Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 537: Vấn đề lập trường


trướctiếp

Chết... Cũng phải chết ở chỗ này?

Mạn Toa không phải hiểu rõ lắm, cô bé ngẩng đầu lên nhìn qua chú Cáp Luân, trong ánh mắt lộ ra mê mang.

Chú Cáp Luân thà súng săn xuống, một lần nữa cầm lấy tẩu thuốc lên, cười nói với Mạn Toa: "Chú là người một chân sắp bước vào quan tài rồi, cuộc sống tương lai sau này của cháu chắc sẽ không tệ, nhưng cô bé à, cháu còn nhỏ, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, sau khi rời khỏi đây phải sống cho thật tốt mới đúng."

Nhìn Chú Cáp Luân tiếp tục phả ra làn khói, Mạn Toa khẽ cắn môi dưới, do dự không biết có nên mở miệng hay không.

"Cô bé, cháu có phải có vấn đề gì không biết giải quyết như thế nào không?"

Chú Cáp Luân nhìn ra Mạn Toa do dự, sau khi phả ra một làn khói chủ động mở miệng hỏi thăm.

Mạn Toa vội vàng gật đầu, bây giờ trong đầu cô bé rất mờ mịt, đầu óc hỗn loạn hỏng bét, không biết đến cùng nên làm như thế nào.

"Nói đi, cho chú nghe thử, tuy chú không đọc qua bao nhiêu sách, nhưng có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, như thế nào cũng mạnh hơn cô bé như cháu!"

Mạn Toa kể lại chuyện gần đây nhất của mình, sau đó nghi hoặc hỏi thăm: "Thật sự không thể thả chúng đi sao? Chúng nhìn có vẻ rất đáng thương..."

"Ha ha, quả nhiên vẫn là trẻ con!"

Chú Cáp Luân phá lên cười, sau đó gẩy gẩy đầu tẩu thuốc, mở miệng nói: "Cháu còn nhỏ, không biết trên đời này có rất nhiều chuyện không thể phân biệt rõ đúng hay sai. Cháu có thể trao đổi cùng động vật, cảm giác được hỉ nộ ái ố của bọn chúng, cho nên đồng tình chúng, muốn thả chúng đi, về chuyện này bản thân cháu không sai, nhưng đúng như vậy, chuyện này đối với những người khác là sai rồi.

Nghe cháu nói những động vật kia là vì để huấn luyện các cháu, để cho các cháu sau này có thể sinh tồn trong tận thế, tuy chú cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng chú cảm thấy chúng ta đứng trên lập trường con người thì đúng là nên như vậy."

Hút một hơi thuốc lá rời, chú Cáp Luân tiếp tục nói: "Lập trường khác nhau, sẽ có những phương thức xử lý khác nhau. Trước kia chú đi săn vì cuộc sống, tuy nghĩ lại giống như gϊếŧ chóc quá nặng, nhưng cũng không hối hận, bởi vì tiền thuốc của vợ chú, tiền học phí của con chú, đều từ nơi đó mà ra.

Quốc gia vì bảo hộ động vật hoang dã, vì nghiên cứu, cấm đi săn cũng là việc đúng, đây là cân nhắc cho tình hình chung, nhìn xa hơn chúng ta.

Về phần những tình huống như cháu nói kia, đều là vì sống chết tồn vong, những thứ khác có quan hệ gì đâu? Dù sao chỉ có sống sót mới có cơ hội nói đến những thứ khác, tất cả cũng chỉ vì sinh tồn!"



Thấy bộ dáng Mạn Toa cái hiểu cái không, chú Cáp Luân đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô bé: "Sau này cháu sẽ từ từ hiểu được, trước kia chú cũng không hiểu nhiều, sau này nghe nguyện vọng của người nơi này và nhân viên nghiên cứu, nghe nhiều tự nhiên sẽ hiểu nhiều hơn."

"Cháu đây phải làm gì?"

Chị Dao Dao cũng đã nói không có đúng sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, vậy lập trường của cô bé là gì?

"Cái này phải hỏi chính cháu rồi, cháu muốn kết quả như thế nào? Cháu có thể trao đổi với những động vật lợi hại kia, có lẽ cháu sẽ nghĩ ra phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên nha! Cách đều do con người nghĩ ra, cháu đã có năng lực như vậy, chú tin tưởng cháu nhất định sẽ nghĩ ra cách thích hợp nhất của cháu!"

Thấy Mạn Toa cúi đầu trầm tư, chú Cáp Luân an ủi: "Không gấp, đời người của cháu còn rất dài, bây giờ chủ yếu nhất chính là tìm được đồng bạn của cháu rồi đi ra ngoài, nơi này không thích hợp cho cháu ở cả đời. Bác sĩ Tiết cũng thế, không cần phải cùng ông già như chú cả đời ở chỗ này, qua vài năm chú đi rồi, lưu lại một mình hắn làm sao bây giờ? Cũng còn chưa cưới vợ đây này! Cho nên, cháu xem có thể để bác sĩ Tiết cùng đi với cháu hay không? Hắn..."

"Chú Cáp Luân, chú lại lén lút hút thuốc sau lưng cháu!"

Giọng nói Tiết Dương đột nhiên truyền từ phía sau đến, chú Cáp Luân giật mình hoảng sợ, hắn vội vàng gác tay xoay người, nhét tẩu thuốc dấu vào sau lưng.

"Đừng có dấu, cháu ngửi thấy mùi rồi!"

Nhìn bộ dáng Tiết Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chú Cáp Luân lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Chú nói bác sĩ Tiết này, chú chỉ còn chút yêu thích này thôi, cháu xem cũng không có chuyện gì khác để làm, hơn nữa chú cũng không sống được mấy năm nữa, cháu cũng đừng ngăn cản chú!"

Thấy Tiết Dương lại muốn nói cái gì, chú Cáp Luân vội vàng nói tiếp: "Chú biết cháu lại muốn nói dị biến gì đó, lá cây thuốc lá này không có vấn đề gì, chỉ là lớn lên hơi lớn một chút, cháu xem chú đã hút lâu như vậy cũng không có vấn đề gì, bác sĩ Tiết quá lo lắng rồi."

"Đợi thực có chuyện cũng đã trễ rồi!"

Tiết Dương cũng bất đắc dĩ, chú Cáp Luân nói thế nào cũng không chịu nghe, hắn cũng chỉ có thể khuyên nhủ, tuy nghĩ đến chặt hết lá cây thuốc chung quanh đi, nhưng lại sợ chú chạy đến chỗ xa hơn để hái. Hoặc có đôi khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của chú, Tiết Dương cũng không đành lòng cướp đoạt sự yêu thích cuối cùng này của chú ấy, chỉ có thể nhìn rồi lằn nhằn, tận lực để chú ấy hút ít một chút.

"Hơn nữa, chú Cáp Luân có muốn hút thuốc cũng đừng hút thuốc trước mặt trẻ con chứ, thuốc lại có tác hại lớn lắm đấy!"

"Được được được, hôm nay không hút nữa!"

Sợ Tiết Dương lại nói tiếp, chú Cáp Luân vội vàng cam đoan hôm nay không hút nữa.



"Hôm nay đều sắp hết ngày rồi!"

Tiết Dương thở dài, từ bỏ nói đạo lý, dù sao đã lâu như vậy hắn cũng không thể thuyết phục được chú Cáp Luân.

"Mạn Toa, em vào nhà cùng anh, xem có muốn thêm vật gì hay không, sau đó đi tắm, vừa vặn có mưa, hồ nước bên trong chứa đầy nước."

"Đúng đúng đúng, có lẽ cô bé đã vài ngày không được tắm rồi, nhanh đi tắm đi, sắc trời cũng không còn sớm rồi, chú đi làm chút gì ăn đây, đêm nay ăn canh rau dại đi, còn chút thịt khô, vừa lúc ăn được rồi!"

Chú Cáp Luân cũng vội vàng thúc giục Mạn Toa và Tiết Dương đi vào nhà, chính mình vội vàng chạy đến phòng bếp bên kia.

Trời dần dần tối đen xuống, nhà gỗ sáng lên ngọn ngọn màu da cam, buổi tối có hoạt động giải trí gì, mấy người ngồi ở sân nhỏ trước cửa ra vào trò chuyện, rồi sớm vào nhà nghỉ ngơi.

Mạn Toa ngủ trên chiếc giường Tiết Dương đã trải tốt, vài ngày không được nghỉ ngôi tốt làm cô bé vừa dính đầu vào gối ngủ đã rơi vào mộng đẹp, mà bên gian phòng khác Tiết Dương cùng chú Cáp Luân cũng đang nói chuyện

"Cô bé này cũng không có tâm đề phòng rồi, nếu chúng ta là người xấu thì làm sao?" Tiết Dương vừa trải đệm lên sàn nhà vừa nói chuyện.

"Chỉ là cô bé còn chưa đến mười tuổi cháu có thể có bao nhiêu yêu cầu? Cũng may chúng ta cũng không phải người xấu, để cô bé nghỉ ngơi ở chỗ này vài ngày rồi giúp cô bé tìm đồng bạn, cũng không thể để cô bé ở với chúng ta cả đời ở chỗ này được!"

Đối với lời nói của chú Cáp Luân... Tiết Dương biểu thị đồng ý: "Cháu cũng nghĩ như vậy, ngày mai sẽ hỏi thăm bầy khỉ kia một chút, nhờ bọn chúng giúp đỡ."

Thấy Tiết Dương đã trải xong chăn nệm dưới đất rồi chui vào nằm, chú Cáp Luân trải qua do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Chú nói bác sĩ Tiết này, nếu như cô bé tìm được đồng bạn thì cháu cùng đi ra ngoài với bọn họ đi, cháu cùng chú ở lại chỗ này cũng không phải biện pháp hay! Chú là một lão già, cái gì cũng đều trải qua cả rồi, chết cũng không lỗ vốn, cháu ngay cả vợ còn chưa có đây này!"

"Chú đừng nói nữa, bây giờ đi ra ngoài cũng không nhất định lấy được vợ, cháu cảm thấy ở chỗ này rất tốt."

"Tốt cái gì mà tốt, đều sắp thành dã nhân rồi! Chờ chú đi rồi, cháu làm sao đây? Một mình ở chỗ này qua cả đời à?"

"Đến lúc đó rồi nói sau."

Thấy Tiết Dương không nói, chú Cáp Luân cũng không có cách nào, chỉ đành thở dài, xoay người nhắm mắt lại.

trướctiếp