Đối với vấn đề của Hạ Y
Huyên, viện trưởng Hứa lắc đầu: "Nào có đơn giản như vậy, chẳng qua chỉ
có chút tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ kiến tuyết mà thôi, nói ngắn gọn chính là
bọn chúng không thích mùi này."
Hạ Y Huyên nghe xong có chút thất vọng, nhưng cái này cũng mạnh hơn không có cách nào.
Nhưng bây giờ chỉ mới phát hiện ra loại dị thực này, tinh chế cụ thể và chế
tạo thành thuốc nước pha sẵn vẫn cần phải có thời gian.
"Nhóm nước thuốc đầu tiên cần chế tạo cũng phải mất mấy giờ nữa, đợi một chút."
Nếu Đại Hoàng đã tới, như vậy người đưa đi nhất định là Ôn Dao, cũng may
nơi nghiên cứu phát minh thuốc đã tạm thời ngừng một số bộ phận công
tác, chuyên tâm chế tạo nước thuốc cần có trước mắt.
Đợi đến khi chế tạo thành công một đống nước thuốc, đã qua bốn giờ rồi.
"Bây giờ lại có một vấn đề, chúng tôi cũng không có đủ vật chứa để chứa đụng hết đống thuốc khu trùng này."
Ôn Dao ở một bên chờ đợi thuận tiện vuột ve bộ lông của Đại Hoàng biểu thị không cần vật chứa gì, cũng không cần vòi hoa sen gì, cứ giao cho Ôn
Dao là được rồi.
Nhớ đến dị năng của Ôn Dao là hệ thủy, viện
trưởng Hứa cũng không hoài nghi, hắn gật gật đầu, thuận tiện để Ôn Dao
cùng mang theo các loại thuốc khôi phục mới chế tạo xong ở khu phát minh nghiên cứu qua đó, đặc thù nhất chính là, trong lúc này còn có một loại thuốc mới nhất, được viện nghiên cứu đùa giỡn gọi là thuốc dưỡng ấm "Ấm Bảo Bảo".
Nó không tác dụng gì quá lớn, chỉ có điều uống một
bình có thể làm cho cơ thể sinh ra nhiệt lượng, để toàn thân dường như
được ngâm trong nước nóng, quả thật là vật phẩm thiết yếu trong mùa
đông.
Lúc này tuyết rơi ở viện nghiên cứu Dao Quang đã ngừng, trên mặt đất và mái nhà phủ một tầng tuyết hơi mỏng.
Ôn Dao cưỡi trên lưng Đại Hoàng, phóng thích tấm chắn tinh thần lực bảo hộ mình, ngăn trở gió lạnh táp vào mặt, bay về hướng căn cứ Hoa Nam.
Đại Hoàng có dị năng hệ phong gia trì nên tốc độ cực nhanh, cộng thêm
khoảng cách ngắn, không đến mấy phút, Ôn Dao đã thấy được bão tuyết tàn
phá bừa bãi ở căn cứ Hoa Nam.
Phạm vi trận bão tuyết này không
bao trùm toàn bộ căn cứ Hoa Nam, chỉ bao phủ một phần khu vực, các khu
vực khác đều chỉ là tuyết nhỏ thậm chí không có tuyết rơi, mà khu vực
lớn kia chính là nơi người bình thường ở nhiều nhất.
Thậm chí Ôn
Dao không phóng xuất tinh thần lực đã có thể tìm được vị trí của Ôn
Minh, một vùng lôi điện bạo ngược, sóng năng lượng dao động mạnh hơn
những nơi khác.
Ôn Minh phất tay phóng xuất ra một tấm lưới sét, ngăn chặn bầy kiến tuyết tiến công một lần nữa.
Trận bão tuyết này cực kỳ không bình thường, tuyết rơi liên tục một ngày,
tuyết đọng đã bao trùm đến vị trí thắt lưng, thậm chí sắp đến ngực rồi,
khiến cho hành động của bọn hắn thật bất tiện.
Càng quan trọng hơn là, kiến tuyết giấu mình trong những bông tuyết bay xuống sau lưng, ra tay bất ngờ, rất khó lòng phòng bị.
Cũng may bây giờ mọi người đã trang bị đầy đủ hết, kiến tuyết muốn đột phá phòng ngự cắt được thịt vẫn có khó khăn nhất định.
Trận bão tuyết rơi một lúc mới khiến mọi người chú ý, chỉ có điều mọi người thật không ngờ nó sẽ mang đến tai nạn như vậy.
Nó giống như một tín hiệu, những kiến tuyết kia sớm đã lẻn vào căn cứ
không biết ẩn mình ở nơi này giống như nhận được mệnh lệnh, chúng bắt
đầu điên cuồng tập kích đám người chung quanh, hơn nữa chúng không hề
cắn người một ngụm, mà trực tiếp cắn rách da của người đó, tiến vào
trong máu thịt.
Cho dù nơi này có một lượng lớn binh sĩ tuần tra, vẫn có không ít người bình thường chết đi.
Có một bộ phận người bình thường đã được mang xuống hầm trú ẩn, nhưng đa
phần người bình thường bị khốn đốn vì trận tập kích này.
Dù cho
trốn trong phòng không đi ra, bởi vì nhà cửa khu vực này là nơi có tiền thuê thấp nhất, thậm chí bị đùa giỡn gọi là "Xóm nghèo", đa phần kiến
trúc cũng không kiên cố, một vài phòng ốc thậm chí bị tuyết dọng dày đặc đè sập, gặp phải kiến tuyết cùng sự uy hiếp khác.
Một binh sĩ dị nâng hệ phong xoáy lên gió bão, quét đi đám tuyết không ngừng rơi từ bầu trời cùng kiến tuyết.
Kiến tuyết dường như có thể điều khiển tuyết cùng băng, chúng lợi dụng bão
tuyết yểm hộ, mặc kệ công kích vây công một đám người.
"Đoàn trưởng, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chúng ta cần phải tìm được Kiến Hoàng hoặc Kiến Chúa."
Một binh sĩ tự rót cho mình một bình thuốc khôi phục dị năng, thuận tiện
xoa xoa cái mũi đỏ bừng bị lạnh đông cứng, nói với Ôn Minh bên cạnh.
Lần tập kích này xem ra là có kế hoạch đấy, ngoại trừ đám kiến tiến lần
thứ hai xuất hiện, nhất định còn có những con kiến tuyết có trí thông
minh khá cao đang ở một nơi bí mật gần đỏ chỉ huy, không phải Kiến Hoàng thì là Kiến Chúa.
Bắt giặc phải bắt kẻ làm vua trước, nhưng bây
giờ vấn đề lớn nhất chính là, bọn hắn căn bản không tìm thấy kẻ chỉ huy
tối cao ẩn nấp trong bóng tối, ngược lại bị bầy kiến tuyết vây công rồi.
"Nói thì dễ lắm, bây giờ chúng ta hoàn toàn bị bao vây ở đây rồi, đều không có cách này trợ giúp nơi khác."
"Hơn nữa trận tuyết rơi này không đơn giản, dù chúng ta thanh lý hết bên
người, nhưng tuyết đọng ở những nơi khác cũng sẽ bao phủ lấy chúng ta."
"Tuyết rơi chỉ ở khu vực này, người ở bên ngoài muốn tiếp tục trợ giúp trước
phải tốn thời gian dọn ra một con đường, đoàn trưởng, chúng ta phải nắm
chặt thời gian!"
Ôn Minh cũng muốn nắm chặt thời gian, bọn hắn đã chống đỡ một ngày, dù cho có mặc quần áo trang bị giữ ấm, nhưng lúc này thân thể vẫn động lạnh đến phát run như trước, thậm chí còn ảnh hưởng
đến một vài người phát dị năng.
Nhưng trước mắt bọn họ không có
viện quân, cũng không biết bầy kiến tuyết này đến cùng có bao nhiêu, mục đích của bọn chúng là gì, vì sao đem căn cứ Hoa Nam làm mục tiêu đầu
tiên?
"Cố gắng lên, chúng ta..."
Ôn Minh còn chưa có nói
xong đột nhiên ngừng lại, trong lòng cậu có trực giác, vừa ngẩng đầu
nhìn lên, có thứ gì đó bay về phía bên này.
"Đó là... Đại Hoàng!"
Ôn Minh biết rõ Đại Hoàng đi đâu, nó đến đại biểu Dao Dao cũng đã đến, trong lòng của cậu vui vẻ, cuối cùng cũng chờ được rồi!
Ôn Dao phóng ra tấm chắn tinh thần lực, mà Đại Hoàng cũng lợi dụng dị năng hệ phong của mình làm cho mình một tấm chắn gió, tấm chắn gió xoáy tròn cao tốc khiến cho những bông tuyết như lông ngỗng kia căn bản không thể đến gần một người một thú.
Đại Hoàng đáp xuống đất trống bọn họ
mới thanh lý trước đó, mà Ôn Dao cũng không kịp trò chuyện, tay Ôn vung
lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện nhiều thùng thuốc, Ôn Dao giới
thiệu sơ lược trọng điểm thuốc làm ấm viện nghiên cứu mới phát minh, sau đó đưa cho Ôn Minh vài bình đựng thuốc dạng phun sương nông dược.
"Thứ này là thứ viện trưởng Hứa nói?"
"Ừm, kiến tuyết không thích mùi này, phun trên người có thể khiến chúng rời xa."
Một binh sĩ không thể chờ đợi rót ngay một bình thuốc làm ấm, không đợi cả
người ấm áp đã đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỉ khiến chúng nó chán ghét
không thể gϊếŧ chết chúng à?"
Thấy Ôn Dao lắc đầu, hắn lặng lẽ trợn mắt trừng một cái, lầm bầm nói: "Gân gà, không chút tác dụng."
Cũng không phải sao, bọn hắn muốn gϊếŧ chết những con kiến tuyết này, bây giờ lại khiến bọn chúng chạy thì làm sao mà gϊếŧ?
Lời này vừa mới nói xong đã bị người bên cạnh đạp một cước: "Câm miệng, lắm lời quá."
Bọn họ không thể dùng, nhưng những người bình thường kia cần đấy!
Ôn Minh cũng không đưa đồ vật trong tay trả lại cho Ôn Dao, cậu đưa cho
một binh sĩ sau lưng, ngầng đầu nhìn lên Ôn Dao đang ngồi trên lưng Đại
Hoàng: "Dao Dao, bây giờ có khả năng cần em và Đại Hoàng giúp đỡ vài
chuyện."