhiễm Dao thấy Vân Mặc Tuyên không khắc chế được
sát khí, vội nói: "Vân Mặc Tuyên, đừng để oán niệm của Hàn Ảnh kiếm ảnh
hưởng, còn có đừng để tâm ma không chế ngươi."
'Không cần buông
tay, không cần rời đi, ngươi chỉ có thể là của ta' chỗ sâu nhất trong
nội tâm ẩn ẩn có một âm thanh đang nỗ lực dụ dỗ hắn, dục vọng chiếm hữu
không ngừng nảy sinh, cái gì mà kiếp nạn, cái gì mà thế giới khác, cái
gì mà Bạch Nghiên rời đi không giải thích, toàn bộ hắn đều không muốn
nghe!
Hắn nên đem người trong lòng ngực giấu tới một chỗ chỉ có
mình hắn, không cho phép cự tuyệt cũng không cho phép rời đi, hắn chỉ
cho phép Bạch Nghiên nói ra đáp án mà hắn mong chờ kia.
Oán niệm
của Hàn Ảnh kiếm cộng thêm năng lượng quỷ dị của Phệ Tâm Ma, trong lúc
nhất thời, sắc trời đột nhiên u ám, phong vân khắp nơi nổi lên, các
trưởng lão gần đó cảm giác Tế Linh Đàn xảy ra chuyện nên lập tức chạy
tới.
"Không tốt, Thánh Nữ!" Nguyên trưởng lão dẫn đầu chạy tới,
kéo Tô Nhiễm Dao tránh khỏi kiếm phong bạo loạn, dùng linh lực tạo thành một tường khí phòng ngự.
Linh trượng trong tay Thuật Dục trưởng
lão vừa ra, linh lực nồng đậm hướng Vân Mặc Tuyên tấn công, "Tự tiện
xông vào lại còn dám ở đây làm càn."
"Đừng." Lời Tô Nhiễm Dao còn chưa dứt, chỉ thấy kiếm quang của Hàn Ảnh kiếm vừa hiện, linh trượng bị chém làm hai, Thuật Dục trưởng lão bị đánh bay ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu to.
"Thuật Dục trưởng lão!" Tô Nhiễm Dao ngăn những người khác muốn tiến lên, "Đủ rồi, các ngươi không cản được hắn đâu."
Toàn bộ tế đàn hiện tại tràn ngập kiếm khí bạo ngược cùng uy áp linh lực
khiến cho hai vị trưỡng lão có căn cơ yếu lộ ra vẻ mặt thống khổ, Tô
Nhiễm Dao đành phải cùng các vị trưởng lão từ từ thối lui, nhìn Vân Mặc
Tuyên đem Bạch Nghiên rời đi.
"Thánh Nữ, ma khí bực này sao lại
có thể xuất hiện ở đây? Lại còn mang Vấn Thanh chân nhân của Phiêu Miểu
Thành đi?" Tha Nguyên trưởng lão một tay vận linh khí chậm rãi áp vào
sau lưng Tô Nhiễm Dao chữa thương cho nàng.
Mấy trưởng lão còn
lại chạy tới trị liệu vết thương cho Thuật Dục trưởng lão, còn chưa kịp
hành động bọn họ liền phát hiện Sí Vụ bị bỏ lại một bên.
"Hung......Hung thú, là hung thú!"
Tiểu mao cầu phớt lờ tới bọn họ, đi tới bên cạnh Tô Nhiễm Dao.
Tha Nguyên trưởng lão che chắn trước người Tô Nhiễm Dao, trừng đôi mắt nhìn chằm chằm bộ dáng hung tợn của Sí Vụ.
"Thất bại rồi, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Một lần nữa biến thành bộ dáng thiếu niên mặc hồng y, tiểu mao cầu nhớ lại lúc nãy không biết nó làm
vậy là đúng hay sai nữa, "Ta không muốn làm chuyện có lỗi với Nghiên
Nghiên."
Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Nhiễm Nhiễm không chỉ bị tổn thương Linh Đồng mà còn hao tổn không ít linh lực. Hiện tại nhìn nàng
rất suy yếu, "Ngươi không cần lo lắng những lời ta vừa nói, ta thật sự
không có bất kỳ ác ý nào đối với Bạch Nghiên. Vân Mặc Tuyên xuất hiện
chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng ta tin rằng hắn sẽ không gây thương tổn
gì tới Bạch Nghiên. Còn những chuyện khác, ta đã tận lực làm theo ý
nguyện của Linh Đồng, ta nghĩ sẽ không còn cơ hội lần thứ hai."
Tha Nguyên trưởng lão nhìn cặp Linh Đồng ảm đạm của Tô Nhiễm Dao, cuống quít nói: "Thánh Nữ, Linh Đồng đây là......."
"Không sao." Tô Nhiễm Dao nhìn tiểu mao cầu, bất đắc dĩ nói: "Có lẽ chúng ta hẳn là nên nghe theo sự an bày của vận mệnh."
"Sai rồi, thế đạo hiện giờ các ngươi nên nghe theo chính là Tôn chủ Phệ Tâm Ma Phù Ly."
Vân Mặc Tuyên vừa rời khỏi, một mầm tai họa mới lại giáng xuống Tế Linh Đàn.
Võ pháp chân nhân một chưởng đánh chết thị nữ báo tin, phía sau hắn lộ ra khuôn mặt của Tế An và Bích Oánh nửa người nửa xà.
Sau khi Bạch Nghiên được Tô Nhiễm Dao cứu đi, Võ pháp chân nhân liền đem sự tình báo cho Tế An đại nhân.
Tế An nghe xong liền hạ lệnh không cần tìm kiếm tung tích của Vân Mặc Tuyên nữa, ngược lại sinh ra hứng thú đối với Bạch Nghiên.
"Ngươi nói người kia chính là Bạch Nghiên? Phiêu Miểu Thành, Vấn Thanh chân nhân Bạch Nghiên?"
"Không sai, đúng là sư phụ của Vân Mặc Tuyên." Võ pháp chân nhân khom lưng cúi đầu, sợ Tế An trách tội hắn việc làm mất manh mối tốt nhất trong việc
tìm kiếm Vân Mặc Tuyên, "Lúc ấy, bọn ta sắp thành công bắt được Bạch
Nghiên, ai ngờ Thánh Nữ của Tế Linh Đàn, Tô Nhiễm Dao đột nhiên nhúng
tay....."
Tế An phất tay ngăn hắn nói tiếp: "Ta không muốn nghe mấy chuyện đó. Tế Linh Đàn sao? Đi. Ta cũng nên đi gặp 'ta' một lần chứ."
"Võ pháp chân nhân, không ngờ Tứ Luật phái các ngươi thế nhưng lại làm chó
săn cho Phệ Tâm Ma!" Tha Nguyên trưởng lão đem Tô Nhiễm Dao bảo hộ phía
sau.
"Các ngươi thì biết cái gì, Tế Linh Đàn có được Linh Đồng,
xem như là đôi mắt của đại lục An Lạc, thế mà vẫn còn chưa nhìn rõ tình
huống hiện tại sao?" Võ pháp chân nhân phớt lờ lời Tha Nguyên trưởng lão nói, ánh mắt chuyển tới trên người Tô Nhiễm Dao, hắn nói, "Hơn nữa, các ngươi giải thích như thế nào về việc Thánh Nữ mang Bạch Nghiên đi, đối
nghịch với Tứ Luật phái?"
"Không có gì phải giải thích." Tô Nhiễm Dao nói, "Bất quá ta lại thấy được một cái kết cục duy nhất. Tổ chức Tế An các ngươi, còn có Phệ Tâm Ma, kết cục chính là diệt vong."
"Ồ, phải không?" Tế An nghe mấy lời nàng nói, tiến lên một bước nói "Ngươi
biết trên đại lục An Lạc có bao nhiêu thế gia môn phái lừng lẫy đã trở
thành môn hạ dưới trướng của Tế An ta không? Tế Linh Đàn các ngươi thì
tính là cái thá gì."
Tô Nhiễm Dao nhìn Tế An, chợt cười rồi nói:
"Ngươi chính là cái Tế An đại nhân gì đó? Ta còn tưởng là gì, nguyên lai ngươi chỉ là một tàn hồn dựa vào tâm ma để sống mà thôi."
Tế An không hề tức giận mà nói: "Xem ra, ngươi muốn tận mắt chứng kiến một chút lực lượng của Phệ Tâm."
Vừa dứt lời, bụi gai màu đen như triều khởi từ phía dưới hướng mọi người
đánh úp lại. Một trưỡng lão không né kịp bị bụi gai đâm xuyên thân thể
mà chết.
"Như thế nào?" Đối mặt với đám người đang tức giận, tay
Tế An vừa xoa một gốc bụi gai bên cạnh vừa nói, "Hiện tại, ta muốn biết
tung tích của Bạch Nghiên."