“Không sao, không có bị thương, chỉ là bị trật chân một chút thôi.” Nói
xong, Bạch Tiên Nhi lại giả vờ lo lắng hỏi Đường Du Nhiên: “Chân mẹ Phúc không sao chứ?”
“Bị trật khớp, vừa mới thoa thuốc rồi. Mặc dù không bị thương quá nặng, nhưng mấy ngày nữa đi đứng sẽ hơi khó khăn.”
Đường Du Nhiên nói xong lại nhìn về phía Bạch Tiên Nhi, chuyển đề tài nói
tiếp: “Bạch Tiên Nhi, vừa nãy đang yên đang lành sao tự dưng cậu lại bị
ngã? Mẹ Phúc nói là bị cậu ngã trúng nên dì ấy mới té bị thương. Cầu
thang cao như vậy, mẹ Phúc lại lớn tuổi rồi, lần này cũng may là không
có bị gì nặng nề, nếu không hậu quả khó mà lường được!”
“Vừa nãy
tớ cũng vì bất cẩn nên mới đụng trúng mẹ Phúc, huống hồ bản thân tớ cũng ngã bị thương mà.” Bạch Tiên Nhi nghe Đường Du Nhiên nói thế lại lên
giọng có chút chất vấn phản bác lại, trong lòng vô cùng khó chịu. Thứ cô ta ghét nhất chính là Đường Du Nhiên lúc nào cũng ở trước mặt cô ta mà
làm ra vẻ cao ngạo như thế.
Ngược lại thì mục đích của mình cũng
đã đạt được, Bạch Tiên Nhi lười ở đây nói nhảm với Đường Du Nhiên. So
với chuyện này, hiện tại cái mà cô ta muốn biết chính là số điện thoại
lạ kia có phải là của Thời Ngọc Thao hay không.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiên Nhi qua loa đáp trả Đường Du Nhiên: “Được rồi được rồi, cậu yên tâm đi, sau này tớ sẽ đi đứng cẩn thận!”
“Tớ mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Không đợi Đường Du Nhiên trả
lời, Bạch Tiên Nhi nói xong lại không chút nể nang mà xoay người đi lên
lầu.
Dáng vẻ không có chút thành ý này của Bạch Tiên Nhi hoàn
toàn dấy lên lửa giận trong lòng của Đường Du Nhiên. Cô giận đến nhịn
không được, nhìn theo hướng của người kia bằng ánh mắt trầm đục, réo
gọi: “Bạch Tiên Nhi! Cậu chờ đã.”
Bạch Tiên Nhi bị Đường Du Nhiên gọi thế lập tức dừng bước, xoay người lại có chút vội mà chau mày nói
với người kia: “Sao nữa đây Du Nhiên, còn chuyện gì nữa?”
“Bạch
Tiên Nhi, vừa nãy là bị cậu đụng trúng nên mẹ Phúc mới ngã bị thương
chân, ít nhất hiện tại cậu cũng phải nói một câu xin lỗi dì ấy.” Đường
Du Nhiên nhìn Bạch Tiên Nhi, ánh mắt lạnh thêm mấy phần.
Bạch
Tiên Nhi đang đứng trên cầu thang, nhìn về phía Đường Du Nhiên bằng ánh
mắt không thể tin được, nói: “Du Nhiên! Cậu đang nói đùa đúng không? Cậu bảo tớ đi xin lỗi một người làm?”
“Hơn nữa cũng không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, vừa nãy là tớ không cố ý. Đâu chỉ là mẹ Phúc bị té ngã, bản thân tớ cũng ngã mà.”
Bạch Tiên Nhi nói mấy lời này
càng khiến Đường Du Nhiên thêm tức giận: "Bạch Tiên Nhi! Mỗi một chữ tớ
nói đều là thật chứ không có đùa. Người làm cũng là người, huống hồ mẹ
Phúc đã chăm sóc tớ nhiều năm như thế, tớ vốn không còn xem dì ấy giống
như người làm từ lâu rồi.”
“Bạch Tiên Nhi! Là cậu đụng trúng mẹ Phúc trước làm dì ấy bị thương, cậu phải đi xin lỗi mẹ Phúc!”
Bạch Tiên Nhi cũng rất bực bội, bị dáng vẻ tức giận đó của Đường Du Nhiên
dây dưa không buông, quả thực cũng khiến cô ta sắp bùng nổ rồi.
Hận không thể trực tiếp đi tới mà xé rách miệng của Đường Du Nhiên ra.
Bảo cô ta đi xin lỗi một người làm có địa vị thấp hèn như thế, đây là chuyện hoàn toàn không thể nào!
Đường Du Nhiên như thế này là đang cố ý sỉ nhục cô ta!
Trong phòng làm việc, Khâu Thiếu Trạch nghe thấy tiếng của hai người này bèn lập tức đi ra.
Nhìn thấy bầu không khí đôi co không nhượng bộ giữa Đường Du Nhiên và Bạch
Tiên Nhi, anh ta thoáng chau mày, lại nhìn về phía Đường Du Nhiên mà dịu dàng lên tiếng: “Du Nhiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bạch Tiên
Nhi vừa nãy đụng trúng mẹ Phúc, hại dì ấy ngã từ cầu thang xuống khiến
chân bị thương. Em bảo cô ấy đi xin lỗi dì, cô ấy lại không muốn đi.”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, Bạch Tiên Nhi đã lập tức giải thích với Khâu
Thiếu Trạch: “Không phải như vậy! Vừa nãy tôi chỉ là bất cẩn đụng trúng
mẹ Phúc thôi, huống chi bản thân tôi cũng bị ngã mà! Tôi cũng đã hứa với Du Nhiên sau này sẽ cẩn thận hơn, là tự cô ta cứ thích làm lớn chuyện
không buông, nhất định phải bắt tôi đi xin lỗi mẹ Phúc!”
Khâu
Thiếu Trạch nghe xong lời của hai người phân bua, thoáng chau mày nhìn
về phía Bạch Tiên Nhi: “Du Nhiên không sai, là cô đụng trúng mẹ Phúc
trước, cô dĩ nhiên phải tới xin lỗi mẹ Phúc!”
“Tôi…” Bạch Tiên Nhi không ngờ Khâu Thiếu Trạch lại không giúp mình, ngược lại còn đứng về phía của Đường Du Nhiên.
Trong mắt cô ta hằn lên tơ máu, đang lúc muốn phản bác lại bị Khâu Thiếu
Trạch cướp lời nói tới: “Bạch Tiên Nhi! Bản thân cô làm sai, nói một
tiếng xin lỗi có khó như vậy không?”
Bạch Tiên Nhi thầm cắn chặt môi, nói: “Được! Tôi biết rồi, tôi lập tức tới xin lỗi mẹ Phúc được chưa?”
Nói xong, Bạch Tiên Nhi quay đầu đi nhanh về phía phòng của mẹ Phúc, tới
thẳng bên giường của bà mà nghiến răng nói: “Mẹ Phúc, xin lỗi! Vừa nãy
là tôi bất cẩn đụng trúng làm dì bị thương!”
Bạch Tiên Nhi bỗng
xông tới khiến mẹ Phúc sợ hết hồn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cô ta làm
gì có chỗ nào là giống đang tới để xin lỗi đâu.
Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào bà, giọng điệu cứng nhắc không có chút áy náy nào cả.
Ban đầu, lúc mới vừa nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, mẹ Phúc còn tưởng rằng người kia tới đây là để trút giận lên đầu mình nữa.
Mẹ Phúc không muốn vì mình mà xảy ra chuyện gì rắc rối, bà vội vã xua tay
về phía Bạch Tiên Nhi: “Không sao, không sao, chân tôi không có bị gì
nghiêm trọng.”
Bạch Tiên Nhi không để ý tới lời của mẹ Phúc, vừa nói xong đã nhanh chóng quay trở về phòng của mình.
Đóng cửa rầm một tiếng, Bạch Tiên Nhi tức giận, hung hăng ném thẳng điện thoại của mình lên giường.
Đường Du Nhiên đáng chết, cô chờ đó, tốt nhất là chờ đó cho tôi đi! Sớm muộn
gì rồi cũng có một ngày, tôi sẽ ra sức mà sỉ nhục cô, trả thù cô.
Mặc dù mẹ Phúc có nói là không cần gọi bác sĩ, nhưng Đường Du Nhiên vẫn có
chút lo lắng. Cô gọi bác sĩ tới kiểm tra cho mẹ Phúc, sau khi xác nhận
vết thương của bà cũng không có gì quá nghiêm trọng mới yên tâm được.
Mẹ Phúc cảm thấy chuyện xào xáo như này đều là vì mình mà ra, bà có chút
áy náy vội nói với Đường Du Nhiên: “Cô cả… muộn lắm rồi, cô mau quay về
phòng nghỉ ngơi đi. Tôi không sao, cô không cần lo lắng.”
Khâu
Thiếu Trạch ở bên cạnh thấy thế cũng nhìn về phía Đường Du Nhiên nói:
“Du Nhiên, bác sĩ đã kiểm tra cho mẹ Phúc rồi, cũng không có gì đáng lo
ngại. Bây giờ cũng muộn lắm rồi, em cũng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi
đi.”
Đường Du Nhiên gật đầu, dặn dò mẹ Phúc: “Được, mẹ Phúc à, nếu dì có chỗ nào không khỏe thì nhớ gọi điện cho con.”
Đường Du Nhiên thấy mẹ Phúc gật đầu, lúc này mới cùng Khâu Thiếu Trạch rời khỏi phòng của bà.
Khâu Thiếu Trạch theo thường lệ rót cho Đường Du Nhiên một ly sữa bò có bỏ
thuốc ngủ, đưa tới tay cô rồi nói: “Du Nhiên, uống sữa rồi ngủ một giấc, ngủ ngon.”
Nói xong, Khâu Thiếu Trạch còn dang hai tay ôm lấy bả vai Đường Du Nhiên, dáng vẻ vô cùng thâm tình.
“Muộn lắm rồi, anh cũng nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đường Du Nhiên lên tiếng, tỉnh như ruồi mà cứng nhắc vùng vẫy khỏi lồng ngực
của Khâu Thiếu Trạch. Không đợi người kia trả lời, cô cầm lấy ly sữa đi
vào phòng ngủ đóng cửa lại.