Trước năm phút lên lớp, Giản Diêu đi vào phòng học, tìm một vị trí ở
hàng ghế phía sau rồi ngồi xuống, bò ra mặt bàn nhắm mắt dưỡng thần một
lúc, mãi đến khi giảng viên tiến vào, mới thẳng lưng ngồi dậy, mở
notebook ra.
Giảng viên giảng dạy là một cô giáo khoảng 40 tuổi
tóc nâu mắt xanh người Pháp, tốc độ dạy cực nhanh, còn dùng rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, Giản Diêu phải cố hết sức mới có thể nghe được.
Y nhanh chóng note lại phần quan trọng trên notebook, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, gặp phải thứ mình nghe không hiểu thì cứ bỏ
qua trước, đợi sau đó nghe lại file ghi âm ở điện thoại thì bổ sung bù.
Một cái bút chỉ khác đặt trên bàn bị cánh tay Giản Diêu va tới, lăn
xuống đất, mà y cũng không rảnh đi nhặt.
Có người ở bên cạnh y khom lưng, nhặt bút lên, thả lại trên bàn của y.
Giản Diêu nghiêng đầu theo bản năng, đối diện chính là gương mặt tươi cười của Khương Hoài Tâm gần ngay trước mắt.
Khương Hoài Tâm liền ngồi xuống vị trí cách y một dãy ghế, trong mắt mang theo ý cười mà quay về phía y nháy mắt một cái.
Giản Diêu nhíu mày, không phản ứng hắn, quay đầu lại tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.
Ánh mắt Khương Hoài Tâm di chuyển, dời xuống chân Giản Diêu, đôi giày y đi
chính là đôi giày mà hai ngày trước hắn mua. Khương Hoài Tâm khẽ cười
một tiếng, cong eo nhanh chóng đổi xuống vị trí phía sau chỗ ngồi của
Giản Diêu, dùng ngón tay chọc chọc lên xương bả vai y, đè ép âm thanh
gọi: "Diêu Diêu."
Giản Diêu mặt không biểu tình mà nhướn người về phía trước, cũng không muốn quan tâm đến hắn.
Khương Hoài Tâm ở sau lưng gọi y vài tiếng, Giản Diêu đều giả vờ không nghe
thấy, nhân lúc giảng viên trên bục xoay người loay hoay lật khoá kiện,
Khương Hoài Tâm từ phía sau bò một đường vào vị trí bên cạnh Giản Diêu,
thản nhiên mà ngồi xuống.
Giản Diêu phiền phức vô cùng, lại
nhếch mông dịch sang hướng bên cạnh, Khương Hoài Tâm thò lại gần liếc
mắt xem notebook của y một cái, tài liệu Giản Diêu học chính là vật lý
chuyên ngành, quá cao siêu, hắn đọc mà một chữ bẻ đôi cũng không biết:
"Diêu Diêu, em nghe hiểu cô ấy đang nói gì sao? Cô ấy giảng bài nhanh
như bắn sung liên thanh ấy, anh thấy dân bản xứ cũng chỉ nghe được chữ
có chữ không, em còn có thể hiểu à..."
Khương Hoài Tâm đè thấp
âm thanh mà lải nhải liên thiên bên tai Giản Diêu, Giản Diêu không thể
nhịn được nữa, thấp giọng chửi: "Câm!"
"Không nói thì không
nói..." Khương Hoài Tâm ngại ngùng ngậm miệng lại, gác cằm lên trên bàn, yên lặng một lúc, lại không cam lòng mà dán qua hỏi Giản Diêu, "Diêu
Diêu, lần đầu tiên anh qua trường em, hay em dẫn anh đi tham quan mấy
chỗ xung quanh một chút đi? Được không nà?"
Giản Diêu không hé răng, chỉ giơ tay chỉ về phía cửa sau, ý tứ cực kỳ rõ ràng, bảo Khương Hoài Tâm cút được bao xa thì cút.
Khương Hoài Tâm lầm bầm rồi nằm bò lại lên trên bàn, không dám quấy rầy y
tiếp, xoay đầu lăn qua lăn lại trên mặt bàn, đổi một tư thế thoải mái,
nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật.
Sau một lúc lâu, Giản Diêu nghiêng
đầu liếc qua nhìn cái đầu bù xù đầy tóc của hắn một cái, lơ đễnh trong
giây lát, mạch suy nghĩ có hơi phiêu xa.
Hồi học tiểu học, hai
người bọn họ cùng được phân về một lớp, giáo viên thấy bọn hắn là anh em họ hàng liền sắp xếp cho hai người ngồi cùng một bàn. Trong ấn tượng
của Giản Diêu thì Khương Hoài Tâm vẫn luôn như vậy, chỉ cần vừa vào tiết liền úp mặt lên bàn ngủ gà ngủ gật, khi nào chuông tan học reo lên một
tiếng thì tinh thần lập tức phấn chấn, lao ra ngoài đùa nghịch. Sách vở
đi học hắn cũng chưa bao giờ ghi chép, vừa đe doạ vừa dụ dỗ y làm thay,
bị Giản Diêu tẩn cho thì lại tiêu tiền thuê người xung quanh chép hộ,
thế mà cũng có thể gian lận đến đại học, toàn nhờ vào tiền trong nhà.
Nhưng thật ra Khương Hoài Tâm không hề ngu ngốc, hắn chỉ là không thích học
mà thôi. Mỗi lần làm bài kiểm tra đều chơi hệ tâm linh, cũng có thể lấy
đủ điểm lên lớp, đương nhiên, may mắn còn vì Giản Diêu giúp hắn học bổ
túc. Việc này cả hai người bọn họ đều không tình nguyện, nhưng bởi bà
nội đã mở miệng, không đứa nào có thể cãi lại. Giản Diêu vì muốn hoàn
thành nhiệm vụ mà bà nội giao, chỉ có thể dùng nắm đấm ép Khương Hoài
Tâm đi theo mình học bài, bởi vậy chuyện này còn khiến Khương Hoài Tâm
căm thù một thời gian, cứ xổng ra là lại đổi cách gây sự với y.
Cô bạn gái đầu tiên của Khương Hoài Tâm quen khi học lớp 2. Bé gái ngồi ở
trước bàn y chính là hoa khôi lớp, ngay từ đầu Khương Hoài Tâm đã tiêu
tiền nhờ bé làm giúp bài tập, sau đó lại bắt đầu tặng kẹp tóc, tặng gấu
bông các kiểu, chưa tới một tháng hai người đã thành một đôi. Khi đó
việc yêu sớm vẫn còn là chuyện hiếm lạ, hai người lại quá nổi trội, bạn
bè trong lớp đều bàn tán xôn xao theo. Sau này không biết vì lý do gì mà mọi người trong nhà lại biết chuyện, Khương Hoài Tâm bị phụ huynh giáo
huấn cho một trận còn bị trừ tiền tiêu vặt, hắn cay cú nên cứ một mực
nghĩ rằng Giản Diêu đã mách lẻo với người lớn, đến nửa đêm liền trèo cửa sổ chui vào trong phòng Giản Diêu, hung hăng đánh một trận với y.
Lần đó, Giản Diêu đã đánh rụng cái răng cửa vốn lung lay sắp gãy của Khương Hoài Tâm, trước khi cái răng mới này thèm mọc lên, cả ngày Khương Hoài
Tâm đều xị cái mặt thối ra, đối với ai cũng trưng ra thái độ lạnh nhạt
khó ở. Cũng chẳng biết có phải vì nguyên nhân này hay không, mà mối tình đầu của Khương Hoài Tâm cứ như vậy chết từ trong trứng nước, ngay cả
Giản Diêu cũng trở thành kẻ ác độc, phá huỷ mất mối tình hồn nhiên say
đắm từ thủa sơ khai trong lòng đại ma vương này.
Tuy rằng hiện
giờ đã trải qua bao nhiêu năm, ngay cả Khương Hoài Tâm cũng không nhớ
rõ, nhưng mỗi khi nhắc đến bạn gái nhỏ đầu tiên, hắn vẫn chối đây đẩy,
cãi rằng năm tiểu học mình cũng là học sinh ngoan.
Lên cấp 2,
Khương Hoài Tâm hoàn toàn thả rông bản thân, đến năm lớp 9 tổng cộng đã
qua quen qua năm sáu cô bạn gái. Buồn cười là mỗi lần hắn đổi người yêu, đều phải dẫn tới trước mặt Giản Diêu khoe khoang một phen, sau đó liền
cảnh cáo y không được về nhà mách lẻo. Giản Diêu căn bản không thèm quan tâm đến hắn, chỉ cảm thấy hắn phiền chết đi được, cứ khi nào nhìn thấy
Khương Hoài Tâm phơi cái mặt vênh váo ra oai, lại hận không thể lấy đế
giày đập vào mặt hắn, tốt nhất phải tát một cái cho tỉnh ra.
Khương Hoài hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị ghét, hắn đã làm ra đủ trò ác độc, tội lỗi chồng chất với Giản Diêu. Mấy trò đùa dai như kiểu bắt sâu bỏ vào cốc nước Giản Diêu cũng chỉ là trò vặt thường ngày, tuy rằng đến cuối mỗi lần, Giản Diêu đều sẽ đập hắn ra bã để trả thù.
Nhưng
mà con người Khương Hoài Tâm cũng có chút ưu điểm, mặc dù hắn thích chọc ngoáy bắt nạt Giản Diêu, nhưng không bao giờ cho phép kẻ khác động vào
y. Khi Giản Diêu còn bé, vóc dáng nhỏ xíu còn giống con gái, có thằng
lưu manh mắt mù ngoài trường dám lấy mỹ danh là thu tiền bảo kê để chặn
y. Sau khi Khương Hoài Tâm biết chuyện liền xách gậy gộc theo, dẫn cả
một đám đàn em kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, đập người ta đến nỗi nhập
viện, cuối cùng trong nhà phải tốn một đống tiền mới giải quyết được
chuyện này.
Cũng bởi vì việc này, Giản Diêu dù có ghét Khương Hoài Tâm thật, nhưng chưa bao giờ chân chính trở mặt với hắn.
Khương Hoài Tâm ngủ một giấc, tỉnh lại đã là khoá thứ hai, cách thời gian tan
học còn có mười lăm phút. Giản Diêu vẫn ngồi ở cạnh hắn múa bút thành
văn như cũ.
Khương Hoài Tâm hơi liếm đôi môi khô khốc, thơ thẩn
chọc chọc tay áo Giản Diêu: "Diêu Diêu, anh khát quá, cho anh uống ngụm
nước đi."
Giản Diêu không kiên nhẫn mà chuyển bình nước khoáng
đã uống được một nửa qua: "Chỉ có cái này thôi, uống được thì uống,
không thì nhịn."
Khương Hoài Tâm không ngại chút nào, vặn nắp
bình ra, trực tiếp dốc lên miệng tu ừng ực, Giản Diêu nghiêng đầu nhìn
thoáng qua, ánh mắt dừng lại ở trên yết hầu đang chuyển động khi hắn
uống nước, ngưng một chút, rồi lại thu hồi tầm mắt.
Khương Hoài
Tâm ngủ một giấc càng không muốn ngồi thêm, lại bắt đầu làm mấy động tác nhỏ liên tục quấy rầy Giản Diêu: "Diêu Diêu, ở đây chán chết đi được,
mau mau tan học thôi, hay là chúng ta cứ đi trước đi, dù sao anh cũng
tới rồi, em cho anh chút mặt mũi được không?"
"Muốn đi thì anh tự đi." Giản Diêu hất văng tay hắn, không dao động.
"Diêu Diêu à..."
"Diêu Diêu ơi, Diêu Diêu hỡi..."
Âm thanh Khương Hoài Tâm lớn dần, đằng trước đã có người quay lại nhìn bọn họ, ngay cả giảng viên trên bục giảng cũng đã hướng mắt đến liếc qua.
Khương Hoài Tâm vẫn còn lẩm bẩm bên tai, Giản Diêu không thể nhịn được, nhân
lúc giảng viên bận rộn một lần nữa liền quét toàn bộ đồ đạc trên bàn vào trong ba lô, đứng dậy rời đi.
Khương Hoài Tâm đuổi theo y từ
cửa sau phòng học, ra khỏi giảng đường mới chặn Giản Diêu lại: "Em từ từ đã, chạy nhanh như vậy làm gì?"
Giản Diêu đột nhiên dừng chân,
lạnh lùng nhìn Khương Hoài Tâm đang thở hổn hển trước mặt: "Anh đủ chưa? Tôi không phải anh, tôi tới chỗ này là để học hành nghiêm túc, chính
anh muốn lãng phí thời gian thì thôi, có thể đừng tới làm phiền người
khác được không?"
"Tức giận rồi? Không phải anh chỉ bảo em tan
sớm mười phút thôi sao? Có thể chậm trễ cái gì?" Thấy khuôn mặt thối của Giản Diêu trừng mắt nhìn mình, Khương Hoài Tâm xin khoan dung: "Thôi
thôi, là anh sai..."
"Được rồi, anh xin lỗi mà, là anh sai, sau
này anh không quấy rầy em đi học nữa, chỉ một lần này thôi, không có lần sau được không?"
Thái độ của Khương Hoài Tâm cực kỳ thành khẩn, vò đầu bứt tai chỉ kém mỗi bước thề độc, sắc mặt Giản Diêu cũng hoà
hoãn theo: "Anh chạy tới tìm tôi làm gì? Sao anh lại biết tôi học ở
phòng nào?"
Khương Hoài Tâm xấu hổ giải thích: "Anh lên mạng tra được thời khoá biểu của em nên mới qua đây, sao mà biết được môn này
của em vô vị như vậy, anh chỉ là muốn nhìn em một chút mà thôi."
Biểu tình của Giản Diêu trong nháy mắt trở nên vi diệu vô cùng, nghi ngờ nhìn hắn: "Muốn nhìn tôi một chút?"
"Sao vậy? Không được hả? Anh trai nhớ em mà." Khương Hoài Tâm ôm lấy bờ vai
của y, "Đi xíu thôi, anh trai mời em uống coffe nhé."
Giản Diêu
cũng không muốn uống coffe, nhưng lời nói đến bên miệng đành nuốt ngược
trở lại, cùng sóng vai với Khương Hoài Tâm rời khỏi trường học.
Khương Hoài Tâm sung sướng đến mức quá khích, Giản Diêu luôn cảm thấy hắn gần
đây dường như không bình thường lắm. Tuy rằng trước đây Khương Hoài Tâm
cũng dây dưa với mình, nhưng sẽ không ân cần thái quá giống như bây giờ, chửi hắn cũng cười hì hì tiếp thu, hết tặng đồ lại chạy đến trường học
chặn người, ai mà biết được vị đại thiếu gia này tâm huyết dâng trào
muốn vẽ ra trò gì.
Giản Diêu do dự hỏi hắn: "Dạo này cuộc sống của anh buồn tẻ lắm hả?"
Khương Hoài Tâm cười cười: "Không á, sao em lại cảm thấy cuộc sống của anh buồn tẻ cơ chứ? Mấy ngày gần đây anh vui cực luôn."
"... Anh nhặt được tiền?"
Không, tiền của vị đại thiếu gia này nhiều tới nỗi kiếp sau cũng chẳng tiêu
hết, nhặt được xíu tiền hắn còn chả thèm đoái hoài ấy chứ.
Ý cưới ẩn hiện trong mắt Khương Hoài Tâm cất giấu một chút chế nhạo không đứng đắn, hơi chớp mắt: "Em muốn biết thật?"
Lông mày Giản Diêu nhảy dựng một cái, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm
không tốt lắm, liền thấy khoé môi Khương Hoài Tâm cong lên, nhẹ nhàng
nói ra năm chữ: "Anh muốn theo đuổi em." [1]
[1] Raw là 4 chữ nhưng vì edit cho thuần Việt nên mình đổi là 5 chữ nha.
Giản Diêu sửng sốt, khi ý thức được Khương Hoài Tâm nói cái gì, sắc mặt lập
tức tối thui, lạnh nhạt nhắc nhở hắn: "Đây không phải là trò đùa đâu."
"Anh không nói đùa," Khương Hoài Tâm tiến lại gần, nói nhỏ ở bên tai y,
"Diêu Diêu, anh nói thật, anh muốn theo đuổi em, nếu không chúng ta thử
một chút thôi? Làm người yêu anh nhé? Hửm?"
Giản Diêu bỗng nhiên đẩy cái tay của Khương Hoài Tâm còn khoác trên vai mình, lại lùi về
phía sau một bước, đề phòng nhìn hắn: "Tôi nói, việc này không phải là
trò đùa, anh muốn tìm trò vui, tìm người tiêu khiển giết thời gian, cũng đừng đánh chủ ý lên đầu tôi."
Khương Hoài Tâm không còn cách nào: "Sao em lại không tin vậy? Anh thật lòng muốn theo đuổi em mà, không hề có ý trêu đùa em."
"Anh bị thần kinh hả?"
"Em lại mắng anh..."
Giản Diêu tung chân đá Khương Hoài Tâm một cái, xoay người liền chạy.
Đợi đến khi Khương Hoài Tâm lấy lại tinh thần mà đuổi theo, y đã nhảy lên
xe bus, cửa xe nhanh chóng đóng lại, nghênh ngang rời đi.