Ôn Dao đến gần làm cho tâm thần Tiểu Tiểu khẽ động, giương mắt nhìn thấy chủ nhân của mình, Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng ủy khuất, đồng tử màu
đồng dường như có thủy quang chảy ra, vốn Tiểu Tiểu muốn đứng dậy tự
dưng lại nhớ cái gì đầu, đầu quay đi, thay đổi sang hướng khác, căn bản
không chủ động phản ứng lại Ôn Dao.
Ôn Dao đối với tiểu tính tình ngạo kiều này của Tiểu Tiểu, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Ôn Dao
vểnh khóe miệng lên, đi đến bên cạnh thi thể vua cá sấu biến dị kiểm
tra.
Lân giáp vua cá sấu biến dị cũng không bị phá hư quá nhiều,
một nửa thân thể bị hàn băng đông cứng, cả người phát ra hàn ý dày đặc.
Ôn Dao phát hiện, vết thương trí mạng của vua cá sấu biến dị là trong cơ
thể, lúc này bên trong cơ thể của nó đã bị quấy đến rối loạn, toàn bộ
trong cơ thể càng trực tiếp đông cứng lại rồi.
Xem ra Tiểu Tiểu còn không tính quá ngốc.
Tiểu Tiểu ở một bên đợi cả buổi cũng không thấy chủ nhân đến an ủi mình,
thậm chí một câu khen ngợi cũng không có, Tiểu Tiểu càng thêm tức giận,
trong lòng thầm nghĩ nhất định lần này không thể chủ động lấy lòng, nhất định phải làm cho chủ nhân biết rõ, nó cũng có tính tình đấy!
Thở phì phì lại đợi
thêm một chút, rốt cuộc đã nghe được tiếng bước chân, Tiểu Tiểu còn
không kịp vui mừng, liền phát hiện tiếng bước chân cách nó càng ngày
càng xa.
Tiểu Tiểu mạnh quay đầu lại, đã nhìn thấy Ôn Dao đi đến bên người Đại Hoàng, xem ra chuẩn bị đi.
Làm sao có thể như vậy được chứ!
Quả thật Tiểu Tiểu tức muốn khóc!
Ôn Dao ngồi trên lưng Đại Hoàng, Đại Hoàng vừa mới giang rộng đôi cánh, đã nhìn thấy một đường ánh sáng bạc lao nhanh về hướng bọn họ, sau đó biến mất trong ống tay áo của Ôn Dao.
Ôn Dao cảm thấy trên cổ tay
truyền đến cảm giác lạnh như băng quen thuộc, Ôn Dao không nhịn được
nhếch miệng lên, Ôn Dao duỗi ngón tay trỏ ra nhẹ nhàng sờ lên đầu Tiểu
Tiểu, sau đó lấy một lọ thuốc đặt ở trước mặt nó.
Đây là thuốc
chuyên khôi phục dị năng cho dị thú mà Ôn Dao đặc biệt nghiên cứu chế
tạo ra, tuy nguyên vật liệu chủ yếu gần giống với thuốc khôi phục dị
năng, nhưng tỷ lệ không quá đồng dạng, hơn nữa dễ dàng cho dị thú hấp
thụ hơn.
Tiểu Tiểu được Ôn Dao dịu dàng sờ soạng vài cái lập tức quên đi "Lời Thề" trước đó của mình, vui vẻ rạo rực vùi đầu uống thuốc.
Lúc trời sáng rõ, lần hành động đánh căn cứ Ba Tắc cũng đã kết thúc hoàn mỹ.
Khắp nơi trong căn cứ tràn ngập mùi máu tanh, đặc biệt là mấy nơi chiến đấu
kịch liệt nhất, mùi máu tanh nồng đậm thậm chí còn hấp dẫn vài dị thú
trong rừng cách đó không xa, nếu không phải kiêng kị ở đây còn có vài
con dị thú cấp cao, nói không chừng vừa mới kết thúc một trận đại chiến
bọn hắn lại phải nghênh đón một lần dị thú công thành.
Ba Cương
phái một nhóm người thanh lý chiến trường, những người còn lại cùng mấy
thế lực khác đang tìm kiếm thứ bọn hắn muốn trong căn cứ, nhưng rất đáng tiếc, cuối cùng bọn hắn nhất định sẽ thất vọng.
Ba Cương nhìn thấy thi thể cháy đen thậm chí con rút thành một vật thể không rõ, cảm thấy khóe miệng có chút run rẩy.
"Cho nên, đây là thi thể Mạo Đan Uy? Các người xác định?"
Đối với sự hoài nghi của đối phương, Kiều Khải Nhạc cũng không ngoài ý
muốn, đây là hắn dựa theo chỉ thị của Ôn Dao trước dẫn người đẩy thi
thể ra ngoài đấy, chậm thêm chút nữa nói không chừng đều bị đốt thành
tro rồi: "Đúng vậy, hàng thật giá thật."
Tuy cảm thấy rất không thể tưởng
tượng nổi, nhưng Ba Cương cũng không cho rằng đối phương nói dối, hơn
nữa hắn cũng không cần lừa gạt mình, đúng không?
"Đúng rồi, còn con vua cá sấu biến dị kia..."
Kiều Khải Nhạc mỉm cười ra hiệu đối phương không cần lo lắng: "Chúng tôi đã giải quyết."
Thật ra Ba Cương không phải muốn hỏi cái này, hắn để ý chính là thi thể con
vua cá sấu biến dị kia, bây giờ thi thể dị thú cấp cao có tác dụng rất
lớn với bọn hắn đấy.
Binh sĩ thanh lý chiến trường trước đó đã
nói cho hắn biết, chỉ có đầu nhánh sông ngoài thành bên kia phát hiện
mấy thi thể cá sấu biến dị, những thi thể cá sấu biến dị khác đều không
thấy tung tích.
Nghĩ nửa ngày, lời vừa tới miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Nhiệm vụ là do hắn phân phối đấy, cá sấu cũng đều do bọn họ giải quyết, để
lại vài thi thể cho bọn hắn cũng đã không tệ rồi, những thứ khác đừng
suy nghĩ quá nhiều.
Hơn nữa lần hành động này bọn họ đã giúp
chiếu cố rất nhiều, thậm chí có thể nói nếu không có bọn họ lần hành
động này có khả năng thất bại rất cao...
Ba Cương lại nghĩ đến
lúc ấy nhìn thấy vài chiến sĩ cầm lấy thuốc uống như nước lã, biết rõ
thứ kia là vật gì quả thật làm hắn đau lòng muốn chế!
Hắn biết rõ cách điều chế là Hoa quốc nghiên cứu chế tạo ra đấy, cũng cộng hưởng
cho rất nhiều quốc gia, nhưng quốc gia bọn hắn và Hoa quốc bọn họ liên
hệ là chính phủ quân đội, tuy hắn xem như là một thế lực, nhưng những
người khác cũng đề phòng hắn, hắn căn bản lấy không được cách điều chế
thuốc, chỉ có thể chờ bên trên mỗi tháng phân phối xuống, cái này làm
sao đủ dùng?
Nhân cơ hội lần này, hắn cũng có ý nghĩ khác, nếu có thể từ Hoa quốc lấy được cách điều chế thuốc thì tốt quá rồi...
Có lòng riêng nên thái độ Ba Cương tốt hơn, hai người trao đổi một vài
tình huống trên chiến trường lúc ấy và những sắp xếp sau đó, đang định
nói đến chuyện gì đó, Kiều Khải Nhạc vừa chuẩn bị mở miệng tạm biệt, có
một binh sĩ vọt vào bộ chỉ huy tạm thời của bọn hắn.
"Bối rối như vậy là đã xảy ra chuyện gì?"
Người đến là cấp dưới của Ba Cương, hắn không mở miệng nói chuyện, mà không
ngừng nhìn về phía Kiều Khải Nhạc đang ngồi ở một bên.
Kiều Khải
Nhạc cũng không có du͙ƈ vọиɠ muốn biết, hắn thuận thế đứng dậy tạm biệt, mà lúc sắp đi ra cửa, hắn tai thính nghe được mấy từ —— "Xảy ra hoả
hoạn" "Thiêu hủy" "Không tìm được"...