Nghe giọng điệu Hạ Y Huyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, Ôn Dao hoài
nghi, nếu để chị ấy biết người nào đưa ra đề nghị này, có khi nào thuấn
di đến nhà đối phương trùm bao bố đập một trận hay không?
Ôn Dao cảm thấy không cần thiết tức giận như vậy, chỉ là đề nghị thôi, có thể áp dụng hay không lại là một chuyện khác.
Tuy Hạ Y Huyên đã mắng những người kia một trận, nhưng vẫn còn chưa hết
giận: "Cũng may bác Tề bác bỏ đề nghị này, bằng không những cô gái vất
vả vượt qua nỗi đau có thể tự làm chủ cuộc đời của mình lại phải biến
thành máy móc sinh sản! Cho dù là tận thế, cũng không thể cứ bộ dạng như vậy!"
Hạ Y Huyên cho rằng nếu có người muốn mang thai muốn sanh
con đó là sự lựa chọn của các cô ấy, tuyệt đối không thể ép buộc phụ nữ
sinh con.
Nhưng...
Trong lòng cô ẩn ẩn cảm thấy, tuy lần
này không thông qua đề nghị kia, nhưng nếu tỷ lệ sinh sản vẫn thấp như
thế... có khả năng thật sự có một ngày nữ giới không thể không biến
thành cỗ máy sinh sản rồi...
Tuy bây giờ căn cứ không yêu cầu
cưỡng chế tất cả nữ giới phải sinh con, nhưng đãi ngộ của phụ nữ có thay tăng lên mắt thường đều có thể nhìn thấy được, tình huống như vậy hấp
dẫn không ít nữ giới, dù sao cuộc sống của người bình thường bây giờ
miễn cưỡng xem như có thể còn sống, sau đó muốn được sinh sống tốt hơn
phải dựa vào năng lực của mình rồi.
Sau đó trong vòng vài ngày, sóng ngầm trong căn cứ bắt đầu khởi động, không ít người nảy sinh tiểu tâm tư.
Mỗi ngày Ôn Dao đều có thể nghe Hạ Y Huyên kể cho mình đủ loại tin tức nhỏ, hôm nay đoàn dị năng nào vì một cô gái bình thường mà đánh nhau, ngày
mai ở đâu toát ra một "Hiệp hội phụ nữ" kháng nghị.
Ôn Dao thật tình cảm thấy, đây đều dò quá rảnh rỗi mà ra.
Mùa đông cho dù bên trong căn cứ hay bên ngoài căn cứ đều không có nhiều
nhiệm vụ, dĩ nhiên rảnh rỗi quá nên mới có nhiều tâm tư tìm chuyện để
làm chứ sao.
Hiển nhiên, cách nghĩ của cao tầng căn cứ cũng như
Ôn Dao, không đến vài ngày đại sảnh nhiệm vụ căn cứ xuất hiện không ít
nhiệm vụ cưỡng chế, để cho đa phần mọi người trong căn cứ bắt đầu lu bù
công việc.
Cách tết âm lịch còn không đến một tháng, so với tết
nguyên đán, hiển nhiên người Hoa quốc càng xem trọng tết âm lịch truyền
thống hơn, cho dù đây là thời điểm tận thế, bọn hắn cũng muốn vui vẻ
chúc mừng một phen.
Sáng sớm ngày hôm nay, sau khi Ôn Dao luyện
xong kiện thể thuật mở cửa phòng, bị mảnh trắng xóa sáng ngời trước mắt, Ôn Dao nhịn không được nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên,
lỗ tai bên trái truyền đến tiếng xé gió, không kịp ngẫm nghĩ, Ôn Dao đã
ngửa đầu ra sau, cảm giác lạnh như băng sượt qua bên chóp mũi "Bộp~" một tiếng, cái gì đó đánh vào trên khung cửa.
"Oa, Dao Dao, vậy mà em tránh thoát được!"
Ôn Dao mở mắt nhìn theo giọng nói kia, chỉ thấy chị họ tiện nghi Hạ Y
Huyên mặc áo lông màu đỏ đứng trong sân, tay phải cầm một quả cầu tuyết. Phía sau chị ấy trắng xóa một mảnh, cứ như một đóa hồng mai nở rộ trong mảnh trời băng thiên tuyết địa này, vô cùng chói mắt.
Thì ra, tuyết rơi à.
Bởi vì nguyên nhân địa lý của căn cứ Hoa Nam, mùa đông cũng không thường có tuyết rơi, cũng hơn nửa tháng trước mới có một trận tuyết đầu mùa, bông tuyết vô cùng nhỏ, rơi xuống đất lập tức tan ra.
Nhưng hôm nay trận tuyết này hiển nhiên muốn lớn hơn, ở giữa trời đất chỉ một màu, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng bạc.
Bông tuyết từng mảnh bay theo gió bay từ bầu trời rơi xuống, bốn phía giống như kéo màn tơ màu trắng.
Ngữ Điệp mặc áo lông màu cam mang theo Mạn Mạn ở sân nhỏ bên kia chất người tuyết, đã có một hình thức ban đầu, chỉ còn chưa trang trí chi tiết tỉ
mỉ mà thôi.
Mạn Mạn nằm sấp trên đỉnh đầu người tuyết, giống như
đỉnh đầu người tuyết đội chiếc nón màu xanh (cắm sừng!). Nó hào hứng
bừng bừng duỗi ra tất cả dây leo của mình muốn giúp đỡ, nhưng chỉ làm
trở ngại chứ không giúp được gì, chỉ là Ngữ Điệp cũng không thèm để ý,
đối với hành vi của Mạn Mạn mở một mắt nhắm một mắt, chỉ một từ hình
dung nó càn quấy quá.
Đại Hoàng cũng chơi tuyết ở trong sân, thân hình cực lớn đánh tới nhảy xuống, bộ lông trên người dính đầy bông
tuyết, sắp biến thành đại bạch hổ rồi.
"Dao Dao, tuyết này rơi
một buổi tối rồi, đến bây giờ còn không ngừng, nhưng ngược lại đã ít đi
một chút. Em nhanh mặc thêm quần áo đi, chúng ta cùng chơi ném tuyết!"
Hiển nhiên Hạ Y Huyên rất hưng phấn, vừa nói vừa ném quả cầu tuyết khác
trong tay về phía Ôn Dao, lại bị Ôn Dao nhẹ nhàng tránh thoát.
Tuy Ôn Dao không có hứng thú gì với trò ném tuyết, nhưng Hạ Y Huyên có
"thịnh tình mời" như thế, vẫn mặc thêm quần áo gia nhập vào.
"Dao Dao, loại chuyện ném tuyết này không thể dùng dị năng, bằng khong6c chẳng còn niềm vui thú gì nữa đâu nhá?"
Vào lần thứ ba ném quả cầu tuyết bị tấm chắn trong suốt không nhìn rõ ngăn
chặn, Hạ Y Huyên không thể không cấm em họ dùng dị năng.
Cả đám
các cô trên người trên tóc đều đọng không ít bông tuyết, trên người Ôn
Dao lại sạch sẽ đấy, trên người dường như có tấm chắn trong suốt vậy,
làm cô nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt nha.
Nghĩ nghĩ, Ôn Dao thu hồi tấm chắn tinh thần lực, xoay người nặn ra một quả cầu tuyết, ra tay bất ngờ đập tới Hạ Y Huyên!
"A!" Hạ Y Huyên hoàn toàn không phòng bị, bị nện một phát, cặn tuyết rơi vào cổ áo, đông lạnh khiến cả người cô rùng mình.
Hạ Y Huyên hơi sửng sốt, đợi đến khi phản ứng kịp mới phát hiện em họ đã chạy ra ngoài mấy mét.
"Được lắm, lại chơi đánh lén! Xem chiêu!" Hạ Y Huyên nắm lên hai quả cầu tuyết, vừa đuổi theo Ôn Dao vừa vừa ném về phía trước.
Không bao lâu, Ngữ Điệp cùng Mạn Mạn cũng gia nhập vào, lợi hại nhất phải kể
đến Mạn Mạn, mười hai nhánh dây leo xoáy lên một đám quả cầu tuyết, tấn
công tất cả các phía không khác biệt!
Một nhóm người các cô chơi vui vẻ quên trời quên đất trong sân, toàn bộ căn cứ cũng vì trận tuyết rơi bất ngờ này mà hoan hô.
Đặc biệt là bọn nhỏ mới nhập ngũ kia, bọn chúng đều kêu gọi bạn bè ra chơi
đùa trong đống tuyết, còn có người chạy ra mấy mặt hồ trong căn cứ, xem
có phải bị đóng băng hết rồi hay không.
Khu Ninh Bình mới phân
chia ra, chủ yếu ở lại chính là một vài người bình thường có công việc
ổn định, tuy cuộc sống của bọn họ kém hơn dị năng giả, nhưng dựa vào thu thập điểm tín dụng ổn định, ít nhất có thể ăn đủ no mặc ấm.
Trong một tòa nhà năm tầng mới xây, một bé trai khoảng mười tuổi bưng một người tuyết nhỏ vào nhà trên tầng hai.
Cậu bé vừa vào cửa, mẹ cậu liền đặt người tuyết lên trên bệ cửa số, vừa
dùng khăn mặt lau bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cậu vừa quở trách
nói: "Trời lạnh như vậy còn chạy ra ngoài chơi, con xem con đi, quần áo
đều ướt cả, cẩn thận bị cảm lạnh! Mau đến đây uống chút nước ấm!"
Trong căn cứ người bình thường sợ nhất chính là sinh bệnh, bất kể bệnh gì,
bây giờ tài nguyên thuốc khan hiếm lắm, coi như có dị năng giả hệ trị
liệu cũng không có khả năng chữa hết tất cả các loại bệnh, đi bệnh viện
khám lại mất một số điểm tín dụng, người bình thường như bọn hắn thật
không thể đến nổi bệnh viện mà.
Mũi và khuôn mặt bé trai đều bị
đông lạnh đến đỏ bừng bừng, cậu lộ ra nụ cười nịnh nọt với mẹ mình, sau
đó đi theo mẹ uống nước ấm.
Người tuyết bị mang về bỏ lại trên bệ cửa sổ, thời gian dần dần qua, người tuyết từ từ hòa tan, rất nhanh chỉ còn lại một đống băng nhỏ, từng giọt nước tuyết chảy xuống từ bệ cửa
sổ.
Không có người chú ý tới, trong tuyết đã hòa tan có mấy trứng côn trùng màu trắng lớn như hạt gạo...