Nơi đây đã từng là nơi phồn hoa
nhất của khu Tam Giác Vàng, trước tận thế nơi này bị ba quốc gia liên
hợp quản lý, tội phạm thuốc phiện giảm dần theo từng năm, gieo trồng cây thuốc phiện dần dần bị cây công nghiệp khác thay thế, mắt thấy nền kinh tế phát triển càng ngày càng tốt, tận thế đến phá vỡ tất cả.
Mấy trùm ma túy lớn cùng thế lực vũ trang đã trải qua hơn một năm tranh
đoạt, cuối cùng nơi này đã bị Mạo Đan Uy chiếm lĩnh, hắn chiếm đoạt mấy
thế lực khác, đã bắt đầu chế độ thống trị độc tài của chính mình.
Bên trong một nhà xưởng lớn nhất, Mạo Đan Uy đang kiểm tra thuốc phiện mới nhất mới chế tạo ra.
Mạo Đan Uy cũng không cho rằng đây là thuốc phiện, cây thuốc phiện sau biến dị chắt lọc chất lỏng cộng thêm một vài dị thực hỗn hợp khác chế tạo
thành, nguyên liệu khác nhau hiệu quả cũng khác nhau, nhưng thứ này đều
có tác dụng cho thân thể và dị năng, hắn cho rằng đây là "Thuốc tiên"
Lúc này, một thuộc hạ của hắn đi đến bên cạnh, nói cho hắn biết có việc cần bẩm báo.
"Lại xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Mạo Đan Uy nhàn nhạt, không quan tâm lắm hỏi thăm.
"Thủ lĩnh, người căn cứ bên kia đưa đến tin tức, bọn hắn lại muốn tiến hành vây quét chúng ta lần thứ hai."
"A, đây là đã quên giáo huấn lần trước? Còn dám tới nữa?"
Trong lòng Mạo Đan Uy không vui, hơn nữa trước đó kế hoạch mình lợi dụng
thuốc phiện kiểu mới xâm nhập các căn cứ khác bị phát hiện, hao tổn
không ít nhân thủ, công tác chuẩn bị giai đoạn trước lâu như vậy cũng bị hủy mất, mà bọn hắn lại còn dám đến gây phiền toái cho mình?!
Mạo Đan Uy cũng không để những người kia vào mắt, đến cứ đến, vừa vặn đưa
khẩu phần lương thực cho tiểu bảo bối của hắn, thịt dị năng giả tốt hơn
người bình thường nhiều.
Tên cấp dưới cúi đầu cẩn thận nhìn hắn
một cái, nhỏ giọng nói: "Theo tin tức đáng tin cậy, lần này bọn hắn nhờ
Hoa quốc phái viện binh đến."
Nghe được xin viện binh từ Hoa quốc, Mạo Đan Uy nhíu mày, sắc mặt âm trầm: "Cứ thích xen vào chuyện của người khác!"
Mạo Đan Uy vô cùng chán ghét Hoa quốc, trước tận thế Hoa quốc đả kích thuốc phiện vô cùng lớn, khiến cho hắn mất không ít khách hàng.
Nhân
khẩu Hoa quốc nhiều như vậy, vốn là một khối thịt béo, đáng tiếc thấy
được nhưng ăn không được, quả thật làm cho người ta rất tiếc, cộng thêm
lão đại trước kia của mình từng té ngã ở Hoa quốc, tự nhiên hắn chán
ghét Hoa quốc đến cực điểm.
"A, đều đã đến lúc này rồi, cho dù có đến trợ giúp cũng không có bao nhiêu người, nếu đã đến, vậy thì cứ ở
lại cùng với tiểu bảo bối của tao."
Nghe thủ lĩnh nhà mình mở
miệng kêu một tiếng "Tiểu bảo bối", tên cấp dưới chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, thân thể cũng không nhịn được kéo căng lên.
Chỉ có những kẻ bên cạnh hắn như bọn hắn mới biết được, "Tiểu bảo bối" kia
hung tàn đến cỡ nào, bao nhiêu người không nghe lời hoặc làm sai chuyện
đều bị đưa vào trong miệng nó.
Mạo Đan Uy dặn dò người phụ trách
nhà xưởng vài câu, sau đó mang theo vài tên cấp dưới sau lưng đi ra
ngoài, lúc đi ra cổng, hắn quan sát mọi nơi, vẫy vẫy tay về một chỗ:
"Bảo bối, đến đây."
Nghe nói như thế, bọn cấp dưới phía sau hắn
đều lặng lẽ lui về phía sau mấy bước nhỏ, nhưng cũng không dám lui quá
nhiều, sợ chọc giận Mạo Đan Uy.
Dưới ánh mắt của mọi người, một con cá sấu biến dị dài mấy chục mét từ nơi không xa chậm rãi bò đến gần.
Phần lưng của nó phủ kín lân giáp màu nâu xám, có chín dãy gai nổi lên rất
rõ ràng, những dãy gai này kéo dài từ phần cổ cá sấu kéo dài xuống đến
phần đuôi, cuối cùng hợp lại thành hai hàng gai nhọn sắc bén, càng có vẻ dự tợn đáng sợ.
Theo nó tới gần, vài tên cấp dưới sau lưng Mạo Đan Uy lại lùi bước về phía sau vài bước nữa.
Mạo Đan Uy nghe rõ ràng tiếng bước chân nhỏ vụn sau lưng, nhưng hắn không
để ý, chỉ có sợ hãi chính thức, mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Đợi đến lúc cá sấu bò đến trước mặt Mạo Đan Uy, một mùi máu tươi nồng đậm
từ trên người nó truyền đến, mà bên trên hàm răng nhọn khép kín của nó
dính đấy máu đỏ tươi và thịt nát.
Bộ dạng vừa ăn uống xong này
càng khiến yết hầu bọn thuộc hạ sau lưng phát khô, bọn hắn quăng ánh mắt nhìn về cách đó không xa, chỗ đó có vài bãi máu sền sệt, còn có một
chút vải rách cùng khối thịt.
Đối với Mạo Đan Uy mà nói, trong
căn cứ này mọi người đều là nô ɭệ của hắn, cho dù là những dị năng giả
làm việc giúp hắn tất nhiên địa vị cũng chỉ cao hơn một chút nhưng cũng
chỉ là người làm mà thôi, kẻ không nghe lời dám phản kháng hắn đều bị
hắn cho cá sấu ăn, đa phần người bình thường đều tiến vào trong hồ nuôi
nhốt cá sấu biến dị, còn dị năng giả thì với tư cách khẩu phần lương
thực của "Tiểu bảo bối" của hắn.
Mà Vua cá sấu biến dị ăn nhiều
dị năng giả thực lực cũng càng ngày càng mạnh, trước đó dị năng giả cấp
cao muốn ám sát, nhưng cuối cùng đều bị bỏ mạng trong miệng của vua cá
sấu biến dị cả.
Nhìn thấy cá sấu lại ăn thịt người, Mạo Đan Uy
nhíu mày, hắn cũng không phải tức giận "Tiểu bảo bối" của mình ăn thịt
người, chẳng qua chỉ là một đám người bình thường như con sâu con kiến
mà thôi, muốn ăn cứ ăn, nhưng người sống bên này đa phần đều là người
gieo trồng cây thuốc phiện và chế tạo thuốc phiện, hắn cần bọn hắn làm
việc, ăn một người liền ít đi một người rồi.
Vìa gần đây không có phạm nhân, nên có chút đói bụng đến nó rồi.
Mạo Đan Uy ngồi xổm người xuống sờ lên đầu cá sấu, dịu dàng nói: "Bảo bối,
cưng chờ một chút, qua một hai ngày sẽ có người đưa đồ ăn ngon đến cho
cưng rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cho cưng ăn một bữa no nê."
Đám người kia đến cũng thực đúng lúc, vừa vặn đưa khẩu phần lương thực cho bảo bối của hắn nha...
Mạo Đan Uy đứng dậy vừa dần theo cá sấu đi ra ngoài vừa nói với đám thuốc
hạ vẫn duy trì một khoảng cách: "Phái người đến từng giao lộ nhìn chằm
chằm cho tao, cần phải để những kẻ kia có đến mà không có về!"
Bên kia, Ba Cương đã mang theo một đội người chạy trên con đường thông đến Tam Giác Vàng.
Tuy lần này dẫn theo tinh anh trong rất nhiều căn cứ, nhưng Ba Cương cũng
giữ lại không ít người trong căn cứ, dù sao hắn không hy vọng lần hành
động này thành công, lúc quay đầu trở lại phát hiện căn cứ mình bị
Zombie công phá hoặc bị những kẻ khác chiếm mất.
Nhân số quá
nhiều, cộng thêm có không ít đường núi, bởi vậy tốc độ tiến lên của bọn
hắn cũng không nhanh, trên đường thậm chí bọn hắn còn nhìn thấy xa xa
một căn cứ bị thiêu hủy, đó là một căn cứ bị Mạo Đan Uy công phá, sau
khi bắt tất cả mọi người, hắn phóng hỏa đốt phá hủy toàn bộ căn cứ, thậm chí thiếu chút nữa dẫn đến cháy rừng.
Nhìn thấy tàn tích đen kịt từ những vách đá gạch dựng đứng kia, cảm xúc mọi người đều rất sa sút,
chỗ đó có không ít người đã từng là đồng bào của bọn hắn, nhưng bây giờ
đều không rõ sống chết.
Cảm xúc như vậy lan tràn đến toàn bộ đội
ngũ, nhưng cũng làm cho mọi người không ai không biết, lần hành động này có ý nghĩa trọng đại đến thế nào, cho dù vì mình hay vì người khác, Mạo Đan Uy và căn cứ của hắn nhất định phải phá hủy!
Cho dù tốc độ không tính là nhanh, nhưng bọn hắn vẫn đến chỗ mục đích vào lúc chạng vạng tối.
Căn cứ Mạo Đan Uy là một bán đảo trên khu vực Tam Giác Vàng, ba mặt đều là
sông nước vây quanh, hiện tại chỗ bọn họ đang đứng là một bờ sông khác,
xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy dãy núi trùng trùng điệp điệp bên bờ
bên kia.
"Căn cứ Mạo Đan Uy ngay trung tâm bán đảo, bốn phía đều
là núi vây quanh, là một thung lũng, chúng ta nhất định phải sang sông
mới được."
Ba Cương mang theo vài quan quân và Kiều Khải Nhạc nói xong tình huống lúc này: "Vừa rồi đã liên hệ cùng những người khác, còn hai thế lực không đến chỗ mục tiêu đúng hẹn, cũng không biết có phải
xảy ra tình huống bất ngờ gì hay không, hy vọng bọn hắn có thể đến trước sáng sớm ngày mai."