Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 642: Chó rừng cùng Zombie


trướctiếp

Một đoàn người Cố Thiên Hành trầm mặc ngồi vây quanh trong phòng, mỗi người đều nhẹ nhàng thoải mái đấy, quần áo đều đã được đổi mới, thậm chí trên tóc còn nhỏ giọt nước.

Chính giữa đang nhóm lửa nấu một nồi canh thịt, mùi thơm mê người không ngừng chui vào mũi Lưu Nghị, cậu ngơ ngác nhìn qua chiếc nồi trắng không ngừng bốc nhiệt khí màu trắng kia, cả người đến tận bây giờ còn chưa lấy lại tinh thần.

Một giây trước đó bọn họ còn liều chết chạy trốn khỏi cái chết thậm chí còn bơ vơ trơ trọi, cho rằng mình phải để di nguyện ở đằng kia rồi, sau một giây bọn họ không chỉ được cứu vớt còn được tắm rửa bằng nước nóng, thậm chí còn có thể nấu canh thịt ăn!

Thậm chí Lưu Nghị suy nghĩ bọn họ không phải gặp phải sinh vật biến dị biết công kích bằng ảo thuật rồi đấy chứ, vì sao cứ cảm thấy không chân thực như thế này?!

"Cậu còn chờ gì nữa!"

Lưu Nghị cảm thấy cánh tay của mình bị đụng một phát, quay đầu nhìn lại, trong tay Hàn Lập bưng một chén canh đưa cho cậu, ra hiệu cậu đón lấy.

Nồi cùng chén bát đều tìm được trong tòa nhà này đấy, bây giờ bọn họ đang ở trong một thôn trang nhỏ ở biên cảnh cột mốc số 3 giữa Hoa quốc và nước N, sau khi từ trong rừng rậm đi ra bọn họ đến tạm thời dừng chân ở nơi này.

Lưu Nghị tiếp nhận chén, cho dù đã qua bốn năm giờ rồi, giọng nói của cậu đến bây giờ vẫn còn có chút lơ lửng: "Em đang nghĩ tất cả chuyện này có phải sự thật hay không."

Hàn Lập bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn cậu: "Em đã suy nghĩ vấn đề này suốt dọc đường rồi, đến bây giờ còn xoắn xuýt, sao em không tự nhéo chính mình vài cái, xem thử có đau hay không, chẳng phải lúc đó trong lòng rõ ràng hơn sao."

"Em đây không phải còn không thể tin được sao!" Lưu Nghị không nói thêm gì nữa, bưng chén lên uống một ngụm, lập tức giữa môi và răng tràn ngập một mùi thơm khó nói nên lời, nước canh từ thực quản tiến vào dạ dày, một luồng nhiệt khí ấm áp bay lên từ phần bụng, lan tràn khắp tứ chi, làm cho Lưu Nghị nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

Quá tm ngon rồi!

Cậu đã bao lâu không được uống canh nóng như thế này rồi hả?!

Còn có thịt nữa đấy!!



Phải biết, bình thường bọn họ ăn đồ ăn nóng đều không dễ dàng, căn bản không có điều kiện tốt như vậy.

Bây giờ tốt rồi, không chỉ không cần lo lắng an nguy của mình, còn có thể tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, uống canh thịt, cậu cảm thấy bây giờ để cậu một mình đi đối phó Zombie cậu cũng sẵn lòng đấy!

Nhìn thiếu niên mờ mịt vùi đầu uống canh nóng, Hàn Lập lắc đầu, nếu mị lực của mỹ thực là vô cùng vô tận, có thể làm cho con người ta lập tức quên hết tất cả mọi thứ.

Mà bên kia, Cố Thiên Hành vừa uống canh nóng vừa dùng ánh mắt dò xét con rắn trắng cách đó không xa.

Tuy con rắn trắng này nhìn có vẻ rất bình thường, lớn nhỏ cũng như rắn bình thường, nhưng Cố Thiên Hành bọn họ nhìn thấy tận mắt nó từ cổ tay cô bé kia trượt xuống đấy, sau đó con rắn trắng nhỏ giống như vòng tay lại lập tức trưởng thành lớn như vậy, Cố Thiên Hành hoài nghi, đây không phải bộ dáng cuối cùng của người ta, nói không chừng có thể biến lớn hơn nữa. (Editor: Chính xác rồi, thật nhạy cảm quá!!! Lợi hại!)

Hôm nay cô bé cứu bọn họ vô cùng có cá tính, nói rất ít, trên đường đi hắn muốn hỏi thăm tình hình hai năm qua trong nước thế nào, kết quả người ta đều dùng câu trả lời ngắn gọn nhất trả lời hắn, hơn nữa câu xuất hiện tối đa nhất chính là: "Các người trở về sẽ biết", thiếu chút làm cho Cố Thiên Hành nghẹn đến nội thương.

Hắn chỉ biết cô bé tên là Ôn Dao, từ chối người giống như vẻ lãnh đạm bên ngoài, thật ra Cố Thiên Hành cảm thấy bạn nhỏ Ôn Dao còn rất dễ thân cận đấy, hơn nữa còn thuộc loại người trong nóng ngoài lạnh.

Không chỉ để bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ, còn cung cấp đủ loại vật tư, cho dù là đồ ăn hay thuốc, thậm chí đối với việc hắn lôi kéo làm quen gọi Ôn Dao là 'Dao Dao' cũng không phản đối.

Cố Thiên Hành không biết thực lực cá nhân của Ôn Dao đến cùng thế nào, cũng không biết dị năng là gì, nhưng hắn suy đoán hẳn là dị năng không gian và dị năng khống chế động vật nào đó.

Dù sao bọn họ nhìn thấy Ôn Dao lấy ra rất nhiều thứ từ trong trống rỗng, càng quan trọng hơn, thời điểm bọn họ đi ra khỏi rừng rậm cũng không phải đi bằng hai chân của mình, mà đối phương không biết từ chỗ nào xách ra một đám trâu rừng, để đám trâu rừng này làm tọa kỵ cho bọn họ!

Tuy người đến chỉ là một cô bé, nhưng Cố Thiên Hành không chút nào hoài nghi người ta có thể đưa bọn họ mang về, dù sao thực lực bày ra đó, chỉ có điều thật khiến người ta giật mình mà thôi.

Cố Thiên Hành đặt chén không sang một bên, từ chối động tác thiếu nữ Nguyễn Thị Ngọc nước N muốn múc thêm nước canh cho hắn, móc trong túi mấy lọ thuốc cùng súng tinh năng trong túi ra.

Hắn đều đã dùng thử vài loại thuốc này, hiệu quả thật sự quá thần kỳ, còn có súng tinh năng có chứa sắc thái khoa học viễn tưởng này, cũng làm cho hắn giật mình không thôi, ngắn ngủn thời gian hơn hai năm, quốc gia lại có thể nghiên cứu chế tạo ra nhiều thứ lợi hại như vậy sao?!

Cố Thiên Hành cảm giác ngực nóng hổi... một sự hào hùng tuôn ra từ trong đáy lòng, quốc gia vẫn còn, chỉ cần mọi người đoàn kết nhất trí... sớm muộn gì tận thế cũng sẽ chấm dứt!



Cố Thiên Hành đè xuống sự rung động trong đáy lòng, hắn cất đồ đạc lấy ra đồng hồ bỏ túi nhìn nhìn, đã hơn bốn giờ chiều rồi, Ôn Dao để lại con rắn trắng kia sau đó ngồi lên lưng con hổ biến dị đi ra ngoài rồi, Ôn Dao chưa nói cho bọn họ biết muốn đi đâu làm gì, chỉ bảo bọn họ chờ ở chỗ này, còn để lại đầy đủ đồ ăn, nói trễ nhất ba ngày sau sẽ trở về.

Cố Thiên Hành thật lo lắng, dù sao bề ngoài của Ôn Dao thật sự có tính lừa gạt quá mức, nhìn có vẻ là một cô bé yếu đuối.

Nhưng hắn không có quyền lợi cùng lập trường ngăn cản người khác, cũng không thể đi cùng, chỉ có thể quản tốt người của mình, kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ còn sống chờ người trở về.

Mà lúc này Ôn Dao đã tìm được bầy Zombie chạy trốn trước đó rồi.

Tuy lần này mục đích chủ yếu của Ôn Dao là tìm người, nhưng Ôn Dao còn để bảo Ôn Dao thuận tiện sang biên giới nước N điều tra tình huống nước đối phương thế nào, nếu đã muốn đi đến nước N, Ôn Dao quyết định trước hết vẫn nên giải quyết đám Zombie chạy trốn, tránh cho bọn chúng trở lại rồi xảy ra biến cố.

Bên trong một phiến cây dựng lên thưa thớt, hơn mười con Zombie đang triền đấu cùng một đám chó rừng, ở trong huyệt động cách đó không xa, còn có vài con chó rừng con chen chúc, thỉnh thoảng chúng thò đầu ra nhìn quanh một phen, khẩn trương chú ý tình hình chiến đấu đối diện.

Zombie cần nuốt máu thịt, nhưng rất hiển nhiên chung quanh đây đã sớm không còn bao nhiêu dấu bết con người sinh sống rồi, không có người, động vật cũng giống như vậy, đặc biệt là những dị thú kia, càng thêm hấp dẫn Zombie hơn người bình thường.

Số lượng chó rừng biến dị tuy nhiều hơn Zombie, nhưng đa phần đều chỉ là cường hóa thể năng, hơn nữa cấp bậc rõ ràng còn thấp hơn Zombie đẳng cấp cao một ít, trên mặt đất đã có không ít thi thể chó rừng, thắng bại rất rõ ràng.

Trong đó một con chó rừng biến dị có hình thể lớn nhất rống to vài tiếng về mấy con chó rừng khác, sau đó cùng những con chó rừng mạnh khác bộc phát tất cả sức mạnh, nhào tới Zombie gần đó, mà mấy con chó rừng kia quay người chạy về phía huyệt động, ngậm mấy thú con bỏ chạy sang một hướng khác, còn có hai con thú con bị dư ra cũng chặt chẹ bám theo đằng sau chó rừng trưởng thành.

Đáng tiếc còn chưa chạy ra xa, vài đường lưỡi dao gió cấp tốc bắn về phía mấy con chó rừng trưởng thành, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể chó rừng trưởng thành ngã mạnh trên mặt đất, trong miệng ngậm thú con cũng bị vung ra.

Hai thú con đuổi theo sau vây quanh hai trưởng bối giống cái, lo lắng dùng chân trước phụ giúp chúng, trong miệng càng không ngừng phát ra tiếng kêu dồn dập.

Thì ra còn có một Zombie biến dị mặc quân trong đứng đó không gia nhập cuộc chiến, thấy có con mồi muốn chạy trốn, nó lập tức ngăn lại trước tiên.

Thấy một màn như vậy, chó rừng biến dị đầu lĩnh phát ra một tiếng rên rĩ, càng thêm điên cuồng phát động tấn công, vô số hỏa diễm dâng lên trên người nó, hung hăng cắn đốt Zombie thành một quả cầu lửa.

trướctiếp