Ôn Dao khó chịu cũng không biểu hiện khác thường gì ra ngoài, trên mặt
cũng không có bất kỳ biểu lộ nào, Ôn Dao lắc lư đi dạo loạn trong căn
cứ, hoàn toàn không phản ứng gì với đề nghị của người thanh niên kia,
tùy ý đi dạo theo con đường mình chọn.
Ngày hôm qua sắc trời
chạng vạng quá mờ mịt, không nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh căn cứ, chỉ
ngồi trên xe nhìn lướt qua, căn cứ này cũng không tính quá nhỏ, ít nhất
lớn hơn căn cứ Lan Đóa bọn họ đến trước đó.
Hơn nữa vì chung
quanh căn cứ này có thành phố loại ba, người trong căn cứ thường đi vào
đó thu thập các loại vật tư, ngược lại có thể nhìn thấy không ít sản
phẩm hiện đại trong căn cứ này, không như căn cứ Lan Đóa nhìn có vẻ vừa
rách lại vừa nghèo.
Trên đường có người đi đường vội vã đi qua, lúc đi qua bên người Ôn Dao đều
liếc nhìn Ôn Dao, sau đó trao đổi ánh mắt không rõ hàm xúc với người
thanh niên bên cạnh Ôn Dao.
Ôn Dao đã đi dạo hơn một giờ rồi,
người thanh niên nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Dao, cứ đi dạo tùy ý như vậy
có cái gì đáng xem hay sao?
Con nhóc này không biết nhàm chán hay sao?
Lại cùng Ôn Dao đi hơn mười phút, hắn thật sự nhịn không được, thời điểm
thực sự định nói gì đó, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thú gầm
dài!
Chẳng lẽ có dị thú tập kích?!
Trong lòng người thanh niên cả kinh, nhìn theo hướng âm thanh, hoảng sợ phát hiện âm thanh kia đúng là nơi đám quân đội đang trốn tránh ngoài kia cách mấy km truyền
đến.
Nhớ đến mệnh lệnh tối hôm qua của lão đại, trong lòng hắn ngạc nhiên đầy nghi ngờ, chẳng lẻ đám quân đội kia dẫn theo dị thú?
Hay chỉ trùng hợp đánh trúng mà thôi?
Tiếng gầm kia qua đi, cây cối xa xôi dường như cũng bị sóng âm gây chấn động, một vòi rộng cực lớn từ từ hình thành, nối liền trời và đất.
Đã xảy ra chuyện!
Người thanh niên xoay người phóng đi về phía sai, mới lao ra vài bước, hắn đã lập tức quay trở lại, ánh mắt lập loè dò hỏi: "Cô Ôn, lần này các người đến có mang theo dị thú không?"
"Không có." Ôn Dao nói dối không chút nháy mắt, khóe miệng bốn binh sĩ sau lưng thoáng co rút, liếc nhìn nhau rồi tự giác dời ánh mắt đi.
"Thật sao..." Người thanh niên
cũng không chú ý sự khác thường của các binh sĩ, hắn kéo căng khuôn mặt
tươi cười: "Cô Ôn, cô cũng thấy rồi đấy, bên kia hình như có dị thú cấp
cao tập kích, chúng tôi cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, tôi cần đi tìm quản sự căn cứ báo cáo."
Ôn Dao gật đầu, nhìn chằm chằm xem hắn nói tiếp thế nào.
"Đợi một lát có thể sẽ có nguy hiểm..." người thanh niên liếm liếm bờ môi,
hắn nhìn quanh, ngoắc gọi vài người qua đường đang vội vàng đi qua: "Các người, đến đây."
Mấy người kia khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng
mạo đều rất bình thường, mặc quần áo không vừa người, động tác hành vi
bó tay bó chân.
"Các người, đưa cô Ôn đến khu biệt thự Thanh Hà nơi trung tâm!"
Nói xong lời này hắn còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người dẫn đầu kia, sự uy hiếp dưới đáy mắt không cần nói cũng biết.
Đầu lĩnh rụt cổ, khúm núm đồng ý.
Lúc này người thanh niên mới nói với Ôn Dao: "Kế tiếp có thể xảy ra nguy hiểm, tôi bảo bọn hắn mang các người trở về trước."
Ôn Dao híp mắt quan sát vòi rồng nơi xa xa, từ từ gật đầu.
Người thanh niên nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sợ đại tiểu thư này không vui,
đến lúc đó không thể không đánh ngất xỉu rồi đưa trở về, không đến giây
phút cuối cùng, có nhiều thứ không thể bại lộ ra ngoài.
Người
thanh niên vội vàng rời đi, những người kia cẩn thận từng li từng tí
đánh giá Ôn Dao một phen, thăm dò nói: "Cô Ôn, chúng ta đi?"
Mà bên kia, Đại Hoàng nhìn đám dị năng giả bao vây bọn họ, mặt hổ vô cùng không kiên nhẫn.
Vừa rồi một trận công kích sóng âm kia đã khiến đám người này ăn hết khổ
lớn, dị năng giả cấp thấp trực tiếp chảy máu thất khiếu, thậm chí có
người bị chấn động hôn mê bất tỉnh, mà dị năng giả cấp cao cũng trong
khoảnh khắc đó ù tai não trướng đau.
Dị thú cấp cao này ở đâu ra thế?!
Vốn thấy một đám quân nhân đa phần đều là người bình thường, cho rằng rất
dễ bắt nạt bọn họ, ngay từ đầu bọn hắn bị súng tinh năng bắn trở tay
không kịp, sau đó lại bị con hổ biến dị cấp cao biết bay không biết từ
chỗ nào chui ra tấn công, hơn nữa từ động tác đối phương, rõ ràng cùng
một bọn với đám quân nhân kia!
Vì sao tin tức trọng yếu như vậy không ai báo cho bọn hắn biết?
Tuy lúc Đại Hoàng tấn công có ý thức tránh binh sĩ sau lưng nó, nhưng mấy
binh sĩ bình thường kia vẫn bị sóng âm công kích khiến cho đầu váng mắt
hoa như trước.
Đại Hoàng xem thường nhìn một đám bọn họ, cảm thấy những người này quá yếu rồi, thật muốn vứt bỏ đi luôn.
Nhưng nghĩ lại tối hôm qua chủ nhân dặn dò...
Đại Hoàng lạnh lùng nhìn qua một đám người vây công chung quanh, đều là đám người này sai, vốn nó đang ngủ ngon lành, lại đến tìm việc cho nó, nó
nhất định phải dạy dỗ bọn hắn một bài học khó quên mới được!
Ôn
Dao cũng không để ý đến những người kia, chỉ dựa theo ý nghĩ của mình đi lên phía trước, mấy người liếc nhau, bọn hắn xem như là dị năng giả
dưới tầng chót căn cứ này, cũng không có địa vị bao nhiêu, cũng không
nắm rõ tình huống căn cứ cho lắm.
Bọn hắn không biết cô bé này là ai, nhưng bọn hắn cũng biết người thanh niên ra lệnh cho bọn hắn, nếu
không làm tốt chuyện hắn dặn dò, như vậy...
Bọn hắn liếc nhau, đối phương đã không nghe lời, vậy cũng đừng trách bọn hắn rồi...
Hai gã đàn ông trong đó nhanh chóng lấn người lên phía trước, chuẩn bị đối
phó với bốn binh sĩ đi theo sau lưng Ôn Dao, bọn hắn đã quan sát qua,
bốn người này hẳn là người bình thường, coi như là binh sĩ đã qua huấn
luyện, bọn hắn cũng không cho rằng mình đánh không lại!
Nhưng còn chưa chờ bọn hắn tiến gần đến, hai đường đao nước tinh tế đã vẽ qua cổ
họng của bọn hắn, thân thể cứng đờ, phanh một tiếng ngã trên mặt đất.
Bốn binh sĩ sớm có phòng bị còn chưa làm ra phản kích, liền phát hiện người đánh lén đã chết không thể lại chết nữa.
Nhìn thấy dưới mặt đất máu tươi lan tràn ra, cổ họng của bọn hắn không còn
tự giác nhấp nhô, trong mắt thậm chí còn không che dấu sự kinh hãi.
Cũng không phải bị người chết hù dọa, mà bọn họ thật không ngờ Ôn Dao còn
chưa nói một câu đã trực tiếp ra tay, hơn nữa còn là đòn chết!
Trong ấn tượng của bọn họ, cho dù thực lực Ôn Dao cường đại, nhưng cũng còn
là một cô bé vị thành niên, Ôn Dao gϊếŧ Zombie gϊếŧ sinh vật biến dị bọn họ cũng không cảm thấy có gì, nhưng không nghĩ đến gϊếŧ người lại còn
sạch sẽ lưu loát đến như vậy.
Cũng không phải cảm thấy Ôn Dao tàn nhẫn, đối với bọn họ nếu đã chủ động ra tay, thế thì chính là kẻ địch,
đối đãi với kẻ thù cũng không thể mềm lòng được. Chỉ có điều
bọn họ cảm thấy làm thế nào cũng không thể để Ôn Dao ra tay gϊếŧ người,
Ôn Dao vẫn còn là con nít mà! Việc này thế nào cũng phải để bọn họ làm
chứ!
Vốn cho rằng chuyện lần này đã nắm chắc lại xảy ra biến cố,
trong lòng ba người còn lại cả kinh, trong lòng không nghĩ làm thế nào
đối phó với mấy người Ôn Dao, mà lại xoay người bỏ chạy về hướng mấy con hẻm nhỏ! Hoàn toàn quên mất chính mình là dị năng giả!
Trời đất bao la mạng của bọn hắn là lớn nhất đấy!
Thật vất vả sống tạm bợ qua ngày đến bây giờ, bọn hắn cũng không biết hai
người kia làm sao mà ngã xuống, thậm chí không biết còn sống hay không,
trong đầu chỉ còn cách nghĩ duy nhất chính là phải chạy thật xa, rời xa
nơi nguy hiểm này!
Hai binh sĩ nâng súng nhắm trúng, nhưng còn
không chờ bọn họ bóp cò, vài đường đao nước đã đuổi theo, ba bóng dáng
phía trước đã ngã xuống liên tiếp!