Hai tay Ôn Dao dán trên cành cây cũng không buông ra, trong lòng bàn tay tản mát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Ôn Dao chỉ biết chút ít về kỹ năng trị liệu của hệ thủy, nhưng bây giờ cũng đủ dùng rồi.
Cự tùng biến dị nhận được dị năng thoải mái của Ôn Dao dường như rất suиɠ
sướиɠ, nhánh cây chập chờn theo gió, cành lá rậm rạp dày đặc phát ra
tiếng vang xào xạc, dường như đang cảm ơn Ôn Dao.
Ôn Dao vỗ nhẹ
nhẹ lên thân cây, chú ý tới mặt đất dưới gốc cây có chút rạn nứt, xem ra gần đây có một khoảng thời gian rất dài trời không mưa rồi.
Nghĩ vậy, ngón tay Ôn Dao khẽ nhúc nhích, rất nhanh, bên dưới gốc cây có tia nước nhỏ xuất hiện giữa không trung, dạo vòng quanh thân cây một vòng,
sau đó từ từ xuyên vào trong đất bùn.
Màu sắc bùn đất rạn nứt rất nhanh sẫm lại, cũng từ từ lan tỏa ra khắp bốn phía.
Ôn Dao lấy ra từ trong chiếc nhẫn không gian một lọ thuốc khôi phục dị
năng, từ từ rót nước chảy vào bên trong, cùng nước từ từ thẩm thấu vào
trong bùn đất.
Mặt đất dưới chân bắt đầu lắc lư, dường như rễ cây cự tùng chạy trong lòng đất, âm thanh lá cây lắc lư cũng càng lúc càng
lớn, Ôn Dao có thể cảm giác cự tùng truyền đến tình cảm —— vui sướng
thoải mái.
Ôn Dao cảm thấy màu sắc lá cây tựa như ngọc bích kia
dường như càng thêm diễm lệ rồi, thậm chí có thể phản chiếu ra ánh hào
quang chói mắt.
Ôn Dao làm xong tất cả vỗ nhẹ nhẹ vào thân cây
thô ráp của cự tùng biến dị, giống như người đàn ông trước đó nhìn thấy
trong ký ức của cự tùng cũng làm như vậy để tạm biệt nó. Trước khi đi
còn hỏi trưng cầu sự đồng ý của cự tùng, lấy được lá cây thứ ba.
Cự tùng còn nói với Ôn Dao loại lá cây có màu sắc này có độc, bảo Ôn Dao đừng tiếp xúc quá gần.
Lấy được lá cây, Ôn Dao tùy tiện nhặt chiếc máy bay không người lái trước
đó bị cự tùng đánh rơi mang đi, tuy bị hư có chút nghiêm trọng, nhưng
nói không chừng còn có thể sửa lại sử dụng được, nếu không lấy linh kiện này cũng có thể tiến hành tận dụng lần thứ hai.
Trở lại đội ngũ
đóng quân Ôn Dao lập tức bị Ôn Minh kéo sang một bên, mắt thấy vẻ mặt
anh trai nhà mình có chút không đúng, Ôn Dao ngay trước khi Ôn Minh mở
miệng đã nói quá trình mình trao đổi với cự tùng biến dị, còn đơn giản
kể lại mình nhìn thấy ký ức của cự tùng, sau đó lấy ra lá cây lấy được
trên người cự tùng đưa cho Ôn Minh.
"Anh, cự tùng biến dị kia có ba loại lá cây, loại này số lượng ít nhất cũng là lực sát thương lớn nhất đấy."
Nhìn chiếc lá cây mãu xanh sẫm nằm trên khăn tay, chân mày Ôn Minh hơi cau lại.
Trước đó từ trên người Trường Phong thu hoạch được hai loại lá cây, lá cây
màu xanh biếc ngoại trừ vô cùng cứng rắn cũng không có điểm đặc biệt gì
khác, mà trong lá cây màu xanh lá có tác dụng gây tê liệt, tuy hàm lượng không nhiều lắm, nhưng trong quá trình chiến đấu thứ này nhìn gây tê
liệt không có tác dụng quá lớn này lại có thể trong thời khắc mấu chốt
thay đổi cuộc chiến.
Trước đó nếu không phải Trường Phong trúng
vài lá cây loại này khiến cho động tác chậm chạp, sau đó cũng sẽ không
rơi thẳng xuống đất.
Trong hình ảnh máy bay không người lái thu
được cũng không thấy rõ màu sắc lá cây lắm, Ôn Minh thật không ngờ còn
có loại thứ ba.
Tiếp nhận lá cây màu mực trong tay Ôn Dao, nhìn
phần đỉnh lá dần dần biến thành màu đen, Ôn Minh cảm thấy lá cây này
tuyệt đối không vô hại như biểu hiện bên ngoài của nó.
Thông báo
với tất cả nhân viên nghiên cứu viện nghiên cứu sinh vật đi theo đem mấy chiếc lá cây này làm xét nghiệm đơn giản, Ôn Minh một lần nữa nhìn về
phía Ôn Dao.
Lời mới đầu muốn nói bị Ôn Dao cắt ngang, cậu vốn muốn khuyên bảo em gái lại không biết nên mở miệng thế nào nữa đây.
Ôn Minh vươn tay dùng sức vuốt vuốt đầu Ôn Dao, đem đầu tóc vốn được chải
gọn gàng chỉnh tề của Ôn Dao làm loạn cào cào lên sau đó tâm tình cậu
mới hơi tốt hơn một chút.
Được rồi, không phải sớm đã quyết định buông tay với em gái mình sao?
Thực lực của em ấy còn mạnh hơn cậu, cậu có lẽ nên tin tưởng em ấy nhiều hơn.
Nhìn Ôn Dao vừa đưa tay vuốt vuốt tóc vừa trừng mắt liếc nhìn mình, khóe
miệng Ôn minh hơi vểnh, đáy lòng nổi lên một tia suиɠ sướиɠ không tên.
Quả nhiên có đôi khi "khi dễ" em gái một chút cũng làm bản thân vui vẻ hơn đấy.
Ho nhẹ một tiếng, Ôn Minh đè xuống tia cảm xúc suиɠ sướиɠ trong đáy lòng
xuống, hỏi: "Dao Dao, vậy theo như em nói, thật ra cây cự tùng biến dị
kia uy hiếp không lớn, chỉ cần chúng ta không chủ động tấn công, hoàn
toàn có thể chung sống hòa bình với nhau à?"
"Vâng."
Nhớ
tới em gái nói thái độ cự tùng đuổi tận gϊếŧ tuyệt với Zombie, trong
lòng Ôn Minh cũng không khỏi dâng lên cách nghĩ can đảm.
Nếu như có thể, có phải nên biến cây cự tùng biến dị này thành cổng tùng canh giữ căn cứ hay không?
Nói như vậy, quả thực nhiều hơn một tay miễn phí giúp đỡ à!
Nghĩ vậy, Ôn Minh liền nói cách nghĩ này với Ôn Dao, hỏi thăm khả năng thực hiện cách nghĩ này.
Ôn Dao nghĩ nghĩ, gật đầu khẳng định nói: "Có lẽ có thể."
Cự tùng biến dị đối với con người vẫn rất tốt đấy, thậm chí còn ôm một
loại tình cảm đặc thù nào đó với con người, nếu có thể bàn bạc tốt có lẽ sẽ không có vấn đề, hơn nữa bọn họ còn có thể cung cấp tinh thạch cho
cự tùng.
Nhận được câu trả lời khẳng định của em gái, trong lòng
Ôn Minh thở dài một hơi, nếu như thuận lợi... xây dựng căn cứ này có thể sẽ đơn giản hơn cậu tưởng tượng nhiều.
Ôn Minh vỗ vỗ bả vai Ôn
Dao, bảo Ôn Dao trở về nghỉ ngơi, chính mình lập tức đi tìm những sĩ
quan khác bàn bạc hành động kế tiếp.
Phái đi mười chiếc máy bay không người lái cuối cùng trở về sáu chiếc, còn bốn chiếc đã rơi tan tành rồi.
Trừ chiếc máy bay bị cự tùng bắn trúng kia, hai chiếc còn lại gặp chim
biến dị, còn một chiếc bị một gốc dị thực dùng dây mây đánh rớt rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, bây giờ bọn hắn đã hiểu rõ đại khái toàn bộ thành phố Thương Linh.
"Chúng ta có thể tạm thời không cần để ý đến phạm vi phía Đông Nam nơi có cây
cự tùng biến dị kia, hơn nữa chúng ta còn có thể trước đóng quân tại
đây, sau đó từng hướng Đông Nam đẩy mạnh sang ba hướng khác."
Ôn Minh mở bản đồ ra, ở phía trên chỉ ra vị trí cự tùng, sau đó dùng ngón tay chỉ ra ba đường của ba hướng khác.
"Máy bay không người lái phát hiện tung tích Zombie ở hướng Tây Bắc, nhưng
trước mắt chúng ta không biết cụ thể số lượng cùng đẳng cấp Zombie,
nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là: không biết nguyên nhân gì, những nơi khác đều có thể nhìn thấy bóng dáng lẻ tẻ của Zombie, nhưng
dường như chúng có ý thức tránh né hướng Đông Nam, thật sự kỳ quái."
Nghe một sĩ quan đưa ra nghi hoặc của mình, Ôn Minh mỉm cười, kể lại chuyện Ôn Dao đã nói với cậu.
"Thì ra là như vậy!" Có người sợ hãi than nói: "Không nghĩ đến còn có chuyện sâu xa như vậy, đây đối với chúng ta thật là chuyện tốt mà!"
Ôn Minh gật đầu: "Đúng vậy, tôi chuẩn bị đến lúc đó xây dựng vị trí cự tùng biến dị này với tư cách cổng Đông Nam căn cứ."
"Cái này tốt, sau này gặp phải Zombie hoặc dị thú công thành chẳng khác nào đã có người trợ giúp miễn phí rồi."
"Khó trách đoàn trưởng muốn đem nó thành tư cách căn cứ, ít nhất an toàn của chúng ta có chút bảo đảm rồi."
Cách nghĩ của Ôn Minh đã được tất cả mọi người đồng ý, nếu có một dị thực
thực lực cường đại như vậy trở thành người gác cổng căn cứ, chuyện này
đối với toàn bộ căn cứ mà nói là một chuyện tốt hiếm có.
Xác định tốt tất cả kế hoạch hành động phía sau, Ôn Minh để đội ngũ lên đường
một lần nữa, bọn họ cần thừa dịp thời gian còn sớm, dùng tốc độ nhanh
nhất đến vị trí của cự tùng.