Ở nơi này ngoại trừ chiến sĩ và chim biến dị của họ, còn có một người dễ làm người khác chú ý hơn.
Ôn Dao đã từng nhìn thấy kiểu dáng quần áo trên người hắn ở căn cứ Lan
Đóa, chứa sự đặc sắc của dân tộc thiểu số, đây chính là tuần thú sư
rồi.
Hạ Y Huyên dẫn theo Ôn Dao đến chào hỏi với tên tuần thú sư kia một tiếng, sau đó kéo Ôn Dao đi tìm tiểu Chu Tước và chủ nhân của
nó.
Theo lý mà nói ở đây người bình thường không được tiến vào,
nhưng thân phận Ôn Dao và Hạ Y Huyên đặc thù, bởi vậy tên Tuần Thú Sư
chỉ gật đầu một cái, cũng không quản các cô nữa.
Hà Liệt Sinh nhìn tiểu gia hoa la lối om sòm trước mắt, cảm thấy có chút đau đầu.
Với tư cách một người đàn ông trai thẳng thô lậu, từ nhỏ đến giờ hắn chưa
từng nuôi một con sủng vật nào, cũng không có tâm tư thiếu nữ gì đó,
không nghĩ đến bây giờ lại phải hầu hạ một "Tiểu công chúa" tính tình
còn rất lớn!
Nói thế nào cũng là tiểu gia hỏa mình bỏ ra mấy
tháng trời ấp ra, bởi vì kiểm tra đo lường ra hệ hỏa, tương xứng với
thuộc tính dị năng của mình, thỉnh thoảng chính mình còn vận chuyển năng lượng cho nó, mỗi ngày dốc hết lòng chăm sóc, Hà Liệt Sinh cảm thấy quả thật chính là hầu hạ tổ tông!
Không nghĩ tới đây vẫn chỉ mới bắt đầu, đợi đến khi tiểu gia hỏa lột xác rồi, càng là làm trời làm đất.
Với tư cách chó độc thân làm mẹ đơn thân, hắn sớm thể nghiệm cảm giác làm cha.
Hắn nhớ rõ lúc trước đoàn trưởng ấp trứng Trường Phong cũng không có nhiều chuyện như thế này đâu!
Tiểu gia hỏa còn nhảy tới nhảy lui trước mặt mình, biểu thị còn muốn ăn tinh thạch, nhưng trước đó Hà Liệt Sinh đã bị nhắc nhở, tiểu Chu Tước còn
quá nhỏ, có nhiều thứ không thể ăn nhiều, hơn nữa vì cân đối dinh dưỡng, không thể chỉ ăn tinh thạch, cho nên Hà Liệt Sinh chỉ có thể mở ra tay
không, biểu thị tinh thạch hôm nay đã không còn.
Tiểu Chu Tước
không tin, nó phạch phạch vỗ lấy đôi cánh nhỏ nhảy tới nhảy lui, chíp
chíp chíp kêu gào, dường như đang nói: mi gạt chim, rõ ràng trong túi áo của mi có!
Còn cố gắng nhảy dựng lên muốn mổ túi áo của Hà Liệt Sinh, chỉ có điều bị một tay trấn áp.
"Tiểu Chu Tước à, con đã ăn hết tinh thạch ngày hôm nay rồi, hơn nữa con còn
chưa làm huấn luyện ngày hôm nay đấy, con xem những bạn chim khác kìa,
chúng ngoan ngoãn nghe lời biết bao! Con nghe lời một chút, làm xong
huấn luyện hôm nay, ngày mai ta cho con một khối tinh thạch lớn hơn một
chút."
Hà Liệt Sinh tận tình khuyên bảo giải thích với tiểu gia
hỏa, đáng tiếc căn bản đối phương nghe không hiểu, vẻ mặt vẫn hung hăng
như trước kêu to về phía hắn, cái đầu nho nhỏ ngược lại khí thế rất lớn.
"PHỐC!"
Hà Liệt Sinh nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười, quay đầu nhìn lại,
vừa hay nhìn thấy Hạ Y Huyên dẫn theo Ôn Dao đứng phía sau hắn, xem bộ
dáng đã nghe hết toàn bộ lời hắn nói rồi.
Hạ Y Huyên lên tiếng
chào với hắn, vẻ mặt trêu đùa nói: "Đoàn trưởng Hà, bình thường anh dạy
nó thế sao? Anh nói như vậy nó cũng không hiểu anh nói gì đâu."
Với tư cách đội trưởng sớm nhất của quân đoàn dị năng căn cứ Hoa Nam, lần
này Hà Liệt Sinh cũng đi theo Ôn Minh đến căn cứ mới, mà tổng quân đoàn
dị năng căn cứ Nam Bình phân thành bốn nhánh quân đoàn, hơn nữa bên
trong không hoàn toàn là dị năng giả, cũng có quân nhân bình thường ưu
tú có biểu hiện nổi bật, Hà Liệt Sinh là đoàn trưởng quân đoàn Liệt
Diễm, chiếm hữu phân lượng trọng yếu trong căn cứ.
Lần này sự may mắn của hắn rất tốt, không chỉ cướp được danh sách trứng chim biến dị,
còn thành công ấp ra chim biến dị phù hợp với thuộc tính của mình.
Chỉ là tính tình tiểu gia hỏa này thật sự quá lớn, làm cho tính tình hắn
vốn có chút nỏng nảy cũng không chống đỡ được.
Hà Liệt Sinh cười khổ, bất đắc dĩ
nói: "Chẳng phải do tôi không có cách nào sao, tuần thú sư kia căn bản
quản không nổi nó, thường xuyên ầm ĩ làm tôi nhức cả đầu."
Nói xong hắn lại nhìn sang Ôn Dao: "Dao Dao, đã lâu không gặp, thân thể khỏe hơn nhiều chưa?"
Hà Liệt Sinh từ rất sớm đã cùng Ôn Dao làm nhiệm vụ mấy lần, nhưng sau này cũng ít xuất hiện rồi, nhưng hắn là người đã sớm biết thực lực của Ôn
Dao, bình thường không có việc gì cũng vẫn luôn chú ý đến Ôn Dao.
"Trước đó lúc con vua Zombie hệ lôi tiến vào căn cứ tôi cũng có mặt, nhưng cho dù dị năng của tôi có đạt đến cấp sáu cũng không có gì khác biệt với
đối phương, cũng không giúp được gì."
Lúc ấy Ôn Dao ngược lại
cũng không chú ý nhiều như vậy, đã hơn một năm không gặp, Ôn Dao đều
không nhớ rõ đối phương, nhưng cho dù bộ dáng không nhớ rõ cho lắm,
nhưng lực chấn động tinh thần lực vẫn rất quen thuộc đấy.
"Không có việc gì, dù sao đã giải quyết rồi."
Hà Liệt Sinh cười cười, sau đó đột nhiên nhớ đến Ôn Dao bên người có vài
con chiến sủng dị thú, hơn nữa đám dị thú đó còn đặc biệt nghe lời, giữa bọn chúng còn chung sống hài hòa (anh xác định à?), hắn hoàn toàn có
thể học hỏi kinh nghiệm cùng Ôn Dao!
Trước kia bởi vì bình thường rất hiếm gặp Ôn Dao, cho nên nhất thời không nhớ ra, bây giờ chính chủ ở ngay trước mắt, cơ hội tốt như vậy sao có thể từ bỏ?
"Dao Dao, bình thường em làm sao để chiến sủng nghe lời em vậy?"
Nhìn vẻ mặt đối phương tò mò nhìn mình, Ôn Dao liếc nhìn rồi dừng lại,
nghiêng đầu tò mò nhìn tiểu Chu Tước và hắn, hơi trầm mặc, sau đó mở
miệng nói: "Không nghe lời, đánh một trận thì nghe lời rồi."
Hà Liệt Sinh: "????"
"PHỐC!"
Hạ Y Huyên lại không nhịn được cười một tràng dài, thấy hai người một chim nhìn thẳng về phía chính mình, cô cố nén cười khoát tay nói: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục, đừng để ý tôi."
Ôn Dao và Hà Liệt Sinh liếc nhìn sau, đột nhiên đều trầm mặc.
Hạ Y Huyên nhẹ ho hai tiếng, đợi đến khi đè xuống sự vui vẻ, cô trêu chọc
Hà Liệt Sinh nói: "Tôi cảm thấy Dao Dao nói rất có lý, trẻ đầu gấu nha,
không nghe lời thì cứ đánh một trận sẽ nhớ kỹ, đánh một gậy lai cho một
quả táo ngọt, đều là như vậy đấy."
Hà Liệt Sinh quay đầu nhìn tiểu Chu Tước nho nhỏ một đoàn, cảm thấy không xuống tay được.
Tiểu gia hỏa mới lột xác không bao lâu, nho nhỏ như vậy, vạn nhất đánh chết thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng người đau lòng vẫn là hắn đó!
Nhìn ra đối phương băn khoăn, Hạ Y Huyên cười nói: "Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng đã cấp ba rồi, so với người bình thường đều chịu được đánh nhiều hơn!
Anh đừng bị bộ dáng bên ngoài của nó lừa gạt."
Hà Liệt Sinh cảm giác mình vẫn không xuống tay độc ác được, tay mình to như vậy, thật sự sẽ đánh chết đấy!
Mà lúc này tiểu Chu Tước dường như đã biết cái gì, tuy nó nghe không hiểu
người trước mắt đang nói cái gì, nhưng nó cảm giác nhất định đang nói
mình, hơn nữa còn là lời không tốt.
Hừ, đều là người xấu!
Tiểu Chu Tước ra sức phạch phạch hai cánh, sau đó đạp bắp chân về phía
trước, chu cái miệng nhỏ, phun ra một quả cầu lửa về phía Hạ Y Huyên,
quả cầu lửa này so với quả cầu lửa trước đó hai cô nhìn thấy còn lớn
hơn, uy lực cũng bất thường.
Hà Liệt Sinh biến sắc, không đợi hắn ngăn quả cầu lửa lại, Ôn Dao nhẹ nhàng bắn ra một chỉ tay, một quả cầu
nước xuất hiện giữa hư không, sau khi va chạm với quả cầu lửa, không chỉ hoàn toàn dập tắt quả cầu lửa, phần nước còn lại mang theo nhiệt độ cực nóng tưới lên trên người tiểu Chu Tước, làm cho tiểu Chu Tước vốn còn
còn uy phong lẫm lẫm lập tức biến thành một con chim ướt sũng.
Tiểu Chu Tước rõ ràng
có tính chống cự rất mạnh với nhiệt độ cao, cũng không bị phỏng, sau khi bị xối ướt cả người chim đều ngây ngẩn, đứng ở kia cả buổi không có
phản ứng, dường như hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ biến thành thế này!
Nó ngốc manh nghiêng đầu nhìn sang, đợi qua một hồi lâu mới kịp phản ứng.