Tang Lan lập tức đứng dậy mở cửa ra, một bóng dáng nhỏ nhắn mập mạp như đạn pháo vọt vào trong lòng Tang Lan.
Tang Lan vội đóng cửa lại, chặn gió rét lạnh thấu xương, ngồi xổm xuống giúp cậu nhóc vỗ hết bông tuyết rơi trên người.
Cậu nhóc không ngừng cọ cọ bả vai chị mình, giương mắt lên mới phát hiện trong nhà có thêm mấy chị gái lạ mặt.
"Chị ơi, các chị ấy là ai?"
"Khách." Tuy giọng nói Tang Lan vẫn bình thản như trước, nhưng rõ ràng hòa hoãn
không ít, có thể thấy được cô ấy rất để ý cậu em trai này.
Ôn Dao biết rõ cậu nhóc này tên Tang Trì, chỉ mới sáu tuổi, là một cậu bé bình thường.
So với Tang Lan, Tang Trì lớn lên trắng trắng mập mập, bởi vì trước đó vận động nên sắc mặt lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh, rõ ràng được chăm sóc vô
cùng tốt.
Tính cách Tang Trì cũng rất sáng sủa, thấy chị nói là khách, lập tức nở nụ
cười sáng lạn với các cô, lễ phép chào hỏi: "Chào các chị."
Đối
mặt với tiểu bao tử vừa đáng yêu vừa lễ phép, đương nhiên Hạ Y Huyên
cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, bầu không khí ngưng trệ trong phòng cũng dần dần tiêu tán, trở nên dễ dàng hơn.
Tiểu bao tử rất đáng yêu
cũng rất làm người khác yêu thích, nếu không phải gương mặt có vài phần
tương tự với Tang Lan, Hạ Y Huyên thật không biết đây chính là hai chị
em, tính cách đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược chênh lệch quá xa
rồi!
Nhưng bởi vì có Tang Trì ở đây, có mấy lời cũng không tiện
nói tiếp, Hạ Y Huyên để Tang Lan suy nghĩ thật kỹ, cô ấy đã ở căn cứ hơn một năm rồi, căn cứ đối đãi với những người có năng lực như thế nào có
lẽ cô ấy cũng rõ ràng, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, bọn hắn cũng sẽ không đổ trách nhiệm lên trên người cô ấy.
Hơn nữa, càng quan
trọng hơn là, Hạ Y Huyên nói cho cô ấy biết, bên trong viện nghiên cứu
sinh vật có không ít côn trùng biến dị, hỏi cô ấy có hứng thú đi xem hay không.
Việc này Ôn Dao đã nói trong đầu Hạ Y Huyên để cô nói ra, tuy Hạ Y Huyên không biết vì sao Ôn Dao bảo cô nói những lời này, nhưng vừa nói những lời này hiệu quả rất rõ ràng, con mắt Tang Lan sáng lên
trong khoảnh khắc.
Đợi các cô trở về chỗ ở của chính mình, Hạ Y Huyên tò mò hỏi: "Dao Dao, em xác định Tang Lan sẽ đồng ý à?"
Trước đó Hạ Y Huyên có nói với Tang Lan nếu Tang Lan suy nghĩ xong có thể tìm cô chủ nhiệm sinh hoạt liên hệ với mình, nhưng cô cảm thấy hy vọng
không lớn lắm, lúc ấy cô ấy cũng không thừa nhận dưỡng cổ.
"Sẽ."
Ôn Dao rất xác định, tuy không biết cô ấy làm sao đưa sâu độc vào căn cứ
mà không bị phát hiện, cũng không biết vì sao cô ấy không chịu thừa
nhận, nhưng Ôn Dao biết rõ, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.
"Được rồi, Dao Dao đã nói như vậy, chắc hẳn không có vấn đề rồi."
Hạ Y Huyên chẳng biết tại sao lại tin tưởng em họ mình tuyệt đối như thế:
"À, thì ra thật sự có sâu độc, chị chưa từng nhìn thấy đâu, cũng không
biết bộ dáng thế nào nữa đây..."
Không ngoại dự tính của Ôn Dao, giữa trưa ngày hôm sau, trường quân đội truyền đến tin tức, nói Tang Lan muốn gặp các cô.
Lúc này các cô không đi qua trường quân đội nữa, mà để Tang Lan để chỗ ở
của các cô, bởi vì Tang Lan không yên tâm về em trai của mình, nên Tang
Lan dẫn theo Tang Trì đi qua.
Bởi vì rất ít ra khỏi trường quân
đội, Tang Trì có vẻ hơi thận trọng, Hạ Y Huyên bảo Ngữ Điệp dẫn Tang Trì sang phòng khác chơi, chính mình và Ôn Dao ở lại.
Lần này Tang Lan ngoại trừ mang em trai đến, trong ngực còn ôm một chiếc bình nhỏ đen nhánh.
Từ lúc Tang Lan vào cửa đôi mắt Hạ Y Huyên đều dính lên chiếc bình gốm,
thậm chí ngay cả ánh mắt Ôn Dao cũng thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn về
phía chiếc bình.
Không có cách nào, hai người chưa từng nhìn thấy sâu độc nên vô cùng vô cùng tò mò với thứ bên trong.
Ôn Dao chú ý đến, bình gốm trước đó có nhiều chấn động tinh thần lực khác
nhau, hôm nay, bên trong chỉ còn một, chính là tinh thần lực mạnh nhất
kia.
Chẳng lẽ thứ này chính là Cổ Vương?
Tầm mắt của hai
người làm sao Tang Lan không phát giác, cô cũng không để ý, buông chiếc
bình gốm trong tay đặt lên trên bàn, sau đó nhìn Hạ Y Huyên không nói
lời nào.
Hạ Y Huyên ho nhẹ một tiếng, tuy cô rất muốn Tang Lan mở chiếc bình gốm cho các cô nhìn một cái, nhưng cô vẫn còn một chuyện
khác muốn hỏi.
"Em chỉ dưỡng cổ thôi sao? Có hiểu rõ những côn trùng biến dị kia không? Có năng lực khống chế bọn chúng hay không?"
Nếu giống như Mạn Toa có thể câu thông với động vật biến dị thì tốt quá
rồi, hoặc có thể sử dụng tinh thần lực khống chế côn trùng biến dị cũng
không tệ.
Nhưng trước mắt căn cứ chỉ biết dường như căn cứ Hoa
Tây có một người có thể khống chế côn trùng biến dị, mặc dù có tâm muốn
đến hắn đến, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thực hiện được.
Đáng tiếc Tang Lan: "Em chỉ biết dưỡng cổ."
Còn chưa chờ Hạ Y Huyên thất vọng, Tang Lan lại tiếp tục nói: "Nhưng A Kim có thể."
"A Kim? A Kim là ai?"
Nếu không phải biết rõem trai Tang Lan tên là Tang Trì, thiếu chút nữa cô cho rằng A Kim là gọi nó rồi.
Tang Lan không trả lời, cô duỗi hai tay ra, mở nắp bình gốm ra, sau đó gõ nhẹ lên thành bình hai cái.
Rất nhanh, bên trong bình vang lên tiếng xột xoạt, không bao lâu, một con bò cạp lớn cỡ bàn tay bò từ bên trong bình đi ra.
Đây rõ ràng là một con bò cạp biến dị, toàn thân nó màu vàng, vung vẩy hai
chiếc càng cực lớn, đặc thù nhất chính là, bò cạp vàng có ba chiếc đuôi
dài.
Bò cạp gọi là A Kim dạo quanh miệng bình gốm một vòng, sau
đó quay mắt nhìn về phía Hạ Y Huyên giương lên hai chiếc càng, ba chiếc
đuôi cũng không ngừng vung vẩy, dường như có xu thế tấn công.
Tang Lan thò tay nắm lấy thân thể A Kim, sau đó đặt nó trong lòng bàn tay
phải, còn tay trái nhẹ nhàng sờ lên lưng nó, khóe miệng câu dẫn ra một
tia cười yếu ớt.
Chẳng biết tại sao, Hạ Y Huyên nhìn thấy một màn trước mắt này, cô cảm thấy da đầu run lên một trận, nhịn không được nhẹ nhàng lùi xuống, có chút không được tự nhiên.
Ngược lại vẻ mặt
Ôn Dao không chút thay đổi, Ôn Dao nghiêm túc quan sát bò cạp vàng trở
nên vô cùng dịu ngoan trong tay Tang Lan, ngoại trừ chấ động tinh thần
lực cường ra, tạm thời không phát hiện chỗ nào đặc biệt nữa.
Tang Lan sờ soạn một hồi, sau đó đem ngón giữa tay trái đặt nhẹ bên miệng bò cạp vàng.
Ngay sau đó, Hạ Y Huyên liền nhìn thấy hai chiếc càng con bò cạp vàng kia
khoác lên ngón giữa Tang Lan, sau đó há miệng cắn mạnh xuống!
"Híz-khà-zzz —— "
Hạ Y Huyên hít sâu một hơi, cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng lên cả rồi, sau lưng từng đợt lạnh run.
Tang Lan lại dùng máu của mình cho con bò cạp vàng ăn!
Khó trách ngày đầu tiên lúc nhìn thấy cô ấy sắc mặt cô ấy tái nhợt như thế, nếu trường quân đội không ngược đãi cắt xén đồ ăn của cô ấy, cứ tiếp
tục như vậy sắc mặt không trắng mới lạ!
Cái này chính là mất máu quá nhiều mà!
Tình huống như vậy không duy trì được bao lâu, rất nhanh bò cạp vàng liền
ngừng lại, sau đó bắt đầu nằm sấp trong lòng bàn tay của Tang Lan, ba
chiếc đuôi thỉnh thoảng lại múa động, dường như tâm tình rất tốt.
Tang Lan cũng mặc kệ hành vi chính mình tạo thành bao nhiêu chấn động cho
người đối diện, cô cầm ngón tay đổ máu bỏ vào trong miệng mút mút, sau
đó ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Y Huyên, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước.
Khóe miệng Hạ Y Huyên co quắp, nở nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép với
Tang Lan, trong lòng không ngừng gào thét: có so sánh mới biết, em họ
nhà mình đáng yêu hơn nhiều!
Hạ Y Huyên cũng không biết đối phương làm vậy trước mặt các cô là có ý gì, nhưng nên hỏi cũng phải hỏi.
"A Kim là nó?"
Tang Lan gật đầu.
"Vậy nó có thể khống chế tất cả côn trùng biến dị à? Có phải có chủng loại đặc biệt hay hạn chế cấp bậc gì không?"
Tang Lan trầm mặc, sau đó trả lời: "Phải nhìn."
Muốn nhìn cũng rất đơn giản đấy, Hạ Y Huyên sớm đã lấy từ Tề Cảnh Huy mấy
con kiến tuyết, nhốt bọn chúng bên trong bình thủy tinh.
Tang Lan tiến đến gần bình thủy tinh, cẩn thận quan sát kiến tuyết.
Ôn Dao phát hiện, cô ấy thật sự rất hứng thú với loại côn trùng biến dị
này, trong ánh mắt đều sáng ngời, hơn nữa chấn động tinh thần lực cũng
mãnh liệt hơn rất nhiều.
"Đây chính là kiến tuyết, côn trùng biến dị có tính ăn thịt, còn rất hung tàn, bởi vì biết bay, hơn nữa màu sắc
rất giống tuyết, lại không sợ lạnh, cứ chui vào trong tuyết, rất khó tìm kiếm."