Thời điểm Tần Thiếu Minh tỉnh lại còn cho rằng mình nảy sinh ảo giác, trong
khoản thời gian ngắn còn không kịp phản ứng mình đang ở đâu.
Hắn
và hai người khác vì chạy ra căn cứ Hoa Tây đã trả giá quá lớn, trên
đường gặp phải hai lần truy sát, vào thời điểm nguy hiểm nhất lại gặp
bão cát, tuy mạng lớn vẫn còn sống, cuối cùng lại lọt vào một địa cung.
Cơn đau đầu kịch liệt cùng thương thế nghiêm trọng khiến hắn chịu không nổi hôn mê bất tỉnh, bây giờ xem ra, chính mình được người cứu rồi sao?
Cũng không biết người cứu mình đến tột cùng là ai, có phải là kẻ địch hay không...
Đột nhiên, hắn ý thức được một vấn đề, đầu của mình lại hết đau rồi?!
Cái loại cảm giác dường như có vô số con kiến trong đầu cắn xé muốn lôi kéo linh hồn ra cũng đã biến mất.
Chuyện gì xảy ra?
Trong đầu Tần Thiếu Minh suy nghĩ ngàn vạn, không đợi hắn làm rõ, lại nghe
được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một
người chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện ở đây.
"Em... làm sao em lại ở đây?" truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
An Ninh nhìn thấy Tần Thiếu Minh tỉnh lại cũng sửng sờ, cô rủ đôi mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Anh tỉnh rồi, để tôi đi gọi người."
"Ai..."
Tần Thiếu Minh một bụng đầy nghi vấn, vừa lên tiếng muốn gọi cô, nhưng An Ninh đã quay người ra cửa.
Tuy không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng ít nhất hiện tại an toàn, nếu như có thể tìm được thông tin thiết bị liên lạc cùng bên trên cũng rất
tốt rồi.
Nghe nói Tần Thiếu Minh tỉnh lại, Đới Chí Nghĩa rất kích động.
Hai ngày này tình huống của bọn họ cũng không lạc quan.
Sáng hôm nay, phản quân căn cứ Hoa Tây trước mắt đã thông báo những căn cứ
nhỏ bọn hắn khống chế, yêu cầu những căn cứ này trong buổi sáng phải tập hợp đăng ký các thanh thiếu niên thân thể khỏe mạnh tuổi từ mười sáu
đến ba mươi, buổi chiều bọn hắn sẽ phái người đến mang đi.
Mặc dù không nói mang đi làm gì, nhưng theo Ôn Dao các cô nhìn thấy tình huống đêm đó, cũng biết không phải chuyện gì tốt!
Vừa rồi bọn họ đã chế trụ người đến từ căn cứ Hoa Tây, nhóm người kia lại
trực tiếp tự sát, nhanh đến nổi bọn họ không kịp phản ứng gì!
Bởi như vậy, bọn họ coi như bị bại lộ rồi.
Đới Chí Nghĩa đau cả đầu, người tiếp viện còn chưa đến, căn cứ còn nhiều
người bình thường như vậy, nếu phản quân đánh đến, đến lúc đó khẳng định tổn thất vô cùng lớn.
Bây giờ Tần Thiếu Minh tỉnh, ít nhất đây là một tin tức tốt, cũng không biết hắn biết bao nhiêu chuyện về căn cứ Hoa Tây...
"Anh nói bây giờ Dư Thanh Dương cũng không khác gì một con rối? Anh có lầm không?!"
Hạ Y Huyên chấn kinh rồi, bọn họ đều nhận định người nhà họ Dư giở trò
quỷ, bây giờ Tần Thiếu Minh lại nói cho bọn họ biết ngay cả Dư Thanh
Dương cũng là con rối?
"Đúng vậy." Tần Thiếu Minh gật đầu: "Lúc
ấy chúng tôi đã phát hiện căn cứ Hoa Tây có không ít chỗ không đúng, vốn cũng cho rằng có quan hệ với nhà họ Dư, ý định thâm nhập sâu hơn vào
điều tra rồi nghĩ cách trở về, kết quả tính sai rồi lại bị bắt."
Nhấc đến chuyện này, sắc mặt Tần Thiếu Minh hơi âm trầm, hắn từ tận thế bắt đầu đến nay, đều một đường thuận lợi.
Tuy nói cũng có lúc gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cuối cùng đều nguy biến thành an.
Thế nhưng lần này lại chủ quan, khiến cả đội điều tra đều bị bắt.
"Lúc đó chúng tôi bị dẫn đến một phòng thí nghiệm cực lớn, bên trong giam
giữ rất nhiều người, dường như đang tiến hành thí nghiệm nhân thể nào
đó. Sau đó tôi nhìn thấy Dư Thanh Dương, hắn bị nhốt một mình..."
Trước tận thế Tần Thiếu Minh đã từng gặp Dư Thanh Dương không ít lần, tuy hai người không quen, cùng gặp nhau cũng không nhiều, nhưng gương mặt kia
vẫn có chút ấn tượng đấy.
Lúc nhìn thấy hắn ta, Tần Thiếu Minh thiếu chút nữa đã không nhận ra hắn, cũng không nghĩ ra hắn ta lại biến thành như vậy.
"Không thể nào, hắn bị giam lại rồi hả?"
Hạ Y Huyên làm sao cũng không nghĩ đến tình huống sẽ như thế này, như thế
nào cũng không nghĩ tới sẽ là tình huống này, cái này chênh lệch quá lớn với bọn họ nghĩ đấy!
"Đúng vậy, hắn cũng bị giam lại rồi. Lúc đó
hình như bọn hắn tiến hành đồng thời mấy hạng mục thí nghiệm, một trong
số đó hình như là muốn nhân tạo ra dị năng giả. Tôi không biết bọn hắn
đã tiến hành thí nghiệm này bao lâu, nhưng lúc tôi nhìn thấy cũng đã gần thành công rồi."
Tần Thiếu Minh hít sâu một hơi, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc đó, bây giờ hắn cũng cảm thấy buồn nôn.
"Nhưng xác suất thành công dường như không quá cao, tôi cũng không rõ cách cụ thể chế tạo ra dị năng giả thế nào."
Nghe thế, Hạ Y Huyên không khỏi nhìn thoáng qua Ôn Dao, cô nhớ đến đêm đó
khi các cô dò xét căn cứ Hoa Tây gặp được đám người mặc áo đen kia.
Cô nhắc đến Ôn Dao đã từng nói với cô về bầy ong cho Tần Thiếu Minh nghe, hỏi hắn có biết trong này có liên quan gì không.
"Đây là một thí nghiệm khác của bọn họ, có quan hệ với Dư Thanh Dương."
Hạ Y Huyên đã không biết hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào nữa rồi.
Cho đến này tưởng rằng tên đó là đại boss phía sau màn, ai dè cuối cùng lại nói cho cô biết tên đó bị người nhốt lại, còn bị coi như là vật thí
nghiệm!
Thật không phải đang lừa cô đó chứ? truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Chuyện này thật không phải đối phương cố ý lừa gạt bọn hắn hay sao?!
"Tinh thần lực Dư Thanh Dương hơi đặc thù, dường như có thể điều khiển
người khác, tôi không biết vì sao hắn bị trở thành đối tượng thí nghiệm, nhưng tôi nghĩ hắn ta cũng không phải tự nguyện. Bởi vì lúc tôi bị đưa
đến trước mặt hắn, để hắn tiến hành điều khiển tinh thần lực của tôi,
khi đó ánh mắt của hắn rõ ràng không đúng cho lắm, cụ thể thế nào tôi
cũng không nói rõ được."
Tần Thiếu Minh cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, lúc ấy tinh thần lực hắn bị tấn công, tất cả tinh thần đều chống
lại sự ăn mòn trong đầu.
"Sau đó tôi cũng không biết xảy ra
chuyện gì, đột nhiên cơn đau đầu chậm lại không ít, sau đó tôi phát hiện toàn bộ phòng thí nghiệm rối loạn, người của bọn hắn lại bắt đầu tấn
công người một nhà. Khi đó tôi cố chịu đựng đau đầu, dẫn theo hai người
thừa dịp nội loạn chạy thoát ra ngoài, hơn nữa cũng không biết có phải
có người giúp chúng tôi hay không, thời điểm chạy ra khỏi căn cứ cũng
không gặp phải bao nhiêu người, còn đoạt được một chiếc xe chạy khỏi căn cứ. Nhưng không được bao lâu đối phương đã đuổi đến, chuyện về sau tôi
cũng đã nói trước đó, vốn tưởng rằng đã chết, không nghĩ đến lại được
cứu."
Nói xong câu đó, Tần Thiếu Minh quăng ánh mắt nhìn về phía An Ninh đứng trong góc nhỏ.
Đáng tiếc An Ninh cúi đầu không nhìn hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Thiếu Minh cảm thấy dòng suy nghĩ của mình vô cùng hỗn loạn, nhưng ngay lúc này cũng không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, trước mắt
càng có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
"Thật ra tôi hoài
nghi tình huống lúc đó là do Dư Thanh Dương làm ra đấy, có khả năng hắn
không cam tâm tình nguyện, cũng không biết tình huống của hắn rốt cuộc
là như thế nào."
Đới Chí Nghĩa trầm ngâm, sau một lúc lâu mới
hỏi: "Ngoài Dư Thanh Dương, cậu còn nhìn thấy nhân vật trọng yếu khác
hay không? Không phải nói lúc trước hắn hợp tác với một tổ chức phản
động sao?"
"Có mấy nhân vật khả nghi, nhưng tôi nghe không hiểu
bọn hắn nói gì, cũng không biết tên của bọn hắn, nhưng tốt xấu gì cũng
nhớ rõ bộ dáng của bọn hắn/. Còn trong phòng thí nghiệm kia có một người quan trọng nhất được gọi là giáo sư Lý, hắn là người chủ đạo phòng thí
nghiệm."
Tần Thiếu Minh cố gắng nhớ lại người lúc đó chính mình gặp được: "Đúng rồi, còn có một người!"
"Người nào?"
"Một cô gái."
Tần Thiếu Minh hơi khẽ cau mày nhớ lại nói: "Tôi chỉ gặp một lần, cũng
không biết tên gì, chỉ thấy người chung quanh rất cung kính cô ta, chắc
hẳn là nhân viên cao tầng trọng yếu."