Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 517: Lại muốn làm bảo mẫu?


trướctiếp

"Lúc trước thời điểm hắn làm nghiên cứu viên ở tầng chót, vẫn còn thường thường, gần đây những nghiên cứu cũng bảo thủ không chịu thay đổi, cũng không có bất kỳ nổi bật gì, thậm chí tính cách còn có chút hướng nội. Tiếp sau đó có một ngày đột nhiên trợ giúp sở nghiên cứu phá được một chỗ khó, sau đó được sở trưởng nơi đó cất nhắc, tiếp theo thông qua các loại kiểm tra tiến vào viện nghiên cứu thuốc sinh vật Dao Quang."

"Ý của cậu... là hạng mục nghiên cứu kia của hắn xảy ra vấn đề? Không phải do chính bản thân hắn phát hiện ra hay sao?"

"Cái này cũng khó nói chính xác được, đây là chổ duy nhất không đúng của người này, những thứ khác đều không tra được cái gì, dù sao, có một số việc không dễ dàng điều tra như trước đây."

"Thế không có người nào phát hiện việc này có gì khác sao?" Quan Bác cảm thấy có chút kỳ quái, một người bình thường đột nhiên trở thành thiên tài. Không có người nghi ngờ sao?

"Anh cho rằng vẫn còn như lúc trước à!"

Ôn Minh liếc mắt nhìn hắn: "Hiện ở thời đại này, cái gì cũng có khả năng phát sinh, đột nhiên biến thành người thông minh cũng không phải chỉ có một mình hắn. Hơn nữa đối với viện nghiên cứu mà nói, cho dù là ai, giải quyết một đề khó đều là chuyện tốt to lớn, ai có thời gian đi tra cứu tại sao hắn lại phát hiện ra?"

"Như vậy tinh thần lực của hắn có vấn đề dị thường đến cùng có quan hệ đến chuyện này hay không?" viện trưởng Hứa hỏi.

"Tạm thời vẫn không thể xác định, tin tức tư liệu quá ít."

Viện trưởng Hứa nhẹ gật đầu, hắn trầm tư một lát, nói với bọn Ôn Minh và Quan Bác: "Đợi lát nữa tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trung ương, bước tiếp theo có hành động cụ thể gì phải chờ thêm chỉ thị phía trên. Đội trưởng Quan, cậu cùng thuộc hạ của cậu điều tra hai người bị bắt đi hôm nay, chú ý hướng đi của những người khác, nhưng đừng quá tận lực, tránh khiến mọi người khủng hoảng."

"Được."

"Ôn Minh, cậu tạm thời ở lại chỗ này thêm vài ngày nữa, tôi có một số việc cần cậu hỗ trợ, tôi sẽ nói rõ tình huống với tư lệnh Tề."

"Được."

Cuối cùng viện trưởng Hứa đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao đang ngồi uống nước trái cây trên ghế salon: "Dao Dao ở chỗ này chơi thêm vài ngày nữa, viện nghiên cứu ở chán thì có thể ra ngoài dạo chơi, phong cảnh kế bên này không tệ lắm, còn có thể cùng một vài nghiên cứu viên đi ra ngoài thu thập dị thực."

Từ văn phòng viện trưởng Hứa đi ra, Ôn Minh cảm thấy em gái ở trong viện nghiên cứu đủ lâu rồi, có thể đi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện xem thử Trường Phong cùng Đại Hoàng có quấy rối hay không.

Nhưng chỉ ở bên ngoài hai giờ, Ôn Minh liền mang theo Ôn Dao đi ra viện nghiên cứu.

Không phải bọn họ trở về căn cứ Hoa Nam, mà bí mật tiến về viện nghiên cứu phân bố ở nơi khác, xem những nơi đó có người nào có tinh thần lực dị thường hay không.

Bọn họ bỏ ra thời gian năm ngày kiểm tra viện nghiên cứu trọng yếu một phen, lúc này Ôn Dao cũng không ra mặt, chỉ trốn phía sau Ôn Minh, đem những người phát hiện được âm thầm báo cho Ôn Minh, để Ôn Minh đến giải quyết.



Nhưng nhiều viện nghiên cứu như vậy bên trong cũng chỉ phát hiện ra ba người, ít nhất nói rõ người như vậy cũng không có nhiều, dường như đối phương đều đặt trọng điểm bên viện nghiên cứu thuốc.

Chuyện phía sau cũng không cần Ôn Dao quản, sau khi trở về căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao có ý định tiếp tục ở lại chỗ mình sinh hoạt.

Đáng tiếc không được như mong muốn, ở căn cứ Hoa Nam còn có mấy người đang trông mong lo lắng đợi Ôn Dao trở về.

Nhìn Mạn Toa trước mặt nửa năm không gặp cao lên béo lên không ít, Ôn Dao cảm thấy thời gian đối với trẻ con thật sự không tệ, mà ngay cả con mèo bên chân cô bé cũng lớn lên không ít.

Có điều, tìm mình làm gì?

Ôn Dao nghi hoặc nhìn về phía Hạ Y Huyên dẫn theo Mạn Toa đến, không biết có chuyện gì.

"Dao Dao, không phải nói một hai ngày về sao? Làm sao đi hơn một tuần lễ vậy?"

"Có việc."

Hạ Y Huyên cũng không phải nhất định phải truy vấn Ôn Dao đi đâu, chỉ hỏi thăm theo thói quen, có lẽ lại xảy ra chuyện gì đó rồi.

Cô vỗ vỗ bả vai Mạn Toa, giải thích với Ôn Dao: "Đứa nhỏ này hai tháng trước đã tìm em rồi, nhưng em vẫn luôn chưa trở về. Lúc biết em trở về ngày hôm sau đã đến đây rồi, kết quả em lại đi ra ngoài, hôm nay cuối cùng mới thấy em trở về."

"Chuyện gì?"

Chẳng lẽ lại muốn mình đi làm huấn luyện viên nữa à?

"Là chuyện về phương diện dị năng của em ấy."

"Dị năng?"

Ôn Dao nhớ rõ, dị năng của đứa nhỏ này có thể câu thông cùng sinh vật biến dị, Ôn Dao còn đang suy đoán lúc dị năng em ấy tiến cấp có thể ký khế ước với dị thú hay không, chỉ có điều lúc ấy đẳng cấp dị năng em ấy quá thấp nên không tiện thí nghiệm mà thôi.

Nhớ đến lúc trước ở nước M gặp tên khế ước sư kia, chẳng lẽ dị năng em ấy bây giờ cũng giống như vậy?

"Đứa nhỏ này tu luyện dị năng không phải rất chăm chỉ, rất vui vẻ trốn học chạy đến nơi nuôi những dị thú kia trong trường quân đội, có đôi khi lúc bọn nhỏ đối chiến với dị thú em ấy còn có thể quấy rối, nhưng tiềm lực em ấy rất tốt, tu luyện tinh thần lực theo phương pháp minh tưởng nên tiến cấp rất nhanh, lúc đó mới một tháng mà đã từ cấp một lên cấp hai đỉnh phong rồi!



Nhưng sau đó lại chậm chạp không tiến triển gì nữa, rất nhanh bị những đứa trẻ khác vượt qua, vốn cũng không có gì, nhưng hai tháng trước, thiếu chút nữa thả mất con hồ ly biến dị cấp ba! Còn hên kịp thời phát hiện ra, bằng không phiền phức rồi!"

Hạ Y Huyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn Mạn Toa, Mạn Toa xoắn tay ái ngại rụt rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng rất đáng thương mà..."

"Nhân loại cũng rất đáng thương."

Hạ Y Huyên hung hăng chọc chọc vào trán Mạn Toa, khiến con mèo rừng bên chân Mạn Toa bất mãn, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ vài tiếng về hướng Hạ Y Huyên, dường như đang uy hiếp cô.

"Điểm Điểm, yên tĩnh!"

Mạn Toa nhẹ nhàng đá đá Điểm Điểm, bảo nó an tĩnh lại.

"Cho nên?"

Ôn Dao không hiểu, chuyện đó lại có quan hệ gì với mình?

"Chính em ấy nói cảm thấy mình hình như có thể tiến cấp rồi, nhưng lại giống như không được, tìm không ra nguyên nhân. Cũng đã tìm dị năng giả tinh thần lực khác hỏi thăm, nhưng bọn hắn đều không gặp vấn đề tương tự, nói thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hiệu trưởng rất coi trọng đứa nhỏ này đấy, không muốn lãng phí thiên phú của em ấy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng liền nghĩ đến em, muốn em xem thử xem có cách nào giúp em ấy hay không. Nếu có thể, lại để em ấy đi theo bên cạnh em, tìm xem nguyên nhân, bác Tề cũng đã đồng ý."

Ôn Dao nhìn bởi bì Hạ Y Huyên kể hết mọi chuyện mà trên mặt Mạn Toa dần dần hiện lên màu đỏ cực kỳ không được tự nhiên, mặt không biểu tình nhìn về phía Hạ Y Huyên.

Đây là... Lại để Ôn Dao làm bảo mẫu?

Bị ánh mắt tĩnh mịch của em họ nhà mình nhìn chằm chằm khiến Hạ Y Huyên không được tự nhiên nhẹ ho khan vài tiếng, sau đó tiến lên đến gần bên tai Ôn Dao nhẹ nói: "Bác Tề cảm thấy cô bé này có tiềm lực, em biết không, em ấy cảm thấy giống như có thể trở thành bạn tốt của tất cả dị thú, coi như dị thú táo bạo nổi giận tấn công, dưới sự trấn an của em ấy cũng có thể dần dần bình tĩnh lại. Cho nên, em hiểu mà..."

Hạ Y Huyên trừng mắt nhìn, đưa cho Ôn Dao một ánh mắt ý vị thâm trường.

Xem ra tất cả mọi người không phải đồ đần, đều nghĩ vô cùng sâu xa ah...

Ôn Dao sờ lên đầu Tiểu Tiểu, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được."

Dù sao Ôn Dao cũng rất hiếu kỳ với tinh thần lực của Mạn Toa, muốn nhìn xem sau này em ấy có thể trở thành giống như khế ước sư hay không. Đã như vậy, vậy thì giữ ở bên người quan sát một thời gian ngắn xem sao.

trướctiếp