Hướng Tây Bắc thành phố Thương Linh dựa vào một ngọn núi quặng, chủ yếu
là mỏ kẽm sản lượng nhiều, mỏ quặng đã được đào một nữa, một khối lối
khoáng thạch chất chồng ở các nơi khác nhau, bên trên mỏ quặng còn đậu
không ít thiết bị đào bới.
Liên kề mỏ khoáng thạch chính là từng dãy nhà trệt thấp bé, cũng có không ít xe vận tải ngừng ở gần đó.
Từ không trung quan sát, phát hiện chung quanh mỏ quặng có không ít Zombie du đãng, trái ngược nhau, những con Zombie này khó coi hơn nhiều so với những con Zombie Ôn Dao từng thấy trước kia.
Cũng không phải nói quần áo của bọn nó khó coi, dù sao trước mắt ngoại trừ Zombie cấp bậc
cao, những Zombie khác cũng sẽ không thay quẩn áo, mặc quần áo khi còn
sống lắc lư hai năm trời, dù cho quần áo đã thành vải rách đọng ở trên người.
Chủ yếu bộ dáng những con Zombie này không kém bao nhiêu
so với ở tận thế sơ kỳ, làn da u ám, nhiều nơi hư thối, động tác cũng
không linh hoạt, thân thể càng khô quắt, cảm thấy một trận gió thổi qua
cũng có thể thổi bay.
Bộ dáng này, cho dù bây giờ người bình
thường chống lại chúng, cũng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, dù sao bây giờ chính phủ phổ biến đủ loại chính sách nâng cao trình độ thể
năng cùng sức chiến đấu của người bình thường.
Ôn Dao ngồi ở trên lưng Đại Hoàng, cẩn thận quan sát hành vi của những con Zombie kia,
cuối cùng xác định những con Zombie này yếu hơn bên ngoài nhiều lắm.
Ôn Dao suy đoán nguyên nhân chắc hẳn là do Zombie ở đây quá lâu không ăn uống gì.
Năng lượng Zombie vốn nằm ở tinh hạch trong đầu, mà máu thịt là thức ăn của
bọn chúng, bên trong máu thịt ẩn chứa năng lượng càng cao, càng hữu ích
với chúng nó, đây cũng là nguyên nhân vì sao Zombie càng ưa thích tấn
công dị năng giả và dị thú.
Thành phố Thương Linh bốn phía vây
quanh đều là rừng núi, chỉ có mấy con đường cao tốc và đường sắt thông
với bên ngoài, Ôn Dao hoài nghi sau khi người sống sót trong cả thành
phố hoàn toàn rút lui, Zombie có năng lực đều vì tìm kiếm đồ ăn mới đã
đi hết rồi, ở lại trong thành phố đều là Zombie "ngu ngốc".
Cũng không phải ngu ngốc sao, không có đồ ăn, cũng không biết đào tinh hạch
của đồng bạn mà ăn, chỉ biết chậm rì tì du đãng khắp các nơi trong thành phố.
Đương nhiên, bọn chúng không dám đi qua chỗ cự tùng Trường Thanh bên kia, tổn thất nhiều "anh em" như vậy, lại không ngu xuẩn đi
chịu chết như vậy.
Ôn Dao đang suy đoán xem Zombie có khả năng chết đói hay không, nhưng hình như còn chưa nghe thấy Zombie chết đói xuất hiện.
Cũng có Zombie chạy vào bên trong núi rừng, dù sao trong núi rừng vẫn có không ít động vật đấy.
Chỉ là bọn chúng đánh giá thấp dị thực đáng sợ, cho dù trong thành phố có
một ít dị thực, nhưng cũng không dễ trêu chọc, chứ đừng nói chi trong
rừng núi.
Có Zombie phát hiện Ôn Dao giữa không trung, chúng
ngửa đầu cố gắng gào thét, thậm chí còn vươn tay không ngừng vung vẩy,
như đang chào hỏi cùng Ôn Dao.
Nhưng Ôn Dao biết rõ, chúng không phải hoan nghênh mình, mà muốn ăn luôn mình.
Lâu như vậy không có khai trai (*ăn mặn sau khi hết ăn chay) rồi, thật vất vả mới nhìn thấy được "đồ ăn" tự nhiên hưng phấn quá độ rồi.
Rất nhanh Zombie chung quanh đều tụ tập đến đây, chúng chỉnh tề ngay ngắn
ngẩng đầu vẫy tay gào rú về phía Ôn Dao, làm cho Ôn Dao có một loại cảm
giác mình đang mở một buổi hòa nhạc —— nếu trong tay Zombie cầm cây gậy
phát sáng thì càng giống rồi nha.
Nhìn bầy Zombie đông đúc bên dưới, Ôn Dao có xúc động muốn ném xuống một quả cầu nước áp suất ngay và luôn.
Trên thực tế, Ôn Dao cũng làm như vậy rồi.
"Phanh!"
Mặt đất bị tạc nổ ra một chiếc hố to, trong lúc nổ tung Zombie cơ bản đều
bị nổ tan thành từng mảnh nhỏ, chung quanh cũng nhận phải lực trùng
kích, ngã ào ào xuống.
Ôn Dao tiện tay ném ra quả cầu nước áp
suất liền bảo Đại Hoàng rời đi, đối với kết quả mình tạo thành cũng chưa từng liếc nhìn qua, quyết định để đám Zombie còn lại chút ít kia giao
cho những người khác giải quyết.
Vòng quanh một vòng khu chợ trên không, Ôn Dao đứng ở bên cạnh một chiếc đập chứa nước.
Chiếc đập chứa nước này vốn cung cấp nước dùng cho sinh hoạt cả thành phố
Thương Linh, trước đó Ôn Minh đã nhắc nhở với Ôn Dao, để Ôn Dao hỗ trợ
lấy một ít mẫu nước ở đây, đến lúc đó lại để các nhân viên nghiên cứu
kiểm tra đo lường, xem nước bên trong đập chứa nước này còn có thể sử
dụng được hay không.
Xây dựng một căn cứ cũng không phải ngày một ngày hai là xong, cho dù bọn họ xây dựng trên cơ sở của thành phố này,
nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Thành phố này đã gần hai năm không có người sinh sống, khắp nơi đều là hôi thở hoang vu tàn lụi.
Các loại sinh vật biến dị xâm chiếm địa bàn sinh hoạt vốn có của con người, kiến trúc thành phố cũng không ít nơi bị oxy hóa, bọn họ cần làm rất
nhiều việc.
Bọn Ôn Minh bỏ ra thời gian hai tuần lễ thanh lý toàn bộ sinh vật biến dị và Zombie bên trong thành phố Thương Linh, ở chỗ
này, bọn họ mới cảm nhận được sinh vật biến dị còn khó chơi hơn Zombie.
Trước đó Ôn Minh đã có ý thức chọn lựa rất nhiều binh sĩ dị năng hệ mộc đến
đây, trong bọn họ còn có người có thể trao đổi đơn giản với dị thực, dựa vào những người này, Ôn Minh giữ lại một ít dị thực hoàn toàn vô hại
không chủ động tấn công con người, còn lại diệt trừ toàn bộ.
Cao
hứng nhất không ai qua nổi những nghiên cứu viên cùng đến kia rồi, vốn
bị điều chuyển đến đây còn có chút không vui, bây giờ quả thật bọn hắn
vui đến quên cả trời đất rồi!
Đợi đến khi nhìn thấy các loại dị
thực chưa bao giờ thấy được nằm trong tay bọn hắn, bọn hắn có thể thỏa
thích nghiên cứu, nếu không phải bởi vì sở nghiên cứu còn chưa quy hoạch xong, bọn hắn hận không thể tiến vào phòng nghiên cứu tiến hành nghiên
cứu luôn đấy!
Ôn Minh nhìn bản đồ trong tay, suy nghĩ về quy
hoạch căn cứ mới, bên cạnh cậu là một người đàn ông trung niên mang cặp
kính đen cùng một người trẻ tuổi mặc áo khoác màu xanh da trời.
Người đàn ông trung niên tên Mục Kiến Trung, trước tận thế là nhà thiết kế có chút danh tiếng ở thành phố, hắn tham dự không ít vào việc xây dựng quy hoạch căn cứ Hoa Nam, lần này đến đây chủ yếu hiệp trợ cho Ôn Minh, bên cạnh chính là học trò của hắn Liêu Quang Viễn.
"... Tôi cảm thấy chúng ta không cần nhét cả thành phố Thương Linh này vào căn cứ, dù sao sau này căn cứ của chúng ta chủ yếu ở lại đều là binh sĩ và dị năng
giả, người bình thường chiếm không nhiều lắm, căn cứ quá lớn không tiện
cho chúng ta bảo hộ."
Ôn Minh gật gật đầu, cậu cũng đồng ý với ý
kiến của Mục Kiến Trung, chính bọn họ thanh lý thành phố trong khoảng
thời gian này, không ngoài dự đoán dị thú thường từ núi rừng chunh quanh nhảy ra tập kích bọn họ, còn có mấy dị thú lợi hại làm cho không ít
binh sĩ bị thương.
Mục Kiến Trung đưa tay vẽ một vòng tròn lên trên bản đồ, không sai biệt lắm là mảnh đất trung tâm trong thành phố Thương Linh.
"Tôi cảm thấy phạm vi căn cứ của chúng ta có thể lớn thế này, xây dựng xong
tường vây có thể tháo dỡ toàn bộ kiến trúc bên ngoài, nguyên vật liệu
còn hữu dụng dùng để thay đổi căn cứ, bên trong căn cứ có thể tham chiếu theo căn cứ Hoa Nam."
Mục Kiến Trung họa vẻ vòng tròn quy hoạch
cự tùng bên ngoài tường vây căn cứ, hắn cũng nghe nói về cây cự tùng
kia, tất cả mọi người đều nói sau này sẽ có cây canh cổng miễn phí rồi.
"Giáo sư Mục, tôi cho rằng không ổn, tôi cảm thấy thế này tốt hơn."
Ôn Minh vẽ lại vòng tròn một lần nữa, vòng tròn này còn lớn hơn không ít
so với vòng tròn của Mục Kiến Trung, ngoại trừ bao quát Trường Thanh vào trong phạm vi căn cứ, còn thêm cả một ngọn núi nhỏ.
"Giống như
ngài nói, nhân viên căn cứ cấu thành bên trong khác với các căn cứ khác, bởi vậy tuy nhân số không nhiều, nhưng phải dự trữ thêm một chút... đất trống cho bọn hắn tập huấn."
Mục Kiến Trung nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận hắn không cân nhắc đến phương diện này, dù sao hắn chỉ là một người bình thường, không suy xét đến vấn đề các binh sĩ dị năng
cần sân bãi huấn luyện càng lớn, nhưng, hắn chỉ vào vị trí đỉnh núi nhỏ
kia, có chút khó hiểu hỏi thăm: "Tại sao phải quy hoạch ngọn núi nhỏ này vào bên trong?"