Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 671: Thông đạo bên dưới


trướctiếp

Nhưng, Ôn Dao vừa mới đi đến cửa biệt thự, liền cảm thấy sau lưng lành lạnh, Ôn Dao không kịp tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu để Ôn Dao nhanh chóng mở ra vòng phòng hộ, đồng thời rất nhanh lùi về phía sau.

"Ầm!!!"

Căn biệt thự ba tầng trước mặt Ôn Dao ầm ầm sụp đổ, trong phòng bốc ra một luồng hơi nóng gợn sóng, nương theo tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa đó, vô số mãnh vỡ xi măng cốt thép bắn ra bốn phía, không chút lưu tình bắn về phía Ôn Dao.

Vòng phòng hộ không ngừng lập loè, chắn bên ngoài tất cả lực chấn động trùng kích, không có một chút gì chạm đến người Ôn Dao.

Nhưng hiển nhiên tinh thạch trên vòng phòng hộ tiêu hao gần hết năng lượng, đèn tín hiệu bên mặt ngoài kim loại không ngừng lập loè.

Bởi vì vẫn không thể thay đổi tinh thạch trong lúc sử dụng vòng phồng hộ, Ôn Dao chỉ đành trong nháy mắt vòng phòng hộ biến mất dựng lên tấm chắn nước quanh người mình cũng vòng bảo hộ tinh thần lực, phòng ngừa chính mình bị ảnh hưởng đến.

Mà Tiểu Tiểu và đám người bên kia cũng nhận phải một ít chấn động do vụ nổ tung mang đến, vụ nổ đột ngột khiến bọn hắn sửng sốt, nhưng rất nhanh đã tiếp tục đánh thành một đoàn lần nữa.

Ôn Dao cũng không để ý tình hình chiến đấu sau lưng, Ôn Dao thả tinh thần lực tìm kiếm một vòng bên trong biệt thự phế tích, cũng không phát hiện ra chấn động tinh thần lực của bọn người Mạo Đan Uy, tinh thần lực mở rộng ra bên ngoài, thẳng đến khi phóng thích đến phạm vi lớn nhất cũng không phát hiện ra tung tích của bọn hắn.

Đây là chạy?

Ôn Dao bó tay rồi, lần đầu tiên gặp phải boss chưa đánh mấy cái đã chạy mất, đã nói là trùm ma túy cùng hung cực ác kia mà?

Ôn Dao mím môi nghĩ nghĩ, Ôn Dao mượn ánh trăng nhảy lên trên đỉnh biệt thự phế tích, sau đó phóng thích tinh thần lực lại lần nữa, lúc này Ôn Dao dùng tinh thần lực xuyên qua nền đất bên dưới, rất nhanh phát hiện ra mánh khóe.

"Thông đạo bên dưới à..."

Dưới nền đất biệt thự có một tầng hầm, mà bên dưới kết nối với một con đường, không biết thông đến nơi nào.

Xem ra Mạo Đan Uy người này đã để lại đường lui từ rất sớm, khó trách trước đó nhìn thấy Tiểu Tiểu và Đại Hoàng phản ứng đầu tiên là chạy vào trong biệt thự, hiện tại bên dưới quả thật an toàn hơn trên mặt đất nhiều.

Lúc ấy Mạn Mạn cùng Trường Phong được Ôn Dao sắp xếp nhiệm vụ khác, bây giờ bên người chỉ có Tiểu Tiểu và Đại Hoàng, chỉ là bây giờ không có thời gian mang Ôn Dao đi tìm người.

Ôn Dao đang nghĩ chính mình có phải đi bộ qua đó hay không, liền cảm thấy bên người có gió nổi lên, quay đầu nhìn lại, Đại Hoàng đã chiến đấu xong xuất hiện bên cạnh Ôn Dao, nhưng trạng thái lúc này của Đại Hoàng không tính là quá tốt.

Bộ lông màu vàng kim óng ánh có dấu vết bị đốt trọi, trên cánh còn mất một ít lông, tiến sát đến gần còn ngửi được một mùi khét khét.

Vốn những người trước đó mắt thấy không đánh lại, lại bởi vì bị Đại Hoàng trêu chọc mà tức giận, trực tiếp nuốt thước nào đó vào, bộc phát thực lực khủng bố gấp mấy lần bản thân, làm cho Đại Hoàng ăn không ít đau khổ, nếu không phải còn có thể trốn lên trời, không thể nói Đại Hoàng bị thương còn muốn nặng hơn.



Nhưng hiển nhiên bọn hắn không còn lực để tiếp tục, còn không đợi bọn hắn tiêu diệt được Đại Hoàng, chính mình đã tiêu hao hết tính mạng mà chết rồi.

Mặt đất chung quanh Tiểu Tiểu đã biến thành mặt băng, sau đó chiếc đuôi hung hăng quất tới, đánh vào vua cá sấu biến dị bên cạnh, khiến nó trượt ra một khoảng cách rất dài, khiến nhà cửa cách đó không xa bị sụp đổ rồi.

Đáng tiếc lực phòng ngự của đối phương quá biếи ŧɦái khiến cho nó không bị tổn thương quá lớn, Tiểu Tiểu chuẩn bị không ngừng cố gắng, lại cảm thấy chủ nhân hình như cách mình càng ngày càng xa rồi, quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Đại Hoàng xẹt qua giữa không trung.

Vẻ mặt Tiểu Tiểu ngây ngốc.

Đây là bắt nó từ bỏ?!

Nhất định là do tên đại ngốc kia giật dây rồi!

Nó chính là không quen nhìn chủ nhân thích mình nhất đây này!

Tiểu Tiểu đứng thẳng thân thể muốn đuổi theo, chợt nghe bên phải truyền đến tiếng gầm phẫn nộ của vua cá sấu biến dị.

Chính mình còn chưa tìm nó tính sổ, nó còn ở đó gào thét cái gì?

Nếu không phải nó chủ nhân làm sao vứt bỏ Tiểu Tiểu mà đi hả?

Chủ nhân nói không chừng ghét bỏ nó không có tác dụng, đánh không lại một con dị thú thằn lằn nữa đấy!

Tiểu Tiểu xoay người, đôi đồng tử màu vàng đổng dựng thẳng tản ra hào quang khát máu lạnh lẽo.

Nó nhất định phải gϊếŧ chết con thằn lằn ảnh hưởng nó đi tìm chủ nhân mới được!

Ôn Dao không rõ tâm tình ngoằn ngoèo của Tiểu Tiểu, Ôn Dao biết rõ lực phòng ngự của vua cá sấu biến dị vô cùng biếи ŧɦái, tinh thần lực công kích là thích hợp nhất, nhưng Ôn Dao cũng không có ý định giúp Tiểu Tiểu.

Chiến đấu với thế lực ngang nhau như thế rất hiếm có, hơn nữa còn là loại hình chiến đấu không thông thường, mặt dù có độ khó nhất định, nhưng Ôn Dao tin tưởng Tiểu Tiểu sẽ làm được, ăn nhiều chút khổ, nhưng đối với bản thân nó mà nói có lợi hơn nhiều.

Chỉ có trong chiến đấu mới có thể phát triển không ngừng.

Tốc độ Đại Hoàng cũng không nhanh, bởi vì Ôn Dao phải dùng tinh thần lực xách định phương hướng thông đạo bên dưới lòng đất, điều này cũng không đơn giản như phóng thích tinh thần lực như trên mặt đất, cái này hao phí tinh thần lực gấp mấy lần đấy.



"Ầm —— "

Ôn Dao đột nhiên cau mày, vừa rồi thông đạo bên dưới mặt đất đột nhiên tăng vọt, lực trùng kích mãnh liệt khiến Ôn Dao chưa kịp rút tinh thần lực ra khỏi cảm thấy có chút không khỏe.

Nhìn một mảng mặt đất lớn sụp xuống, còn đang không ngừng lan tràn ra, trong đáy mắt Ôn Dao hiện lên một tia lãnh lệ.

Đây là phòng bị đằng sau có người đuổi theo nên hai bút cùng vẽ sao, nghĩ thật chu đáo.

Đáng tiếc, từ lúc bắt đầu Ôn Dao không nghĩ qua đuổi theo từ thông đạo bên dưới.

Ôn Dao không truy đuổi bao lâu liền bảo Đại Hoàng ngừng lại, nơi này có lối rẽ, thông đạo bên dưới chia làm ba hướng khác nhau, chắc hẳn thông đến các nơi khác nhau.

Như vậy, người Ôn Dao muốn tìm chạy hướng nào đây?

Tinh thần lực hao phí hơi nhiều, Ôn Dao rót tiếp một bình thuốc khôi phục tinh thần lực, sau đó tùy ý chọn một hướng mà đi.

Dù sao có tốc độ Đại Hoàng ở đó, hơn nữa cộng thêm tinh thần lực của Ôn Dao, Ôn Dao không sợ đối phương chạy thoát, chỉ có điều tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.

Không bao lâu Ôn Dao liền phát hiện bên dưới thông đạo có mấy người không ngừng di chuyển, nhưng, Mạo Đan Uy không có trong đó.

Trong thông đạo tối đen đưa tay không thấy năm ngón, mấy người dùng tốc độ nhanh nhất của chính mình chạy trong thông đạo.

"A!" Người chạy ở cuối cùng không cẩn thận bị cái gì đó đẩy một thoáng, cả người ngã ra ngoài, ngã mạnh trên mặt đất.

Hắn thở một hơi, vặn vẹo uốn éo bả vai, đợi đến lúc đứng lên một lần nữa, phát hiện đám người phía trước đã chạy càng xa rồi, chỉ có thể mơ hồ nghe được phía trước truyền đến âm thanh chạy bộ.

Người đàn ông nhếch miệng, vỗ vỗ ống quần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Để cho chúng ta đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, chính mình lại mang theo thân tín đi nhà kho, thực mẹ nó mà."

Hắn cắn môi dưới nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên toát ra một cách nghĩ can đảm, căn cứ đã rối loạn như vậy, ai biết cuối cùng có còn giữ được hay không, như vậy tại sao hắn phải nghe lời như vậy?

Hắn hoàn toàn có thể lén lút chạy đi, sau đó mang theo đồ đạc chạy trốn!

Hơn nữa bây giờ nhà xưởng bên kia nhất định cũng rối loạn, hắn nhân cơ hội này lấy đi một ít súng ống đạn dược mà chạy, sau đó tìm một căn cứ nhỏ khác, tốt hơn chỗ này không bị người trông coi à!

Tưởng tượng như vậy, trong lòng của hắn càng rục rịch, còn không đợi hắn thay đổi hành động, chợt nghe một tiếng vang thật lớn kinh thiên động địa nổ ra, cả thông đạo bắt đầu đung đưa kịch liệt, trên đỉnh đầu không ngừng có đá vụn rơi xuống, mà thông đạo phía trước hắn đã bắt đầu sụp xuống, thậm chí nghe được mấy người chạy ở phía trước kêu gào thảm thiết.

trướctiếp