Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 447: Vòng xoáy


trướctiếp

"Đoàn trưởng Tần, anh đã đến rồi!"

"Chúng tôi không có việc gì! Cũng còn may các người đã đến kịp thời! Chậm một chút đã không còn kịp rồi!"

"Đúng rồi, tôi đều đã có ý định liều mạng rồi!"

An Ninh mấp máy miệng, vẻ mặt lãnh đạm nói với Tần Thiếu Minh: "Đoàn trưởng Tần, tình báo lần này xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, chúng tôi tổn thất hơn hai mươi người, tôi hy vọng anh có thể cho chúng tôi lời giải thích thỏa mãn!"

"Tôi biết rõ, lần tình báo này quả thật có vấn đề, tôi sẽ điều tra cẩn thận!"

An Ninh không nói gì, nhưng cô đã quyết định tự mình điều tra chuyện này, muốn hại người của cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua!

Mà lúc này Ôn Dao bọn họ vẫn còn đang trên đại dương bao la, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau bọn họ đã có thể trở lại căn cứ Huy Hải rồi.

Mấy ngày nay gió êm sóng lặng, trên đường đi cũng không gặp sóng gió quá lớn gì, có đôi khi còn có thể nhìn thấy binh sĩ nước E cầm một sợi dây thừng thả thòng bên quân hạm rồi nhảy xuống biển, dưới chân xuất hiện một khối băng hình dáng ván trượt, dĩ nhiên chơi trò trượt ván lướt sóng biển như vậy đấy.

Mấy binh sĩ Hoa quốc tựa vào thành lan can nhìn đối phương làm ra một loạt động tác có độ khó cao, thậm chí còn huýt sáo với bọn hắn, ra hiệu bọn hắn cũng tới thử xem.

Các binh sĩ cũng không có ý nghĩ này, tuy nhìn có vẻ rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng đây là trái với quân lệnh đấy, cũng không biết hạm trưởng nước E nghĩ thế nào, lại đồng ý cho binh sĩ làm như vậy.

Ôn Dao dựa vào trên người Đại Hoàng, nằm ở trên boong thuyền hưởng thụ gió biển thổi, nhắm mắt lại minh tưởng.

Mạn Mạn bị Ôn Dao ôm vào trong ngực, tuy bây giờ còn chưa có tỉnh, nhưng Ôn Dao sợ nó nghỉ ngơi trong khoang thuyền buồn hỏng mất, nên mang theo nó ra ngoài phơi nắng, dù sao thực vật có lẽ vẫn cần sự quang hợp?

Dị thực cũng là thực vật ah!

Thor tựa trên lan can, ưu sầu nhìn về phía dưới bốc lên bọt nước màu trắng, thở dài sâu kín.

Nếu không tìm cơ hội, ngày mai hắn sẽ lộ ra nguyên hình mất thôi!

Thế nhưng, thời tiết tốt như vậy, sóng lặng gió êm, chung qunah còn có quân hạm các nước khác, cái này bảo hắn nhảy xuống biển thế nào đây?

Nếu không buổi tối giả bộ như lúc ngắm sao không cẩn thận rơi xuống biển?



Thor vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ phương thức tử vong cho mình, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gầm rú của Đại Hoàng.

Ôn Dao bị gió biển thổi đến có chút mơ mơ màng màng cả kinh, Ôn Dao mở bừng mắt, trong đầu hỏi: 【Làm sao vậy?】

【Không biết, chủ nhân, ta cảm giác tâm tình rất bực bội, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.】

Thanh âm của Đại Hoàng rất bực bội, thậm chí còn mang theo chút hoảng sợ.

Ôn Dao còn đang định hỏi cái gì, đột nhiên như cảm giác được cái gì ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời vốn đang sáng ngời xanh thẳm đột nhiên ảm đạm xuống, tầng tầng mây đen chồng chất trên đỉnh đầu, khiến người ta có cảm giác không thở nổi.

Thân hạm lay động càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh, một luồng gió mạnh đẩy lên, quân hạm như bị đẩy lên giữa không trung.

Không ít binh sĩ còn đang đứng bị ngã nhào trên boong thuyền, có mấy người thiếu chút nữa trượt khỏi lan can bay ra ngoài, cũng may còn kịp bắt lại lan can giữ người ở lại.

Một tay Ôn Dao bảo hộ Mạn Mạn trong ngực, một tay chặt chẽ nắm lấy lan can, cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong khoang thuyền.

Gió càng lúc càng lớn, mà ngay cả Đại Hoàng cũng dùng móng vuốt bấu chặt trên các khe hỡ boong thuyền, phòng ngừa chính mình bị gió thổi bay.

Sóng biển cực lớn liên tiếp không ngừng đánh tới tách mấy chiếc quân hạm ra, mưa từ trên bầu trời tí tách rơi xuống, dần dần hợp thành một mảnh, gió thổi cùng màn mưa ùn ùn kéo đến, hung hăng đánh vào binh sĩ còn đang ở trên boong thuyền.

Ôn Dao tăng nhanh tốc độ, Ôn Dao thật không ngờ biến hóa nhanh chóng thế này, sóng biển cực lớn có thể khiến quân hạm lay động mãnh liệt như thế, thế nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rời khỏi boong thuyền.

Vốn biển cả ôn hòa bình tĩnh lại một lần nữa lộ ra bộ mặt dữ tợn, sống biến cực lớn lần lượt đánh vào thân hạm, có sống biển nhấc cao hơn chục mét, hung hăng đánh mạnh vào boong tàu, đánh bay mấy binh sĩ vào trong biển.

Ôn Dao không thể không dừng bước, Ôn Dao nhét Mạn Mạn vào trong ngực, tay trái vẫn nắm chặt lan can, duỗi tay phải ra có ý đồ cứu mấy binh sĩ bị đánh bay xuống biển.

Thân hạm lay động dữ dội ảnh hưởng đến hành động của Ôn Dao, thật vất vả dùng dây thừng nước ném các binh sĩ lên, lại một trận sóng dữ đánh đến, Ôn Dao không nghĩ buông tay lại bị lực trùng kích cực lớn đánh bay ra ngoài, ngã xuống quân hạm.

Đại Hoàng sau lưng sốt ruột, cánh nó khẽ vỗ, cả thân thể bay lên không, cúi người bay về hướng chủ nhân bay đi.

Một trận vòi rồng xuất hiện, cuốn Đại Hoàng lên cao, trên không trung Đại Hoàng ngã nhào lật hai cái, sau khi khống chế được gió quanh thân ổn định lại thân mình, lại phát hiện vốn chủ nhân còn lộ cái đầu trên biển lại không thấy bóng dáng đâu nữa!

Đại Hoàng luống cuống, nó gào thét vài tiếng, vây quanh chỗ Ôn Dao biến mất hai vòng, sau đó đâm đầu vào biển!

Ôn Dao ở chỗ nào?



Vừa rơi xuống biển Ôn Dao không chút kinh hoảng, Ôn Dao ló đầu từ trong nước, cố gắng ổn định nước biển chung quanh mình, chuẩn bị ném ra dây thừng nước kéo chính mình lên. Ai ngờ còn chưa hành động, một luồng sóng thần kéo đến, lần nữa kéo cả người Ôn Dao vào trong biển.

Ôn Dao từ trong sóng biển ngoi lên hụp xuống mấy lần, đột nhiên, nước biển chung quanh bắt đầu biến thành vòng xoáy hình tròn, lấy mắt thường có thể nhìn thấy một vòng xoáy cực lớn hình thành gần chỗ Ôn Dao.

Nhìn thấy vòng xoáy này, trong lòng Ôn Dao dâng lên dự cảm không tốt, Ôn Dao điều động tất cả dị năng, khống chế nước biển bên người mình, muốn thoát khỏi vòng xoáy không hiểu thấu xuất hiện này.

Nhưng lực hút của vòng xoáy này thật sự quá lớn, cả thân thể Ôn Dao đều b ị cuốn vào bên trong, căn bản không có cách nào.

Cuối cùng, sắp tới vào giây phút sắp bị hút vào, Ôn Dao không thể không cuộn mình lại, dùng tinh thần lực bảo vệ cả người mình, giảm bớt tổn thương đến mức thấp nhất.

Vào giây phút mất đi ý thức cuối cùng, khóe mắt Ôn Dao xuất hiện một thân ảnh màu vàng...

Ôn Dao không biết, vòng xoáy như vậy có mấy cái, thậm chí Thor có ý định muốn nhảy xuống biển chết cũng bị một vòng xoáy hút vào.

Không bao lâu, bão tố đột nhiên xuất hiện ngừng hẳn, bầu trời dần dần trong, nếu như không phải trên boong thuyền một mảnh bừa bộn, căn bản không thể nào tưởng tượng bão tố khủng khiếp đã xuất hiện qua.

Rất nhanh quân hạm bắt đầu xem xét nhân số thương vong, Ôn Minh vẫn cho rằng em gái sớm đã tiến vào khoang thuyền lúc này mới phát hiện không thấy em gái đâu nữa, đồng dạng mất tích còn có Đại Hoàng, Thor và ba binh sĩ.

"Chuyện gì xảy ra!"

Thor mất tích là chuyện trong dự liệu, nhưng tại sao Ôn Dao còn không tiến vào khoang thuyền?

Cậu vẫn luôn cho rằng với thực lực của em gái chắc chắn không có vấn đề gì đấy!

Tại sao có thể như vậy?

"Thực xin lỗi, trung tá Ôn, đều là lỗi của tôi, Dao Dao vì cứu chúng tôi mới không cẩn thận bị sóng biển cuốn đi..."

Một binh sĩ đỏ mắt đứng dậy, trước đó hắn và vài chiến hữu đang xem người nước ngoài lướt sóng, không có chú ý đến thời tiết biến hóa, đợi đến khi phản ứng kịp, bọn hắn tận mắt nhìn thấy người nước ngoài đang lướt sóng kia bị sóng biển quật ngã, bị cuốn vào đáy biển biến mất không còn nhìn thấy.

Sau đó mấy người bọn hắn muốn tiến vào khoang thuyền lại bị đánh bay xuống biển, với tư cách binh kỹ thuật tuy bọn hắn có kỹ năng bơi lội, nhưng lại không có bất cứ dị năng gì.

Vốn tưởng rằng lần này bọn hắn chắc chắn phải chết không còn nghi ngời, ai nghĩ chính mình được cứu, hơn nữa còn là cô bé nhỏ tuổi nhất quân hạm cứu được!

trướctiếp