Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 688: Không phải người một nhà không tiến vào một cửa


trướctiếp

Ôn Minh liếc nhìn Thích Huân, cũng không lý luận gì với hắn, mà tiếp tục lới nói trước đó của mình, chọn nhiều người, sau đó lại bảo bọn hắn từng người đi thông báo cho đội ngũ của mình và làm những công tác chuẩn bị trước khi chiến đấu, không có người nào không có việc.

Căn cứ thiếu đi nhiều người như vậy, lực lượng phòng ngự tự nhiên giảm bớt, vì bảo đảm an toàn cho căn cứ, một lần nữa cần phải tiến hành bố trí phòng ngự cho căn cứ, còn cần những biện pháp ứng phó với nhu cầu cần thiết, toàn bộ căn cứ đều phải sắp xếp lại.

Đợi đến lúc các quan quân đều đi ra ngoài, trong phòng họp chỉ còn lại anh em nhà họ Ôn, Thích Huân và cấp dưới của hắn.

Những nhân viên quản lý hành chính kia nhìn nhau, yên lặng không nói lời nào, chuyện giữ hai đại lão bọn hắn vẫn không nên lẫn vào, đợi kết quả cuối cùng là được rồi.

Ôn Minh chuyển hướng sang Thích Huân, vẻ mặt chân thành nhìn qua hắn: "Chú Thích, chuyện tiếp theo của căn cứ giao cho ngài rồi, binh sĩ cấp dưới của cháu đều là một đám đàn ông thô lậu, chỉ biết đánh đấm không hiểu quản lý, chuyện căn cứ vẫn giao cho ngài cháu mới yên tâm được."

Thích Huân vô cùng giận, đây là đem lời hắn nói như gió thổi bên tai?

Cái gì gọi là giao cho hắn mới yên tâm?

Dù có tâng bốc cũng vô dụng!

"Đừng gọi tôi chú Thích, chúng ta đang bàn chuyện công, ngài với tư cách căn cứ trưởng, xúc động như vậy có thích hợp không? Mạng của ngài không chỉ của chính ngài, đồng thời còn có quan hệ đến toàn bộ căn cứ! Hơn nữa, nếu ngài xảy ra chuyện gì tôi ăn nói thế nào với người nhà của ngài đây hả?"

Khuôn mặt Thích Huân đầy vẻ đừng lôi kéo gì với tôi, trừng mắt nhìn Ôn Minh, hiển nhiên vô cùng không đồng ý với cách nghĩ của Ôn Minh.

Vẻ mặt Ôn Minh không thay đổi: "Chú Thích, không phải tôi thương lượng cùng chú, chỉ thông báo với chú mà thôi."

"Cậu!"

Thích Huân khó thở, tm đấy, còn nói thằng nhóc này khác với hồ ly Ôn kia, bây giờ xem ra, không hổ là cha con, bản lãnh khiến người khác giận điên không đền mạng giống nhau như đúc!

Nhưng lại cùng cố chấp như nhau!

"Được rồi, ngài đi đi, ngài xem tôi làm sao quản lý tốt căn. cứ. của. ngài!"

"Cháu tin tưởng năng lực của ngài, dù sao ngài cũng từ trung ương phái đến, là chuyên nghiệp."



"Cậu..." Thích Huân nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy thằng nhóc này thật sự quá khiến người tức giận rồi, không thể thông cảm cho hắn sao!

Cả đám người phía sau hắn đều cúi đầu như chim cút, làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe được, nhưng thật ra đều vểnh tai quang minh chính đại nghe ngóng đấy.

Cảnh tượng như vậy có thể nói rất khó chứng kiến, nhất định phải ghi nhớ kỹ càng, dưa của hai đại lão căn cứ cũng dễ dàng ăn như vậy đâu đấy! (Editor: quần chúng ăn dưa phát huy hết tinh thần)

Thấy Thích Huân thật sự tức giận không nhẹ, Ôn Minh chân thành nói: "Chú Thích ngài yên tâm, cháu sẽ không dễ dàng mạo hiểm đâu, Lần này Zombie rất lợi hại, có khả năng đã đạt tới cấp tám rồi, trước mắt đây là Zombie có đẳng cấp cao nhất chúng ta phát hiện được. Phải biết, ngoại trừ nó ra, trong nước đẳng cấp cao nhất chính là cấp sáu, mặc kệ nguyên nhân gì, cháu cũng muốn đi nhìn tận mắt."

"Biết đối phương lợi hại như vậy, chỉ dựa vào người căn cứ chúng ta nhất định không đủ, nếu không chờ một chút, bàn bạc cũng các căn cứ khác?"

Thích Huân nới lỏng miệng, nhưng vẫn hy vọng Ôn Minh đừng quá xúc động như vậy, ít nhất phải làm tốt công tác chuẩn bị, cũng có thể liên hợp cùng các căn cứ khác mà.

"Cháu đã liên hệ với căn cứ Hoa Nam rồi, bọn họ sẽ phái một đội ngũ đều là chiến sĩ dị năng cấp năm đến, bây giờ có khả năng đã khởi hành, ngày mai có thể hẹn xong nơi tập hợp."

Thích Huân: "..."

Thích Huân còn muốn giãy dụa: "Hai đứa cũng không hiểu rõ tình huống chỗ đó cho lắm, liều lĩnh như vậy không tốt lắm đâu."

"Nên hiểu rõ cũng đã hiểu gần hết rồi, còn lại phải nhìn mới biết, hơn nữa Zombie lần này không phải Zombie bình thường, lại vô cùng thông minh, chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi, nếu còn kéo dài thời gian... có khả năng sẽ xảy ra biến cố. Cho nên, việc này phải càng nhanh càng tốt."

Mắt thấy Thích Huân còn muốn nói thêm gì đó, Ôn Minh đã giành mở miệng trước nói: "Quan trọng nhất là, nếu cháu không đi... như vậy căn cứ chúng ta sẽ gặp phải nguy cơ càng lớn. Cháu và Dao Dao ở cùng nhau... cháu tin tưởng dù có nguy hiểm gì cũng vượt qua được."

"Đợi chút!" Thích Huân ra hiệu Ôn Minh dừng lại, hắn nhìn thoáng qua Ôn Dao, vẻ mặt khiếp sợ: "Dao Dao cũng muốn đi?!"

Trước đó lúc nói Ôn Minh cũng không nhắc đến tình huống là Ôn Dao phát hiện ra đấy, cho nên Thích Huân còn không biết Ôn Dao cũng muốn tham gia hành động lần này.

Tuy hắn đã từng nghe qua một ít lời đồn đãi về Ôn Dao, biết cô bé này nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng trên thực tế tồn tại như một đại lão.

Nhưng coi như biết rõ, cho đến bây giờ hắn còn chưa tận mắt nhìn thấy qua nên cũng rất khó tưởng tượng một cô bé mười hai tuổi muốn đi theo một đám đàn ông thô lỗ đi gϊếŧ Zombie à!

Im lặng làm tiểu công trúa không được sao?!

Ôn Minh là đứa con trai tên biếи ŧɦái kia mặc kệ, nếu đây là con gái của hắn, hắn nhất định mỗi ngày nâng trong lòng bàn tay đấy!



Nơi nào sẽ để con bé đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?

Mắt thấy Thích Huân dường như lại muốn thao thao bất tuyệt, Ôn Minh rất nhanh đứng dậy, một phát kéo em gái đi ra cửa, vừa đi vừa áy nói nói với Thích Huân bên cạnh: "Chú Thích, cháu còn có chuyện phải làm, ở đây liền giao cho ngài, ngài phân phối công việc là được rồi, cháu tin tưởng lúc cháu vắng mặt ngài nhất định sẽ quản lý tốt căn cứ."

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thích Huân mới hồi phục lại tinh thần.

Cho nên... Hắn đây là bị ghét bỏ rồi hả?

Thích Huân tức điên rồi, hắn quan tâm hai anh em bọn nó đấy!

Nếu là những người khác, hắn quản đối phương chết sống à!

Nghĩ tới nghĩ lui, Thích Huân cảm thấy việc này nên nói với người nhà họ Ôn và nhà họ Hạ một chút, hắn không xen vào được, không lẽ không có người quản à?

Người bên cạnh thấy Thích Huân trầm mặt không nói lời nào, cả gan cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thế... lão đại Thích à, chúng ta còn... mở cuộc họp không?"

"Mở! Sao không họp chứ?!"

Cho dù hắn muốn đi "cáo trạng", công tác của chính mình cũng phải làm tốt, thằng nhóc Ôn Minh kia đã hạ quyết tâm muốn đi, như vậy chuyện kế tiếp hắn cần làm cũng có rất nhiều, phải làm nhiều phương án ứng phó nhu cầu bức thiết mới được, nhất định phải đảm bảo Ôn Minh không có mặt trong đoạn thời gian này căn cứ tất cả đều như bình thường.

Mà bên kia, sau khi Ôn Minh lôi kéo Ôn Dao rời đi, trực tiếp đến tìm căn cứ trưởng căn cứ Lan Đóa Phàn Kỳ Thụy, bây giờ hắn là một chủ nhiệm trong căn cứ, chủ yếu chịu trách nhiệm trợ giúp người mới gia nhập nhanh chóng hòa nhập sinh hoạt vào căn cứ, dù sao toàn bộ tỉnh Vân có không ít dân tộc thiểu số.

Mọi người trong căn cứ Lan Đoán rất tôn trọng Phàn Kỳ Thụy, Ôn Minh cũng rất ưu đãi với hắn, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ lắm.

Phàn Kỳ Thụy thấy Ôn Minh tự mình đến tìm hắn còn có chút kinh ngạc, thiếu chút nữa còn cho rằng người trong tộc mình gây chuyện ở căn cứ, sau khi nghe xong Ôn Minh nói hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Cậu hỏi tôi trong tộc có dị thú giỏi về đào động không à?"

"Ừm." Ôn Minh gật đầu, tuy dị thú và người ở căn cứ Lan Đóa đều đã làm đăng ký, nhưng cậu cũng chỉ hiểu đại khái, tự nhiên không hiểu kỹ càng chi tiết hơn Phàn Kỳ Thụy.

Phàn Kỳ Thụy nghĩ nghĩ: "Dựa theo yêu cầu của cậu, ngược lại có hai loại phù hợp đấy, một là một nhà bảy miệng chuột đồng biến dị, hai là một con tê tê biến dị, năng lực đào núi đào thành động đều rất mạnh, tầng hầm trước kia của chúng ta đều do chúng đào đấy."

trướctiếp