Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 551: Luôn có người tìm chết


trướctiếp

Người phụ trách hành động lần này là Tiền Bằng, hắn đi đến bên người Ôn Dao, đưa mắt nhìn người nằm rạp không nhúc nhích trên mặt đất cách đó không xa, sau đó nhìn bốn phía, cau mày hỏi: "Dao tiểu thư, người nơi này còn không rời khỏi hoàn toàn à?"

"Ừ."

Ôn Dao tùy ý nhẹ gật đầu, Ôn Dao chỉ thông báo cho bọn hắn mà thôi, có đi hay không là chuyện của bọn họ.

"Thế này không thể được!"

Tiền Bằng vẫn hy vọng tận lực tránh thương vong cho người không quan hệ, hắn tập hợp các đội viên khác, để bọn hắn thông báo người ở căn cứ nhỏ mau chóng rời khỏi đây.

Tiền Bằng cho rằng chuyện này rất dễ giải quyết nhưng căn bản lại không dựa theo sự phát triển mà hắn dự đoán, có lẽ thấy bọn họ đều là quân nhân mặc quân trang, ảnh hưởng đối với bọn họ có lẽ vẫn còn dừng lại ở trước tận thế, người nơi này trực tiếp nổi loạn lên.

Đi thì có thể, nhưng phải cho bọn hắn súng và thức ăn, còn phải đưa bọn họ đi, bằng không chính là không đi!

"Chúng tôi sinh sống ở chỗ này đã hơn một năm, dựa vào cái gì các người bảo chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi? Các người đây là muốn cướp nhà cửa của chúng tôi!"

"Đúng vậy! Muốn chúng tôi đi cũng phải đền bù tổn thất mới được! Bên ngoài nguy hiểm như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Đúng đấy, các người cho chúng tôi vài cây súng, còn có đồ ăn thì chúng tôi rời đi ngay, đúng rồi, còn phải đưa chúng tôi rời khỏi đây! Chúng tôi cũng không xe!"

Tiền Bằng nhìn một đám dân chúng ồn ào trước mặt, đôi chân mày nhíu chặt.

Những người này đa phần đều khoảng ba mươi tuổi, quần áo tả tơi rách rưới, hai gò má gầy gò, có thể nhìn ra cuộc sống trôi qua cũng không tốt, hơn nữa trong hai mươi người này cũng không nhìn thấy một người phụ nữ nào.

"Sở dĩ để các người rời khỏi đây là có nguyên nhân đấy, phía trước có rất nhiều Zombie đang tiến đến nơi này, rất nhanh sẽ đến đây, nếu bây giờ không rời khỏi sẽ gặp phải nguy hiểm!"

Tiền Bằng kiên nhẫn giải thích, đáng tiếc hắn đối mặt không phải dân chúng do chính phủ quản khống (quản lý + khống chế), một đám dân chúng đã thoát ly xã hội từ lâu, tất cả đều tuân theo du͙ƈ vọиɠ bản thân mà làm việc, bọn hắn căn bản sẽ không nghe người khác giải thích.

"Ai biết các người nói thật hay giả? Nói không chừng chính là vì muốn lừa gạt chúng tôi!"

"Đúng vậy, ai biết có phải các người lừa đảo hay không chứ!"

Các binh sĩ nhẫn nhịn theo bọn hắn nghĩ chính là nhu nhược sợ phiền phức, dường như ỷ vào các binh sĩ không dám ra tay với bọn họ, đối phương bắt đầu được một tấc lấn một thước... thậm chí có người tiến lên muốn đoạt súng trong tay binh sĩ.



"Phịch!"

Một quả cầu lửa đập mạnh vào trước chân đám người gây rối loạn kia, khiến chỗ phiến đá kia biến thành một hố lửa sâu, chuyện này khiến cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Tiền Bằng phát ra quả cầu lửa.

Trong lòng bàn tay phải Tiền Bằng còn nổi lơ lửng một quả cầu lửa, vốn sắc mặt còn bình thản đã chìm xuống, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn đối diện, nghiêm nghị nói: "Ở đây đã bị chúng tôi trưng thu rồi, Zombie rất nhanh sẽ đi qua, muốn sống trong vòng hai tiếng mang theo đồ đạc của mình rời khỏi nơi này!"

Tiền Bằng mặt lạnh quả thật dọa đám người đối diện nhảy dựng, có điều chỉ dựa vào cái này muốn dọa bọn hắn lùi bước là không thể nào.

Một người mỉa mai nói: "Các người tham gia quân ngũ không phải phục vụ nhân dân hay sao? Không phải nên bảo hộ an toàn cho những dân chúng bình thường như chúng tôi sao? Lúc tận thế xảy ra cũng không có ai đến cứu chúng tôi, toàn bộ đều nhờ chúng tôi tự lực cánh sinh mới có thể sống sót, bây giờ các người tùy tùy tiện tiện há miệng ra là muốn đuổi chúng tôi đi? Mặt mũi các người cũng lớn quá đấy!"

"Anh!"

Tiền Bằng há miệng rồi lại đóng, nhưng lại không biết phản bác thế nào, với tư cách quân nhân, bảo vệ quốc gia đích thật là trách nhiệm của bọn hắn, trong đó cũng bao gồm đảm bảo nhân dân an cư lạc nghiệp.

Những người trước mắt này cũng là dân cư Hoa quốc, bọn hắn vì không được cứu trợ kịp thời nên không thể không sinh sống ở chỗ này, bây giờ đuổi bọn họ đi dường như thật có chút không có tính người, nhưng điều kiện tiên quyết là Zombie sắp đến đây rồi đấy!

"Tôi nói sự thật, Zombie rất nhanh sẽ đi đến đây, vì an toàn của các người, các người phải rời khỏi!" Tiền Bằng chỉ đành nhấn mạnh một lần nữa thời gian cấp bách, thúc giục bọn hắn nhanh chóng rời khỏi.

"Không xe làm sao mà đi? Lại không có vật tư, đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường chết, còn không bằng ở lại chỗ này!"

"Đúng đấy, các người cái gì cũng không cho liền muốn đuổi chúng tôi đi, đây là muốn bức chết chúng tôi mà!"

Người nơi này lại cứng mềm không ăn, nói trừ phi dùng trực thăng đưa bọn hắn rời đi, bằng không bọn hắn tuyệt đối không đi.

Đang lúc Tiền Bằng nghĩ có nên dùng bạo lực chấp hành hay không, Ôn Dao đột nhiên mở miệng nói: "Muốn ở lại cứ ở lại."

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Ôn Dao, Tiền Bằng nhíu mày nói ra: "Dao tiểu thư, chuyện này..."

"Người ta muốn chết anh ngăn cản làm gì? Không có thời gian."

Ôn Dao cảm thấy bọn họ thật sự quá giày vò khốn khổ rồi, đối với người muốn tìm chết làm gì phải nói nhảm nhiều như vậy.

Tiền Bằng giơ cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, ở chỗ này bọn hắn đã lãng phí hơn mười phút đồng hồ, quả thật không thể chậm trễ hơn nữa.



Tuy cảm thấy có lỗi với những người này, nhưng hắn mang nhiệm vụ trong người, quả thật không thể đưa bọn hắn ra ngoài.

"Lời nói cũng đã nói đến nước này, có tin hay không tùy các người, nhanh nhất sáng ngày mai Zombie sẽ đi qua, các người tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong câu đó, Tiền Bằng liền dẫn theo các đội viên khác đi ra ngoài thôn, bọn hắn cần điều tra tình huống chung quanh, chọn ra địa điểm mai phục tốt nhất.

Có người nhấc chân muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Đại Hoàng chặn.

Xem lão hổ cao hơn hai mét, há miệng lớn dính máu đi đến trước mặt, những người kia nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được lùi về phía sau vài bước.

"Mày..."

Có người muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng mới nói ra một chữ, một trận gió mạnh nổi lên, thổi bay hơn hai mươi người ra ngoài, ngã trái ngã phải té thành một cục.

Chờ bọn hắn thật vất vả đứng lên, lại phát hiện chung quanh không còn một bóng người, mà ngay cả ba chiếc trực thăng dừng lại trước đó cũng một lần nữa bay về một hướng khác.

"Mẹ nó!"

Một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, sắc mặt rõ ràng hồng hào hơn những người khác, hắn hung hăng nhổ một ngụm đàm, híp mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng biến mất của các binh sĩ, nói với những người khác: "Tao nhổ vào, một đám quân nhân thối tha, thực cho rằng mình rất tài giỏi hả, tối hôm nay nhất định cho bọn hắn một bài học!"

Một thanh niên có đỉnh đầu đầy mỡ nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, không phải bọn hắn nói có Zombie đến sao? Chúng ta thật không đi à?"

Tuy hơn mấy tháng chưa thấy Zombie, nhưng loại quái vật buồn nôn này vẫn không gặp tốt hơn, nếu đám quân nhân kia nói thật, bọn hắn cũng muốn rời khỏi đây như những người trước đó!

"Ngu xuẩn à!"

Hắn không ngừng gõ đầu người vừa nói chuyện: "Cho dù đi cũng phải kiếm chút đồ đạc chứ! Không nghe nói ngày mai sao, còn thời gian."

"Đại ca nói rất đúng, trong tay những quân nhân kia có súng rất không tồi, nếu có thể đoạt được thì tốt rồi, chúng ta nên làm thế nào đây?"

"Chúng mày đến đây, đêm nay chúng ta..."

Bọn hắn không biết, những lời bọn hắn nói đều lọt vào tai Ôn Dao không sót một chữ, Ôn Dao thật không hiểu, vì sao luôn có nhiều người không hiểu tình thế luôn muốn đi lên tìm chết đây chứ? Còn sống sót không tốt hay sao?

trướctiếp