Khâu Thiếu Trạch nghe Đường Du Nhiên nói xong vội vàng muốn giải thích,
nhưng đứa con trong bụng của Bạch Tiên Nhi lại là tội anh ta không thể
nào xóa bỏ được!
Khâu Thiếu Trạch thầm mắng Bạch Tiên Nhi một
trận, chỉ đành nghiến răng nhìn Đường Du Nhiên chán nản giải thích: “Du
Nhiên, anh thừa nhận đứa bé trong bụng Bạch Tiên Nhi quả thật là của
anh… nhưng hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, anh đã uống rượu và trong
lúc không tỉnh táo đã lên giường với Bạch Tiên Nhi, cho nên mới có đứa
bé đó… Du Nhiên, em hãy tin anh, anh thật sự không muốn có con với Bạch
Tiên Nhi…”
Khâu Thiếu Trạch còn chưa nói xong, vẻ mặt Đường Du
Nhiên chợt lạnh lùng, cô không do dự chút nào bưng ly cà phê mới uống
được vài ngụm trên bàn, hất thẳng vào mặt Khâu Thiếu Trạch.
“Ào”
một tiếng, cà phê hắt đầy mặt Khâu Thiếu Trạch, chảy theo gò má xuống
làm chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ trên người Khâu Thiếu Trạch cũng dính
đầy cà phê.
Không đợi Khâu Thiếu Trạch khôi phục lại tinh thần,
Đường Du Nhiên vứt ly cà phê xuống rồi giơ tay vung thẳng một cái tát
vào mặt Khâu Thiếu Trạch.
Nếu đổi lại là Bạch Tiên Nhi dám tát
mình như vậy, Khâu Thiếu Trạch đã nổi giận từ lâu, nhưng người đó là
Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch lại không thấy tức giận chút nào, thậm
chí trong lòng lại càng thấy áy náy với Đường Du Nhiên hơn.
Cũng
không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh đang dừng lại trên
người mình, Khâu Thiếu Trạch vội vàng kéo tay Đường Du Nhiên, ánh mắt
van xin chưa từng có lại nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu
Trạch khúm núm mở lời: “Du Nhiên, xin lỗi, lần này quả thật là lỗi của
anh, nếu em đánh anh có thể hả giận được thì em cứ đánh anh thật mạnh
vào, chỉ cần em đừng giận anh nữa là được.”
Đường Du Nhiên nghe
thấy những lời buồn nôn này của Khâu Thiếu Trạch, cô theo bản năng ngọ
nguậy muốn vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy mình của Khâu Thiếu
Trạch.
Nhưng không ngờ bản thân càng vùng vẫy, Khâu Thiếu Trạch càng nắm chặt tay mình hơn.
Thậm chí là được nước làm tới đưa tay ôm lấy bả vai Đường Du Nhiên, tay còn
lại thì nắm lấy tay Đường Du Nhiên đặt lên trên ngực mình, ánh mắt sáng
quắc của Khâu Thiếu Trạch nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên nói: “Du
Nhiên, em cảm nhận được chưa? Người trong lòng anh yêu là em, thật sự
chỉ có một mình em thôi!”
Đường Du Nhiên bị những lời ghê tởm đó
của Khâu Thiếu Trạch làm cho sắp nôn cả ra ngoài, bản thân cũng bái phục kỹ năng diễn xuất của mình, vào lúc này còn có thể nhịn được không tiếp tục tát Khâu Thiếu Trạch, trò hề đã diễn xong.
Đường Du Nhiên cố nhịn cơn buồn nôn đang cuồn cuộn trong dạ dày, khẽ cau mày bắt đầu ngọ
nguậy: “Khâu Thiếu Trạch! Anh bỏ tôi ra! Anh bỏ tôi ra!”
“Anh nói anh yêu tôi! Nhưng Bạch Tiên Nhi phải làm sao? Đứa con trong bụng Bạch
Tiên Nhi phải làm sao đây? Thay vì sau này tôi tranh giành anh với Bạch
Tiên Nhi, chi bằng bây giờ tôi xin rút lui, ly hôn với anh, để cho anh
kết hôn với Bạch Tiên Nhi!”
Nếu đổi lại là vài tháng trước, Khâu Thiếu Trạch chỉ mong sao nghe thấy Đường Du Nhiên chủ động đề nghị ly hôn với anh ta!
Nhưng bây giờ đã khác trước đây! Khâu Thiếu Trạch không muốn ly hôn với Đường Du Nhiên chút nào! Anh không hề muốn mất đi Đường Du Nhiên!
Vừa
nghe thấy Đường Du Nhiên nói muốn ly hôn với anh ta, Khâu Thiếu Trạch đã lập tức sốt ruột, hai đầu lông mày nhíu chặt lại với nhau, vẻ mặt cũng
nặng nề hơn: “Du Nhiên! Anh không thể ly hôn với em được!”
“Nhưng Khâu Thiếu Trạch! Tôi không thể tha thứ cho việc bên cạnh anh còn có
người phụ nữ khác! Chứ đừng nói là người phụ nữ này còn mang thai đứa
con của anh!”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, phút chốc Khâu Thiếu
Trạch nắm lấy tay của Đường Du Nhiên càng chặt hơn, ánh mắt Khâu Thiếu
Trạch cứ dán chặt vào Đường Du Nhiên giống như đang đưa ra quyết định gì đó, Khâu Thiếu Trạch lập tức nói: "Du Nhiên, anh biết anh đã sai rồi,
chỉ xin em cho anh một cơ hội để sửa sai! Anh sẽ xử lý ổn thỏa Bạch Tiên Nhi và đứa bé đó, từ nay về sau chỉ có hai người chúng ta, sẽ không có
người thứ ba nữa!
Nói xong Khâu Thiếu Trạch không đợi Đường Du Nhiên trả lời lại nói tiếp: “Du Nhiên! Em hãy tin anh, cho anh thêm một cơ hội đi!”
Đường Du Nhiên không ngờ Khâu Thiếu Trạch lại đưa ra quyết định nhanh như
vậy, quả nhiên Khâu Thiếu Trạch vẫn cặn bã giống như trước đây!
“Được, Khâu Thiếu Trạch, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng!”
Ở nơi khác, sau khi Bạch Tiên Nhi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt thì vội vàng lái xe đến công ty Đường Thị, nhưng vừa đến cửa phòng làm việc chủ
tịch, hỏi thăm Vương Ngọc mới biết Khâu Thiếu Trạch vừa rời khỏi công ty rồi.
Bạch Tiên Nhi hốt hoảng không thôi hoàn toàn mất đi chủ
kiến, vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Khâu Thiếu Trạch, nhưng
không ngờ vẫn chưa bấm gọi thì Khâu Thiếu Trạch đã gọi tới trước.
Thấy dãy số quen thuộc đang chớp tắt liên tục trên màn hình, trong ngực Bạch Tiên Nhi hồi hộp thình thịch một tiếng, linh cảm chẳng lành dấy lên
trong lòng lại càng rõ ràng hơn.
Trong đầu chợt hiện lên ván cược của mình với Đường Du Nhiên, Bạch Tiên Nhi ra sức cắn môi, ép bản thân phải mau bình tĩnh lại!
Sẽ không đâu, Khâu Thiếu Trạch sẽ không ép mình đi phá thai vì Đường Du Nhiên đâu!
Khâu Thiếu Trạch đã từng hứa với cô ta, sẽ để cô ta bình yên sinh đứa bé này ra.
Tự an ủi bản thân một hồi, trái tim đang lo lắng hốt hoảng của Bạch Tiên
Nhi cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, Vừa nhấc máy, giọng nói của
Khâu Thiếu Trạch đã vang lên: “Bạch Tiên Nhi, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Em… em đang ở công ty, vốn là muốn đến tìm anh, nhưng Vương Ngọc nói anh
không có ở đây…” Bạch Tiên Nhi nói xong vội vàng quay người nói tiếp:
“Thiếu Trạch, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh! Thật ra
Đường Du Nhiên…”
Khâu Thiếu Trạch vừa nghe Bạch Tiên Nhi nhắc đến tên của Đường Du Nhiên, càng thấy chán ghét Bạch Tiên Nhi hơn, không
đợi Bạch Tiên Nhi nói xong, Khâu Thiếu Trạch đã mất kiên nhẫn trực tiếp
lên tiếng cắt lời Bạch Tiên Nhi: “Bạch Tiên Nhi! Đúng lúc tôi cũng có
chuyện rất quan trọng muốn tìm cô! Bây giờ em ở cổng công ty đợi tôi!
Tôi đến tìm cô!”
Bạch Tiên Nhi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của
Khâu Thiếu Trạch, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng, cau mày sốt ruột cầm
chặt điện thoại còn muốn nói cho hết những lời vừa nãy vẫn chưa nói
xong, nhưng bên kia không hề cho Bạch Tiên Nhi cơ hội, anh ta đã trực
tiếp cúp máy rồi.
Bạch Tiên Nhi gọi lại cho Khâu Thiếu Trạch nhưng anh ta không thèm nghe điện thoại của cô nữa.
Bạch Tiên Nhi không còn cách nào đành phải thấp thỏm nghe theo, đợi Khâu Thiếu Trạch ở cổng công ty.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Tiên Nhi, ánh mắt Khâu Thiếu Trạch nhìn chằm
chằm vào Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, không cần đợi lâu, hôm nay anh
sẽ cho em một câu trả lời!”
“Anh đi xử lý trước đây, tối đợi anh về cùng ăn cơm!”
Dứt lời, Khâu Thiếu Trạch bèn quay người đi, vẻ mặt u ám lên xe khởi động máy rồi phóng nhanh như chớp rời đi.
Trên đường đi Khâu Thiếu Trạch gọi điện cho Vương Ngọc, không bao lâu đã đến công ty Đường Thị.
Xe vừa dừng hẳn, Khâu Thiếu Trạch đã nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đang đứng trước cổng công ty.
Khâu Thiếu Trạch nhìn chằm chằm vào Bạch Tiên Nhi, ánh mắt hung tợn chợt lóe lên vẻ chán ghét, đẩy cửa xe ra rồi xuống xe, Bạch Tiên Nhi hiển nhiên
cũng nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch, lập tức chạy về phía Khâu Thiếu Trạch.