Sau khi thầy giáo rời đi, tiếng ồn ào trong lớp học dần dần thấp xuống,
các học sinh cũng không có ý định đi ra khỏi lớp, mà dùng ánh mắt mịt mờ dò xét Ôn Dao, dường như muốn tiến lên nói gì đó.
Đây là ngày
thứ ba Ôn Dao đi học, thật ra ngay ngày đầu tiên bọn chúng đã muốn chào
hỏi với cô bé có dung mạo tinh xảo đáng yêu này rồi, đáng tiếc cả người
cô bé quanh quẩn hơi thở người sống chớ đến gần, đặc biệt cô bé dùng đôi mắt tĩnh mịch sâu như đáy biển nhìn vào người khác, sẽ khiến cho người
đó cảm giác cả người đều bị nhìn thấu.
Cộng thêm Ôn Dao cũng
không thích trả lời vấn đề của bọn chúng, sau giờ học liền rời đi, bởi
vậy đến bây giờ bọn chúng cũng chỉ biết tên của Ôn Dao.
Khóa học
tiếp theo chính là chiến đấu thực tế, đối với Ôn Doa mà nói khóa học này không tất yếu, Ôn Dao cầm sách vở trên mặt bàn, đứng dậy đi ra phòng
học.
"À, lại chưa nói được lời nào!" Một thiếu niên dáng người
khá mủm mỉm ngẩng đầu nhìn theo hướng Ôn Dao rời khỏi, mặt mũi tràn đầy
thất vọng.
Cô bé thật đáng yêu, cũng giống như em gái của cậu, đáng tiếc em gái cậu đã...
Trong đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia bi thống, không đợi cậu tiếp tục
thương cảm, người bạn ngồi cùng bàn dùng sức vỗ vai cậu một cái.
"Chỉ nói mà không hành động thì có ích gì, chính cậu không lên làm quen còn trách được ai?"
Thiếu niên bình phục tâm tình của mình, một lần nữa nở nụ cười: "Cậu nằm mơ đi, có bản lĩnh tự cậu lên đi...!"
"Tớ mới không cần, ánh mắt con nhóc kia nhìn người thật khiến người cảm thấy sợ hãi nha, tớ sợ."
"Nói cái gì đó, người ta không phải chỉ không thích nói chuyện sao, có cần
phải nói như vậy không! Hơn nữa cô bé ấy cũng nhỏ tuổi hơn chúng ta,
không phải tên con nhóc."
Chung quanh có thiếu niên trêu chọc,
nhưng nói thật, nếu thật bảo bọn chúng lên làm quen với Ôn Dao, bọn
chúng cũng không dám, tuổi cô bé còn nhỏ nhưng khí thế quá lớn, bọn
chúng cũng không phải người không có ánh mắt.
"Tớ cảm thấy điều
chúng ta đoán trước đó đúng rồi ấy, cô bé họ Ôn, quả thật khí thế hai
mét tám, nhất định là em gái đoàn trưởng Ôn Minh! Tuy cô bé không thừa
nhận, nói không chừng lúc ấy người ta mặc định như thế rồi nha."
Bọn chúng đều nghe nói Ôn Minh có một cô em gái, hơn nữa vô cùng sủng nịch, trong quân đội nổi danh "sủng muội cuồng ma", chỉ là bọn chúng chưa
từng gặp mà thôi.
Ngày đầu tiên Ôn Dao đến bọn chúng đã hoài nghi Ôn Dao chính là "em gái" trong truyền thuyết kia, chẳng qua lúc đó hỏi
Ôn Dao không trả lời.
"Vậy thì sao? Phải hay không cũng không có
bao nhiêu quan hệ với chúng ta! Tớ thấy các cậu vẫn nên nắm chắc thời
gian đọc sách ôn tập đi, đừng để đến lúc đó thật sự rớt tốt nghiệp."
Tiếng ồn ào trong lớp không biết có người nào mở miệng nói một câu như vậy, những người khác cũng dần dần tỉnh táo lại.
Đúng vậy, có phải hay không thật không có quan hệ gì với bọn chúng cả.
Nhưng thật ra bọn chúng cũng không muốn làm gì cả, chẳng lẽ có tâm tình muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng cũng sai sao?!
Ôn Dao không biết những chuyện xảy ra sau khi mình rời khỏi lớp học, sở dĩ Ôn Dao đến nơi này là vì một mình đọc sách cũng không hiểu một vài chỗ
lắm, vẫn là lúc ấy Hạ Y Huyên nhìn thấy Ôn Dao một mình bưng quyển sách
dày nặng《Bách khoa sinh vật biến dị mới》nghiên cứu, đề nghị Ôn Dao có
thể đến trường quân đội tham học vài buổi.
Những khóa học văn hóa này nội dung lớp phổ thông cơ bản đều giống lớp dị năng, Ôn Dao không
muốn bị đám trẻ đầu gấu quen biết quấn lấy, nên trực tiếp chọn vào lớp
phổ thông cấp cao.
Trong đầu Ôn Dao còn đang hồi tưởng lại nội
dung thầy giáo đã nói trên lớp học, không thể không nói lực lượng quốc
gia rất cường đại, sau tận thế tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học mũi
nhọn đều tập trung lại, trong thời gian ngắn đã lấy được thành quả cực
lớn.
Nếu không có bọn họ, dựa vào bản thân tự mình tìm kiếm, ai
biết lúc nào mới có thể biết rõ tập tính và tác dụng của những sinh vật
biến dị kia.
Tuy bây giờ những sinh vật biến dị kia càng ngày
càng lợi hại, nhưng không ít sinh vật biến dị có rất nhiều tác dụng, tỷ
lệ giá trị trao đổi vật tư cũng không tệ quanh năm đều được thu vào,
thậm chí có nhiều người chuyên môn đi vào rừng tìm kiếm.
Đi tới
đi tới, Ôn Dao nện bước chân ngắn, Ôn Dao vừa nghiêng đầu nhìn thoáng
qua góc rẽ phía trước, quay người đổi sang hướng khác.
Không bao lâu, từ góc rẽ có mấy thiếu niên lao ra, đúng là đám trẻ đầu gấu Ôn Dao ghét bỏ trong lòng.
Bọn chúng mơ hồ nghe tin Ôn Dao đến trường quân đội đi học, đang muốn đi
chứng minh xem có đúng hay không, thật vất vả xin phép huấn luyện viên
khó chơi, chạy đến lớp phổ thông.
Tránh né đám trẻ đầu gấu Ôn Dao trở về chỗ ở của mình, không bao lâu sau anh trai mười ngày không nhìn
thấy đi qua, cậu mang vài bản tư liệu đến cho Ôn Dao.
"Nghe nói gần đây em đi học ở trường quân đội, những tư liệu này đều là một vài sinh vật biến dị đã biết trước mắt."
Bên trong sách xuất bản vẫn có không ít thứ không nói rõ ràng chính xác,
đây là cơ mật của viện nghiên cứu, Ôn Minh nghe nói về hướng đi gần đây
của em gái, đặc biệt dành chút thời gian đi qua bên viện nghiên cứu lấy
đấy.
Đối với người khác mà nói đây là thứ cơ mật, Ôn Dao nói muốn, chỉ cần báo cáo lên bên trên là được.
Thấy em gái cúi đầu lật xem tư liệu trong tay, Ôn Minh vừa cẩn thận từng li
từng tí đánh giá vẻ mặt Ôn Dao vừa nói ý đồ khác của mình.
"Bởi
vì một ít tình huống đặc biệt, tết âm lịch năm nay có khả năng hai anh
em mình không trở lại căn cứ Hoa Bắc đón năm mới rồi."
Gần đây Ôn Minh bận rộn nhiều việc, bởi vì muốn tiếp theo chuẩn bị gần đây bề bộn
nhiều việc, bởi vì phải chuẩn bị tiếp nhận căn cứ mới, gần đây cậu loay
hoay như con quay, thậm chí không dành được bao nhiêu thời gian để tu
luyện.
Hạ lão cùng Hạ lão phu nhân úp mở phê bình bọn họ không
quay về mừng lễ năm mới, tổng chỉ gặp mặt một lần, ở chung không đến một tháng, bây giờ lại cách xa một năm, thật vất vả chờ đến năm mới, không
nghĩ đến lại không trở về!
Cho dù một tháng gọi một cú điện thoại cũng không thể an ủi tâm tình hai ông bà muốn gặp cháu trai cháu gái.
Cho dù Ôn Minh không trở lại, tốt xấu gì cũng nên để cháu gái ngoan ngoãn của bọn họ trở về chứ!
"Dao Dao, nếu em muốn trở về... anh sẽ sắp xếp người đưa em đi."
Nghe vậy Ôn Dao lắc đầu, nửa điểm cũng không có ý định trở về, hơn nữa cho
dù Ôn Dao thật sự muốn về, xe bay Thor tặng vẫn rất hữu dụng đấy, hành
trình không đến một ngày mà thôi.
Nhưng Ôn Dao vẫn cảm thấy ở căn cứ Hoa Nam càng tự do hơn, muốn làm gì thì làm, trở về còn phải để ý
đến cách nghĩ của những người khác, quá phiền rồi!
"Thật sự không quay về? Em đã rất lâu không gặp cha mẹ đấy?"
Trước tận thế em gái đều ở nhà với cha mẹ, mười năm qua còn chưa từng tách
rời, cậu cho rằng cha mẹ đi, em gái sẽ không thích ứng, không nghĩ đến
đều sắp qua hai năm, em gái cũng không có nửa điểm lưu luyến gia đình.
Quả nhiên... Không hổ là anh em ruột sao? Từ nhỏ cậu cũng không lưu luyến gia đình nha!
"Không đi."
Có cái gì tốt về xem đâu chứ, đã ăn cẩu lương hơn mười năm cũng đủ lắm rồi, còn lại, vẫn nhét cho những người khác đi.
Thấy em gái thật sự không có nửa điểm mất mát khi không gặp được cha mẹ và
ông bà ngoại, Ôn Minh dặn dò vài câu liền vội vàng trở về quân khu.
Thời gian một ngày trôi qua, Ôn Dao khó có được an ổn dừng lại trong căn cứ, mỗi ngày từng bước làm chuyện của mình.
Thời điểm tết âm lịch sắp đến, Hạ Y Huyên đã mang đến tin tức tốt phấn chấn lòng người.
"Dao Dao, tin tức lớn tin tức lớn đây! Căn cứ có người mang thai!"