Nhìn trên màn ảnh chỉ thị đại khái phạm vi, Ôn Minh ngây ngẩn cả người.
Nơi phóng ra tín hiệu còn trong địa khu Hoa Tây, như cách căn cứ Hoa Tây
khoảng hơn một ngàn km, là một trong những khu vực nổi tiếng không người của Hoa quốc.
Lúc bọn hắn tìm người còn thật không tìm kiếm đến những nơi này.
Dù sao phạm vi địa khu Hoa Tây quá lớn, đa phần các khu vực đều hoang tàn
vắng vẻ, hơn nữa hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, cộng thêm nhân thủ không đủ,
muốn khai khẩn đất hoang sinh sống, điều đó căn bản không có khả năng.
Nếu Ôn Minh không có thứ này, cậu cảm thấy tìm đến vài năm nhất định cũng không thể tìm được!
Cậu đưa ra thỉnh cầu với bên trên, lợi dụng vệ tinh kiểu mới quay chụp lại khu vực đó.
Nhưng trên tấm ảnh cũng không thấy được cái gì không đúng, cũng không phát
hiện ra dấu vết của con người, chỉ có một mảnh sa mạc và hoang mạc.
Nhưng Ôn Minh tin tưởng tín hiệu nhận được không sai, cho dù nói thế nào, đây cũng là đầu mối duy nhất trước mắt của bọn họ, cậu nhất định phải tự
mình đi xem.
Đã đưa ra quyết định, như vậy bước tiếp theo liền thay đổi hành động. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Đối phương có thể đưa Dao Dao đến nơi đó, như vậy thực lực tất nhiên không
kém, nói không chừng có không ít thủ đoạn bọn họ không biết.
Bởi vậy, Ôn Minh chuẩn bị kỹ càng, sớm đưa ra nhiều dự án.
Mà trong lúc Ôn Minh nghĩ cách cứu viện em gái mà không ngừng cố gắng, Ôn
Dao vẫn bị nhốt trong lồng thủy tinh, mỗi ngày ba bữa đều có người máy
đưa đến.
Ôn Dao vô
cùng thức thời, chưa từng có ý định chạy trốn, cũng không làm ra động
tác dư thừa, hơn nữa mỗi lần đưa đồ ăn đến đều ăn hết, điều này làm cho
O'neill dần dần yên lòng, không hề nhìn chằm chằm vào Ôn Dao từng giây
từng phút nữa.
Ngay từ đầu O'neill vô cùng cảnh giác với đứa bé
này, nhưng sau mấy ngày quan sát, mặc dù nhìn có vẻ vô cùng trầm ổn tỉnh táo, nhưng có vài lúc lén lút lau nước mắt đấy.
O'neill còn từng bắt gặp đầu cô bé tựa vào đầu gối, bả vai rung rung rất nhỏ, dường như nhỏ giọng nức nở.
Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, Ôn Dao đều là bộ dáng trấn định lãnh đạm, tuy
không nhao nhao náo muốn ra ngoài, nhưng đối với câu hỏi của hắn cho đến bây giờ cũng không đưa ra bất cứ câu trả lời nào.
Quả nhiên vẫn là cô bé con.
O'neill không tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ôn Dao nữa, chỉ phân phó Liliane trí
não tinh hạm chú ý đến hướng đi của Ôn Dao, sau đó hắn đặt đa phần tinh
lực trong phòng thí nghiệm.
Mấy trăm năm qua đi, dù cho dù cho thiết bị thí nghiệm bên trong tinh hạm
vẫn bảo tồn hoàn hảo, nhưng cũng có không ít xảy ra vấn đề, hắn cần tốn
không ít thời gian đến chữa trị.
Tinh thần lực Ôn Dao đã từ từ khôi phục, tuy tốc độ rất chậm, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy hy vọng rồi.
Trước đó Ôn Dao vẫn luôn có thể cảm giác như có như không, làm cho bản thân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau này tuy loại cảm giác này vẫn còn, nhưng không còn mãnh liệt nữa rồi,
cũng sẽ không khiến Ôn Dao như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Ôn Dao biết rõ, đây là vì trong phòng có camera giám sát, nhưng camera
giám sát đã không còn nhìn chằm chằm vào người của Ôn Dao nữa rồi.
Ừm, cũng không uổng công Ôn Dao làm trò nhiều lần như vậy.
Mặc dù nhiều khi Ôn Dao đều không để ý đến cách nhìn của người khác, làm
việc đều theo ý mình, nhưng cũng không có nghĩa tình tương của mình
thấp, chỉ là khi đó Ôn Dao không cần phải làm như vậy mà thôi.
Bây giờ tình thế đối với mình bất lợi, tự nhiên Ôn Dao phải thay đổi loại phương pháp khác.
Từ thí nghiệm lần trước, Ôn Dao biết rõ đẳng cấp trí não chiếc tinh hạm
này tuyệt đối thấp hơn Karl rất nhiều, trước đó phát tín hiệu ra ngoài
cũng không bị chặn đứng, cũng không bị phát hiện.
Nhưng Ôn Dao cũng không dám thử lại lần nữa, mọi thứ đều sợ ngoài ý muốn, biết tín hiệu được đưa ra ngoài là tốt rồi.
Ôn Dao co mình lại trong góc, lần nữa đưa cánh tay khoác lên trên đầu gối, sau đó tựa đầu chôn vào gối, động tác giống như đúc mấy lần trước,
dường như một người đang yên lặng thương tâm sợ hãi, giống như một ấu
thú càng thêm tổn thương.
Camera giám sát đem hình ảnh chi tiết
truyền tống đến cho Liliane, Liliane chỉ cách một thời gian ngắn dựa
theo chương trình quét một lần, không phát hiện bất cứ điều gì không
đúng, tự nhiên cũng sẽ không báo cáo cho O'neill.
Lúc này trong lòng
bàn tay Ôn Dao xuất hiện một lọ thuốc khôi phục tinh thần lực, bên trên
còn cắm ống hút. Ôn Dao cúi đầu, lén lút uống xông nước thuốc bên trong
bình. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Ôn Dao
cũng không biết đối phương dùng cách nào khiến bản thân tạm thời không
thể sử dụng tinh thần lực, nhưng Ôn Dao biết rõ trước lúc mình hôn mê
tinh thần lực đã bị tấn công, đến bây giờ còn chưa khôi phục lại.
Dược tề đã tiến vào thân thể, Ôn Dao lập tức cảm giác đầu óc mát lạnh một
hồi, tuy tinh thần lực không gia tăng bao nhiêu, nhưng những tia tinh
thần lực Ôn Dao điều động được được đẩy mạnh lên không ít.
Dị
năng trong thân thể còn không có cách nào, nhưng ít nhất có được tinh
thần lực làm cho Ôn Dao có cảm giác an lòng hơn không ít, chí ít nhất
định có thủ đoạn tự bảo vệ mình.
O'neill lấy được trong tư liệu chỉ
biết Ôn Dao có khả năng có dị năng không gian tồn trữ, nhưng cũng không
biết căn bản không gian này không phải dị năng, mà là ký kết linh hồn
giữa Ôn Dao và chiếc nhẫn không gian tồn tại khắp nơi trong tinh thần
hải của Ôn Dao.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng được Ôn Dao còn có thể sử dụng đồ vật trong không gian!
Ngay vào lúc Ôn Dao yên lặng sử dụng đồ vật trong không gian, Ôn Minh cũng
mang theo một đội người lái chiếc trực thăng vũ trang mới nhất bay đến
phạm vị chốt lại kia.
Vài chiếc trực thăng được nghiên cứu chế
tạo thời gian không dài, không chỉ nguyên liệu bên trong dung nhập
khoáng thạch do giáp trùng tinh quang sinh ra, vô cùng cứng rắn, còn lắp đặt cải tiến vòng phòng hộ, không hề e ngại gặp phải bầy chim biến dị.
Bởi vậy dựa theo vật liệu gốc, nên trực thăng này tên là "Tinh Quang".
Lần này trên đường bọn họ đến đây thật đúng là gặp phải mấy con kên kên
biến dị cấp năm, vừa vặn hỗ trợ kiểm tra công năng vòng phòng hộ của
"Tinh Quang".
Trực thăng đáp xuống sa mạc mênh mông, phía nam xa xa còn có thể nhìn thấy thấp thoáng sa mạc.
Ôn Minh ló đầu nhìn lại, ngoại trừ sa mạc cát đá căn bản nhìn không thấy bất kỳ sinh vật gì khác.
Cậu sờ lên Tiểu Tiểu quấn trên cổ tay của mình: "Tiểu Tiểu, mi có thể cảm giác được vị trí của Dao Dao không?"
Tiểu Tiểu gật gật đầu, thân thể dài nhỏ không ngừng giãy dụa, dường như thúc giục Ôn Minh nhanh xuống dưới.
Mà Đại Hoàng đi theo gần trực thăng lúc này đã không thể chờ đợi bay thẳng xuống bên dưới, xem ra nó cũng đã cảm nhận được vị trí của chủ nhân nhà mình.
Ôn Minh vội vàng nhắc nhở người điều khiển: "Nhanh theo sau!"
Rất nhanh, vài chiếc "Tinh Quang" vững vàng đáp xuống, Ôn Minh mang người nhảy xuống trực thăng, đi đến bên người Đại Hoàng.
Đại Hoàng vòng vo vài vòng ngay tại chỗ, còn ra sức chạy vài vòng bốn phía, sau đó nâng móng vuốt lên đào bới, gầm nhẹ một tiếng về phía Ôn Minh.
Ôn Minh nhìn nhìn cát đá dưới chân, chần chờ hỏi thăm: "Đại Hoàng, ý của mi là... Dao Dao ở trong lòng đất à?"
Đại Hoàng gật đầu, nhấc mắt bễ nghễ liếc nhìn Ôn Minh, dường như đang nói: chuyện rõ ràng như vậy chẳng lẽ còn nhìn không ra?
Trước đó Ôn Minh đã có chỗ suy đpán, dù sao mặt đất không nhìn thấy người, nói không chừng ở ngay dưới lòng đất.
Chỉ là bây giờ hỏi để xác định mà thôi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, tiếp theo bọn họ nên làm thế nào đây?