Cửa bên ghế phụ xe jeep nhanh chóng mở ra, một cô gái tóc ngắn gọn gàng, dáng người tràn đầy sức sống xuống xe đi đến.
Vẻ mặt cô vô cùng lạnh lùng, nhưng thời điểm nhìn về phía Ôn Dao vẫn là
bình tĩnh, tận lực dùng âm thanh nhu hòa nhất hỏi thăm: "Ôn tiểu thư, có muốn cùng chúng tôi trở về căn cứ không?"
Cảnh San từ xa xa nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy che chiếc dù nhỏ màu vàng chậm rãi đi ở ven
đường, trong tận thế nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật không bình
thường, thậm chí còn có thể nói cực kỳ hiếm thấy.
Trong xe đồng
bạn đang suy đoán thân phận của đối phương, còn có người đề nghị có muốn cho cô bé quá giang một đoạn đường hay không, dù sao xem ra cũng đi căn cứ Hoa Nam đấy.
Vào lúc xe chạy ngang qua người đứa bé kia, từ
chiếc dù hé lộ ra một bên mặt mơ hồ có cảm giác quen thuộc, không nghĩ
đến gọi một tiếng, thật đúng là không nhận nhầm người.
Ôn Dao nhớ lại một phen, rất nhanh nhớ ra người trước mặt này, một
năm trước trong căn cứ tổ chức trận tỷ thí dị năng Cảnh San bị tinh thần lực quỷ dị của Dư Thanh Dương gây thương tích.
Tiểu đội dị năng của bọn hắn gọi là gì nhỉ?
Thấy Ôn Dao không nói lời nào, Cảnh San cho rằng đối phương không nhớ rõ
mình là ai, liền chủ động giải thích nói: "Ôn tiểu thư, có phải cô bé
không nhớ chị hay không? Chị là Cảnh San phó đàn trưởng đoàn dị năng
Hướng Dương, lúc trước chị bị tinh thần lực tấn công gây thương tích, là em đã cứu chị đấy."
Quá trình xảy ra chuyện này là đoàn trưởng
nói cho cô biết đấy, sau này cô muốn tự mình nói cảm ơn, nhưng Ôn Dao
không thường xuất hiện ở khu vực khác ngoài quân đội, chỉ có thể nhìn
thấy Ôn Dao ở xa xa một hai lần, cuối cùng chỉ có thể bảy tỏ lòng biết
ơn xa xa.
"Chị vẫn luôn muốn tự mình nói cảm ơn em, đáng tiếc
không có cơ hội, có phải em muốn về căn cứ hay không? Bọn chị có xe, em
có thể đi cùng bọn chị trở về."
Cảnh San cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của Ôn Dao, từ sự kiện kia về sau, bọn họ thận cận
không ít với đội ngũ của Cố Minh Duệ, sau này Cố Minh Duệ lên làm hội
trưởng hiệp hội dị năng càng cương quyết ủng hộ các hạng mục công việc
của hiệp hội, bây giờ đoàn dị năng của bọn họ ở căn cứ Hoa Nam cũng có
xếp hạng đấy.
Ôn Dao đánh giá Cảnh San một phen, lại nhìn về phía sau của cô ấy, ngoại trừ chiếc xe cô ấy xuống kia, đằng sau còn bốn năm chiếc, trong đó có một chiếc xe tải đã sữa chữa lại, trên xe chất đầy
các loại vật phẩm bọn họ lấy được.
Cảnh San yên tĩnh chờ đợi Ôn Dao trả lời, cô biết rõ đứa trẻ này có chỗ đặc thù, cũng không sốt ruột.
"Được." Quan sát một vòng, Ôn Dao nhẹ gật đầu, đã có xe sao có thể không ngồi đây chứ.
Cảnh San để người thanh niên mở miệng trước đó ra ngồi phía sau xe, đem vị trí đó tặng lại cho Ôn Dao.
Phía sau xe còn có một nam một nữ đang ngồi, bọn họ tràn đầy tò mò với Ôn
Dao, cô gái còn nhịn không được hỏi Ôn Dao vài vấn đề, đáng tiếc Ôn Dao
cũng không trả lời.
Nhìn ra Ôn Dao dường như không quá vui lòng nói chuyện nhiều, trên xe từ từ khôi phục yên tĩnh.
Đa phần Ôn Dao đều tiến thẳng vào cổng quân khu đấy, cho nên đã thật lâu không cần xếp hàng tiến vào từ các cánh cổng khác.
Quá trình vẫn không khác lắm so với trước kia, không chỉ muốn kiểm nghiệm Thẻ CMND cùng thân thể, chiếc xe cũng cần kiểm tra.
Ôn Dao vừa xuống xe, đã có người giật mình hô lên: "Dao Dao?"
Ôn Dao nhìn về phía binh sĩ lên tiếng, cũng không nhận ra.
Nhưng Ôn Dao không biết người ta, không có nghĩa người ta không biết nàng, dù sao trong quân đội, Ôn Dao là một tồn tại đặc thù đấy.
Đặc quyền ở đâu đều tồn tại, tạm biệt bọn người Cảnh San, Ôn Dao ngồi trên xe quân đội tiến vào khu quân đội.
Bị Tề Cảnh Huy hỏi han ân cần một lúc lâu, rốt cuộc Ôn Dao đã về được nơi ở của chính mình, bị Đại Hoàng cùng Mạn Mạn giằng co một hồi. Không kịp
thở một cái, Hạ Y Huyên lại hấp tấp chạy tới.
"Nhìn thấy em không có việc gì thật sự quá tốt rồi!" Hạ Y Huyên cẩn thận kiểm tra một phen, xác định sắc mặt Ôn Dao không chỉ hồng hào, còn cao thêm không ít, cuối cùng thở ra nhẹ nhỏm.
Nhưng cô vẫn dặn dò: "Dao Dao, ngày mai em nhớ thông báo một tiếng với ông bà nội, bọn chị không dám nói đến
chuyện em hôn mê, nhưng rất lâu rồi em không liên lạc với ông bà rồi,
ông bà rất nhớ em đấy."
Thấy Ôn Dao gật đầu đồng ý, cô lại kể cho Ôn Dao nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
"... Bởi vì Hà Liệt Sinh cảm thấy hắn đưa ra quyết sách sai lần dẫn đến cuối cùng em bị trọng thương, sau khi trở về hắn không chỉ viết bản kiểm
điểm còn chủ động yêu cầu chịu phạt, nghe nói bị thằng nhóc Ôn Minh kia
hung hăng đánh cho một trận, sau đó không biết bị ném đi đâu rồi, nhưng
chị nghĩ nhất định là nơi đặc biệt gian khổ á."
Ngược lại Ôn Dao
cảm thấy mình bị thương không có quan hệ gì đến Hà Liệt Sinh, nói cho
cùng là do chính mình chủ quan, hơn nữa tình cảnh lúc đó thật có chút
phức tạp.
"Còn nữa, bây giờ căn cứ đang bí mật thành lập quân đoàn dị thú đấy."
Người biết chuyện này cũng không nhiều, tuy Hạ Y Huyên không phải quân nhân,
nhưng biết được không ít tin tức, hơn nữa Tề Cảnh Huy, Ôn Minh bọn họ
cũng không tận lực gạt cô, cũng nói một vài chuyện có thể nói cho cô
biết.
"Quân đoàn dị thú?" Ôn Dao nhớ đến Mạn Toa sớm đã trở về.
"Đúng vậy, không nghĩ tới cô bé Mạn Toa kia còn có năng lực như vậy, bác Tề
bọn họ đang tìm kiếm ở các căn cứ khác, xem xem có người có dị năng cùng loại như thế không, dù sao tuổi của Mạn Toan còn quá nhỏ, năng lực có
hạn. Đúng rồi, còn chuyện này."
Hạ Y Huyên đem Cầu Cầu trong ngực đưa cho Ôn Dao: "Dao Dao, Cầu Cầu vẫn nên đi theo bên cạnh em đi, em
thích mạo hiểm như vậy, thường xuyên đi đến những nơi rất nguy hiểm, mặc nhủ tiểu gia hỏa này nhát gan cấp bậc thấp, nhưng có năng lực bảo vệ
tính mạng nha, nó đi theo bên cạnh em rất tốt đó."
Ôn Dao rủ mắt
xuống nhìn tiểu gia hỏa bị đưa tới, da lông màu trắng càng thêm mềm mại, hình thể dường như trưởng thành thêm một chút, xem ra khoảng thời gian
này trong căn cứ trôi qua rất khá nha.
Nó dường như rất ỷ lại Hạ Y Huyên, thời điểm bị đưa tới còn có một chút kháng cự, nhưng bởi vì sợ
hãi Ôn Dao mà không dám nhúc nhích, chỉ có thể ôm lấy chiếc đuôi to cuộn mình lại, đầu vùi vào dưới thân.
"Không cần, em không cần."
Ôn Dao lắc đầu, đồ vật đã đưa ra ngoài không có đạo lý thu hồi lại, hơn
nữa tính tình tiểu gia hỏa này quả thật không thích hợp đi theo mình, Ôn Dao cũng không cần một con chuột biến dị nhát gan như vậy làm dị sủng.
Càng quan trọng hơn là, tiểu gia hỏa hình như rất ưa thích Hạ Y Huyên.
"Hả?"
Thấy Ôn Dao từ chối, Hạ Y Huyên có chút nóng nảy: "Dao Dao, không phải em
nói năng lực của nó rất lợi hại sao, ở bên chị cũng không có tác dụng
gì, chị lại không thường đi ra ngoài, em mang bên người vẫn tốt hơn."
Không thường đi ra ngoài?
Thế nhưng Ôn Dao biết rõ chị họ tiện nghi này không phải là người chịu yên
tĩnh nha, mặc dù không nhập ngũ, nhưng cũng đã trên danh nghĩa thuộc
đoàn dị năng của Lâm Khê rồi, xem như là đội viên tạm thời, thường xuyên rảnh là đi theo các cô ấy đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Không cần, ngày mai đi tìm Mạn Toa thành lập khế ước."
Có lẽ muốn đến trả lại cho Ôn Dao, nên Hạ Y Huyên cũng không tìm Mạn Toa ký khế ước, chỉ đợi Ôn Dao trở về.
"Thế nhưng..."
Hạ Y Huyên còn muốn nói điều gì đó, nhưng chuyện Ôn Dao đã kiên trì không
có người nào có thể thay đổi, cô chỉ đành thở dài, không đề cập đến
chuyện này nữa.
Mà Ôn Dao nghĩ đến chính là con tiểu hồ ly có bộ
não mở mang khá thông minh kia, vốn định sau khi Mạn Toa tiến cấp trở về sẽ xử lý đấy, không nghĩ đến xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm chậm trễ
đến bây giờ.