Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 467: Tôi muốn ít xuất hiện


trướctiếp

Dọc theo con đường này cũng không yên ổn, thỉnh thoảng Zombie kéo cả đàn cả lũ xuất hiện, đoàn xe vừa qua phát động công kích.

Chiếc xe ở phía trước nhất và sau cùng là bị tấn công mãnh liệt nhất.

Mọi người trong đoàn xe đều quen biết lẫn nhau, ở giữa tuy có sự cạnh tranh nhưng cũng có sự hợp tác, bởi vậy phối hợp coi như không tệ.

Không biết cố ý hay vô tình, tất cả mọi người không để ý đến bọn Ôn Dao ở cuối cùng nhất, thậm chí có mấy người còn cố ý đuổi Zombie về phía bọn họ.

Mà tối hôm qua cùng kết minh với bọn Johnan, không biết xuất phát từ cách nghĩ gì, cũng hoàn toàn không có ý hỗ trợ, ngược lại Lưu Kiến Thanh theo chân đến muốn đi hỗ trợ, lại bị ngăn cản.

Sau khi một súng bắn vỡ đầu con Zombie đánh về phía cửa sổ, Thor có chút khó chịu: "Những người này tâm nhãn cũng quá nhỏ! Lại còn dẫn dụ Zombie đến chỗ chúng ta, đây là chủ ý đánh trước diệt sau sao?

Còn cái tên Johnan kia, coi như nói giả bộ bề ngoài bất hòa, cũng không cần như vậy chứ! Có phải nên có chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo chứ? Hơi quá đáng rồi đấy!

Dao Dao, anh quyết định, cho dù con dị thú kia không phải Đại Hoàng, chúng ta cũng phải bắt nó đoạt đến tay! Không cho bọn họ!"

Ôn Dao trợn trắng mắt, nhàn nhã ngồi ở ghế phụ, hoàn toàn không có ý định ra tay.

"Không phải, anh nói Dao Dao này, em cũng nên ra tay chứ, anh vẫn còn là bệnh nhân đấy! Dị năng cùng tinh thần lực cũng không thể dùng nha!"

Tinh thần lực của Thor đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn hoài nghi mình chỉ có thể trở lại Tinh Minh tìm tinh thần lực sư nhìn xem, bây giờ còn dựa theo Ôn Minh lấy vũ khí ra chống cự, vũ khí của mình còn không dám dùng.

Nhìn Ôn Dao nhàn nhã tự tại ngồi ở đó, hoàn toàn không có ý định ra tay, Thor cảm thấy có chút không công bằng.

"Tôi muốn ít xuất hiện."

Nghe Ôn Dao nhẹ nhàng ném ra một câu như vậy, thiếu chút nữa Thor nôn ra máu.

Hắn nói ít xuất hiện không phải nói không ra tay a!

Chỉ là không cần dọa người như vậy là được rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt Thor có chút uất ức, không hiểu sao Ôn Dao cảm thấy tâm tình suиɠ sướиɠ.

Ôn Dao nhìn vũ khí Thor đặt ở một bên từ bên trong rút ra một khẩu súng, thuần thục chuyển vài vòng trên tay, mở chốt bảo hiểm ra bắt đầu xạ kích phía bên ngoài cửa sổ.

Cả một đám Zombie đánh về phía ô tô đều bị một phát súng tinh chuẩn nổ đầu, tốc độ khá, Zombie biến dị có đẳng cấp khá cao đều bị Mạn Mạn leo ra ngoài xe giải quyết.

Nhìn qua Mạn Mạn khôi phục chân thân, đáy mắt Martina ở gần đấy hiện lên một tia kinh diễm, ngược lại lại lộ ra một tia khát vọng nóng bỏng.



"Harry Deegan, dị thực kia có phải cấp năm hay không?"

"Xem phản ứng và lực công kích nó đối phó với địch, chắc là cấp năm, ít nhất cũng phải ở cấp bốn đỉnh phong."

Harry Deegan vẫn luôn quan sát bọn Ôn Dao, tự nhiên cũng nhìn thấy Mạn Mạn biểu hiện.

"Cậu xác định giữa dị thực kia và cô bé không có thành lập khế ước tinh thần?"

"Tất nhiên, như thế nào? Cô muốn..."

"Đã không thành lập khế ước, tự nhiên không tính là có chủ, như vậy đổi một chủ nhân có tiền đồ hơn không phải rất tốt sao?"

Khóe miệng Martina khẽ nhếch, ý vị nói.

Martina cô từ người phụ nữ dưới tầng chót, từng chút một bò lên vị trí ngày hôm nay, thậm chí trở thành dị năng giả cấp năm duy nhất trước mắt ở căn cứ Aram, không chỉ đơn thuần nhờ vào mỹ mạo!

"Cô không nhất định có thể như ý."

"A, không thử làm sao biết?"

Tuy Martina cũng hiểu Ôn Dao và Thor khả năng có vấn đề, nhưng cô ta cũng không cảm thấy mình đoạt không được gốc dị thực kia, dù sao gần đây cô ta câu thông rất tốt với dị thực đấy.

"Tùy cô."

Harry Deegan và Martina cũng chỉ tính là quan hệ đồng sự mà thôi, hai người đều là thành viên của hiệp hội Siêu Năng giả, tuy dị năng Harry Deegan có cấp bậc khá thấp, nhưng dị năng đặc thù của hắn khiến hắn có thể nói chuyện ngang hàng với Martina.

Lại quan sát một hồi, Martina nhíu mày: "Vì sao bọn hắn chỉ dùng vũ khí mà không sử dụng dị năng?"

Thông thường, lúc bọn hắn gặp phải Zombie đều sử dụng dị năng, dị năng tiêu hao hết thì mới dùng vũ khí nóng.

Dù sao bây giờ tiếp tế vũ khí rất phiền phức, bắn một viên đạn là hết một viên, không giống dị năng còn có thể từ từ bổ sung, hoặc hấp thu tinh hạch.

"Chẳng lẽ bọn hắn không có dị năng? Không có khả năng! Không có dị năng không có khả năng hoàn hảo không tổn hao gì sống sót đến tận bây giờ, rốt cuộc là vì cái gì?" Martina thì thào lẩm bẩm.

"Có lẽ... Bọn họ không muốn để chúng ta biết dị năng của bọn họ."

"Chẳng lẽ dị năng bọn họ có chỗ nào đó đặc thù? Cho nên không muốn chúng at biết rõ?"

Đối mặt với sự truy vấn của Martina, Harry Deegan sờ lên thú con màu trắng trên ngực, dùng âm thanh khàn khàn trả lời: "Ai biết được..."

Đối mặt Harry Deegan dịu dàng sờ sờ, chẳng biết tại sao bộ lông của thú con màu trắng đều bị dựng lên, thân thể cũng run nhè nhẹ...



Mục đích cuối cùng dường như còn rất xa, bọn hắn lái xe suốt hai ngày, vào ngày hôm sau lúc mặt trời sắp xuống núi cuối cùng đã đến nơi —— biên giới một mảnh núi rừng.

Bọn hắn đến không bao lâu, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xông ra từ trong rừng cây, trên người hắn vô cùng bẩn, dường như đã vài ngày không rửa mặt, hơn nữa bên phải gương mặt còn có một đường vết thương thật dài, từ trình độ kết vảy, hình như mới vừa bị thương.

Kỳ quái chính là, trong tay hắn còn bắt một bé trai khoảng bốn năm tuổi.

Quần áo trên người bé trai đã rất cũ nát rồi, như mấy mảnh vải rách còn treo trên người, trên mặt vô cùng bẩn, miệng bị ngăn chặn, tay chân cũng bị nhánh dây trói lại. Cả người nó không ngừng vặn vẹo, đồng tử đen kịt hung dữ nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, giống như ấu thú hung ác.

"Bahrton, anh đang làm gì đó!"

Có người nhìn không được, chỉ là một đứa bé, sao có thể đối đãi như vậy? Không biết bây giờ số lượng trẻ con rất ít hay sao?

"Bahrton, thả đứa nhỏ xuống!"

"Anh làm sao có thể làm như vậy?"

Mọi người nhao nhao chỉ trích Bahrton, bảo hắn thả đứa nhỏ xuống, còn có người muốn ra tay chém đứt dây trói đứa nhỏ.

Bahrton né tránh người nọ đưa tay tới, hô lớn: "Ngừng! Các người còn muốn bắt thú biến dị không hả?!"

"Muốn bắt thú biến dị có liên quan gì đến đứa nhỏ này?"

"Đúng đấy, Bahrton anh đừng nói sang chuyện khác!"

"Anh..."

"Ngừng!"

Mắt thấy lại muốn nhao nhao lên, Martina tiến lên một bước ngăn cản tranh luận.

Đối với vị cường giả cấp năm xinh đẹp này, mọi người vẫn rất nể tình, ngừng chất vất.

Martina đợi mọi người im lặng, sau đó đánh giá đứa nhỏ trong tay Bahrton, hỏi: "Bahrton, anh nói đứa nhỏ này có quan hệ với dị thú? Không có nó không b ắt được dị thú sao? Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Dị thú kia không phải bị thương sao, trước đó dường như nó được bọn nhỏ du đãng ở biên giới thành phố phế tích bị chìm một nửa cứu được, thời điểm tôi phát hiện ra nó là lúc nó đi theo đám trẻ ở cùng một chỗ.

Sau đó bắt nó thất bại, bị nó chạy trốn, tôi đuổi nó đến đây sau đó vẫn luôn canh giữ ở bên này, hôm nay vừa mới phát hiện ra tiểu quỷ này, tôi hoài nghi đám nhỏ kia không biết làm sao cũng đuổi theo đến đây.

Tôi nghĩ dị thú kia có lẽ vẫn có cảm tình với bọn nó, chuẩn bị dùng đứa nhỏ này dẫn dụ nó ra."

trướctiếp