Khả năng duy nhất là cô bé kia dường như vẫn luôn ở bên ngoài thế giới.
Đây là xem như trả tiền cơm cho cô sao?
Cảnh San đột nhiên cười một tiếng, nụ cười không mang theo vài phần nghề
nghiệp, lúc này đáy mắt thanh lãnh cũng hiện lên một chút vui vẻ.
Nói như vậy vẫn là cô buôn bán lời rồi? Quả nhiên là một đứa trẻ làm cho người khác khó nắm bắt.
Mà bên kia, Hạ Y Huyên cũng đang nói đến Cảnh San.
"... Trước kia từng gặp cô ấy mấy lần ở căn cứ, chỉ gật đầu chào hỏi mà
thôi, lần này lại nhiệt tình như vậy, không hợp với danh xưng người đẹp
băng sơn nha. Nhưng Dao Dao này, không phải cô ấy có chuyện gì cần em
chứ?"
Hạ Y Huyên nói như vậy cũng không phải không có căn cứ, với tư cách phó đoàn trường đoàn dị năng Hướng Dương, đối với người bên
ngoài luôn lạnh như băng, không biết còn tưởng rằng cô ấy là dị năng giả hệ băng đây này.
Lúc này tuy nói không phải đón tiếp vô cùng
nhiệt tình, nhưng làm cho một người thanh lãnh luôn nở nụ cười chủ động
nói chuyện, thấy thế nào cũng có chút quái quái.
"Không biết."
Ôn Dao cũng không rõ mục đích của đối phương cho lắm, có điều Ôn Dao cũng
đã trả tiền cơm rồi, nếu thực sự cô ấy có mục đích sau này sẽ biết thôi, bây giờ không cần phải lo sợ không đâu.
"Được rồi, mặc kệ, chúng ta tiếp tục đi dạo!"
Hạ Y Huyên dẫn Ôn Dao đi dạo nơi khác ở khu giao dịch, cửa hàng mới còn
bán vũ khí trang bị chuyên môn nữa, nhưng đa phần đều dùng da lông vẩy
của dị thú hoặc móng vuốt sắc bén làm thành đấy, hơn nữa còn thô ráp hơn quân đội chế biến rất nhiều.
Cho dù như thế, trong lúc này vẫn
chật ních dị năng giả như trước, không ít người ở bên trong còn cầm da
lông hoặc móng vuốt sắc bén của dị thú không biết tên.
"Chỗ đó
cũng có thể tự mình cung cấp tài liệu, sau đó nhờ cửa hàng hỗ trợ chế
tạo, còn thích hợp cho cá nhân hơn, nhưng phí tổn cũng không rẻ."
Hạ Y Huyên thấy em họ dường như cảm thấy hứng thú, tiến đến gần nhỏ giọng
nói bên tai Ôn Dao: "Bác Tề và Ôn Minh đưa cho em những thứ kia còn tốt
hơn ở đây nhiều, không cần nhìn nữa."
Ôn Dao gật đầu, Ôn Dao chỉ
là thấy những thứ này không khỏi nhớ đến chuyện kiếp trước, đã rất lâu
rồi Ôn Dao không nghĩ đến những chuyện đó rồi, những ký ức kia dường như cũng sắp bị quên lãng.
Gần hiệp hội dị năng, Ôn Dao còn phát
hiện tiệm sách, nhưng tiệm sách này rất rõ ràng có bóng dáng của căn cứ ở bên trong, bên trong bán không ít sách về tin tức một vài sinh vật biến dị biết rõ trước mắt, văn hay tranh đẹp.
Ngay từ đầu Ôn Dao muốn mua vài cuốn, nhưng Hạ Y Huyên ngăn lại, cô nói với Ôn Dao sách ở đây
đều là bản cắt giảm, thật muốn xem thì có thể tìm bác Tề lấy bản đầy đủ
mà xem.
Đợi đến buổi trưa trở về, Ôn Dao ngoại trừ ăn một bữa cơm, cũng không mua bất cứ cái gì.
Không có cách nào, bây giờ đồ vật ở khu giao dịch căn cứ Ôn Dao không tìm
được thứ gì mình cần rồi, muốn mua rẻ bán đắt cũng không được.
Hai ngày sau đó, Hạ Y Huyên lại lôi kéo Ôn Dao chạy đến mấy khu vực khác
trong căn cứ, trong thời gian một năm này căn cứ Hoa Nam thay đổi rất
nhiều, xuất hiện không ít thứ mới lạ.
Có điều sau đó Ôn Dao không chịu ra ngoài nữa, nên biết cũng biết gần hết rồi, Ôn Dao càng vui lòng ở trong phòng, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai Hạ Y Huyên gọi Ôn Dao
rời giường đi ra ngoài xem chào cờ.
Lúc thức dậy trời còn chưa sáng hẳn, tới tăm mờ mịt đấy, trong không khí còn mang theo hơi thở ẩm ướt.
Các cô đi lẫn trong một đám dị năng giả và người bình thường đến một quảng
trưởng cỡ lớn ở khu vực gần đó, Ôn Dao phát hiện người không nhiều lắm,
đến sớm đều là một ít người già hơn bảy mươi tuổi, Ôn Dao còn nhìn thấy
mấy ông bà lão hơn sáu bảy mươi tuổi.
Lục tục ngo ngoe cũng có
những người khác đi đến quảng trường, nhìn thấy người quen còn chào hỏi
nhau, sau đó ba người thành một nhóm nói chuyện phiếm với nhau, vốn
quảng trưởng đang yên tĩnh cũng dần dần ầm ĩ lên.
"Người không phải rất nhiều."
Không phải nói là hoạt động cưỡng chế sao? Mọi người chung quanh đều phải
tham gia hết chứ, làm sao chỉ có một nhóm người thế này?
Tuy nói
không đầu không đuôi một câu, nhưng Hạ Y Huyên một giây hiểu ngay ý của
em họ nhỏ, cô giải thích nói: "Thời gian còn chưa tới, lát nữa sẽ càng
ngày càng nhiều người hơn. Hơn nữa bây giờ quản lý cũng gần giống trước
kia, mỗi phân khu, trách nhiệm đến từng cá nhân, mỗi tầng lầu mỗi tầng
trường, mỗi tòa nhà đều có Lầu trưởng, từng chung cư còn có khu trưởng
hoặc khu ủy hội, bọn hắn sẽ giám sát đấy."
Như thế cũng không khác với trước tận thế cho lắm, cái này có lẽ là sự khác nhau giữa có chính phủ và không có chính phủ.
Hạ Y Huyên dẫn Ôn Dao đi phía trước nhất, tuy vị trí phía trước cũng không ít, nhưng Hạ Y Huyên vì an toàn, trực tiếp đứng ở bên cạnh một đám binh sĩ tuần tra, còn bắt chuyện cùng một tiểu đội trưởng.
Người càng ngày càng nhiều, hơn nữa dị năng giả đứng tách ra với người bình
thường, hơn nữa vị trí dị năng giả của bọn hắn rất tốt. Cho dù bọn hắn
làm trò đến chậm, nhưng không ngừng có người chủ động nhường lại vị trí
tốt của mình.
Đương nhiên trong dị năng giả cũng có một ít người
bình thường, bọn hắn đều là người trong một nhà, tinh thần diện mạo và
cách ăn mặc đều khác hẳn người bình thường.
Người bình thường đối với dị năng giả rõ ràng rất sợ hãi, có ít người thậm chí còn mang theo
nụ cười nịnh nọt những người nhà của dị năng giả kia.
Đã có phân chia thân phận đẳng cấp rồi à?
Ánh mắt Ôn Dao tối ám, cho dù căn cứ cố gắng tăng trình độ sinh hoạt của
người bình thường lên, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra ưu đãi
của dị năng giả, bọn hắn cống hiến cho căn cứ là điều không thể phủ
nhận, lực chiến đấu của bọn hắn là nhu cầu cấp bách của căn cứ đấy.
Mặc kệ có bao nhiêu người không muốn, lại có bao nhiêu người mừng thầm, thế giới này đã là một thế giới thực lực vi tôn, mạnh được yếu thua, khôn
sống mống chết.
Thời điểm trời có chút sáng lên, trên quảng
trường đã đứng đầy người, liếc nhìn lại, người tới tấp nập, dường như
không nhìn thấy đến tận cùng.
Dân chúng trong căn cứ cũng không
phải lần đầu tiên chào cờ, không cần các binh sĩ tổ chức, vô cùng tự
giác đứng thẳng, cũng không xảy ra sự kiện chen chúc giẫm đạp.
Không có người lớn tiếng ồn ào, đa phần mọi người đều châu đầu ghé tai lặng lẽ nói với nhau.
Ôn Dao và Hạ Y Huyên hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người, đặc biệt là
những người đứng ở hàng đầu tiên, đều dùng ánh mắt mịt mờ không rõ đánh
giá các cô, suy đoán thân phận của các cô.
Đối với những ánh mắt
dò xét ngoài sáng trong tối kia, Ôn Dao không có bất kỳ phản ứng nào,
chỉ tùy ý nhìn bốn phía chung quanh, nghĩ thầm làm sao còn chưa bắt đầu.
Lúc này, Hạ Y Huyên lại tiến đến bên tai Ôn Dao nói ra: "Em đừng thấy bây
giờ những người kia nghe lời như vậy, lúc mới bắt đầu không ít người gây chuyện đấy. Đặc biệt là những dị năng giả kia, ngại mỗi tuần giày vò
bọn hắn một lần, bọn hắn đều không muốn đến."
Nói đến chuyện này
Hạ Y Huyên thoáng dừng một phát, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà
cười khúc khích, thấy ánh mắt nghi hoặc của Ôn Dao quăng về phía mình,
cô vội ngừng cười tiếp tục nói: "Những kẻ gây chuyện kia bị thu thập vô
cùng thảm, hơn nữa còn ném hết mặt mũi trước mặt những người bình thường kia, sau đó như cháu ngoan vậy, ngoan ngoãn nghe lời không chịu được.
Ngừng, thật sự không dạy dỗ liền không nhớ lâu, nhưng những kẻ kêu gào
lợi hại nhất thường là những dị năng giả bình thường, một chút cũng
không biết xem sắc mặt nhìn người."
Hạ Y Huyên đang tám chuyện,
đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một hồi còi chói tai, có người dường như đang thử thử tín hiệu, sau đó một ca khúc sục sôi hăm hở tiến lên
vang lên toàn bộ quảng trường!