Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 423: Dị năng biết trước


trướctiếp

Buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì, hôm nay bọn họ mới đến ngày đầu tiên, tình huống không rõ, cộng thêm trên biển hoàn toàn không được nghỉ ngơi tốt, đoàn người nhất trí quyết định đi nghỉ ngơi sớm, còn lại chuyện gì để ngày mai nói!

La Chính Thanh mang theo cấp dưới duy nhất cùng Ôn Minh bọn họ ở chung một lều vải, lúc mấy người định đi ngủ, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ồn áo náo động. Dường như có người đang lớn tiếng hô hào cái gì.

Ôn Minh nhíu mày, cậu để đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, cậu lại vội vàng trở về, dặn dò với La Chính Thanh: "Phó bộ trưởng, bây giờ bên ngoài có chút việc, hiện tại tôi cần đi ra ngoài một chuyến."

"Chuyện gì? Nghiêm trọng không? Có cần tôi hỗ trợ hay không?"

"Chuyện hơi có chút phức tạp, có điều không nhiều vấn đề lắm, chờ chúng tôi trở về nói sau, anh và những người khác cứ ở lại đây."

Nói xong lời này, thậm chí Ôn Minh không kịp nói cùng Ôn Dao cái gì đã xông ra ngoài một lần nữa.

Thor duỗi người nhìn ra bên ngoài, sau đó vỗ vỗ tấm rèm vải của Ôn Dao: "Dao Dao, có muốn cùng đi ra ngoài xem không?"

————

Đợi đến lúc Ôn Minh dặn dò xong La Chính Thanh rồi đi ra ngoài, Phí Hướng Địch đã sắp xếp xong xuôi những chuyện khác, mười binh sĩ vác súng trên vai, đạn lên nòng đứng ngay ngắn thành một hàng, mà phía trước bọn hắn còn có một người đàn ông đầy lo lắng chờ đợi, thật sự là Trương Khải một trong ba người mới đến ngày hôm nay.

"Trung tá Ôn, chuyện kế tiếp liền giao cho cậu rồi, không cần lo lắng, muốn làm thế nào liền làm như thế đó, coi như có đánh chết người cũng coi như tính cho tôi."

"Vâng!"

Đợi Ôn Minh mang theo một đám người rời khỏi chỗ này, Phí Hướng Địch phân phó những binh sĩ tuần tra khác: "Hôm nay đều tỉnh ngủ một chút, đừng chủ quan."

Mà bên kia, Trương khải đang kể rõ lại chuyện đã trải qua cho Ôn Minh, trước đó do thời gian quá gấp, hắn chỉ nói có người tìm bọn hắn gây phiền toái, bây giờ hai bên đối địch, thiếu chút nữa đá đánh nhau rồi.

Thì ra sau khi ba người bọn họ trở về, đều tự tìm đến những người Hoa quốc trong đội ngũ khác, nói cho bọn hắn biết tin tức có thể đi theo quân hạm của nước mình trở về nước.

Mặc dù có hai người cảm thấy về nước nói không chừng trôi qua càng kém hơn, bây giờ bọn hắn cảm thấy trôi qua còn thoải mái, cho nên căn bản không muốn về nước, những người khác đồng ý sáng sớm hôm sau dọn đến bên kia chỗ Ôn Minh bọn họ, đây cũng là ban ngày đã nói rồi.

Đã phải đi, tự nhiên phải sớm nói trước với đoàn đội.

Vốn những người khác còn rất thuận lợi đấy, tuy là đồng đội cùng chung hoạn nạn, nhưng cũng không phải bán mình, muốn đi người khác cũng không ngăn cản, còn có vài người bạn thật lòng thật dạ nói lời chúc phúc.



Nhưng có một cô gái Tô Tây lúc nói chuyện với động đội cô ấy xảy ra vấn đề, đối phương rõ ràng không cho cô ấy đi, vì vậy đã xảy ra tranh cãi kịch liệt.

Bởi vì đội ngũ Hồ Nhất Tuyền và Du Cường bọn họ nghỉ ngơi cách chỗ Tô Tây không xa, nên đã nghe được âm thanh.

Nói như thế nào cũng đã nói muốn cùng nhau đi, đương nhiên bọn hắn không thể ngồi yên không để ý đến, cộng thêm quân hạm của nước mình đến rồi, tự nhiên sức mạnh càng đủ.

Vì vậy một người đi trước sang đó xem chuyện gì xảy ra, một người khác lập tức đi thông báo cho người Hoa quốc muốn đi cùng.

Hai bang cứ như vậy chống đối nhau, Du Cường bọn hắn ít người, đoàn đội đối phương khoảng hơn năm mươi người, trực tiếp dùng dây leo bao vây lại.

Trương Khải thấy tình thế không đúng, vụиɠ ŧяộʍ chạy tới tìm Ôn Minh bọn họ.

"Cậu biết rõ vì sao bọn hắn không để cô gái kia đi không?"

Tuy đang chạy, nhưng giọng điệu Ôn Minh vẫn không nhanh không chậm.

Trương Khải lắc đầu: "Không... Không biết."

Hắn một đường dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, bây giờ vừa chạy vừa giải thích chân tướng, sớm đã thở hồng hộc rồi.

"Dị năng của cô gái kia là gì?"

Đã không thả người, tự nhiên cô bé kia có chỗ gì đó hơn người, nên bọn hắn không nỡ thả cô ấy đi.

Trương Khải vẫn lắc đầu, bọn hắn cũng là đến hòn đảo nhỏ này sau đó mới biết nhau đấy, cô bé kia cũng không nói dị năng của mình là gì.

"Có điều bên người Tô Tây... luôn luôn có người đi theo, chính cô ta cũng rất ít ra ngoài."

Ôn Minh gật đầu, xem ra trên người cô bé kia quả thật có chỗ đặc thù rồi.

Chờ bọn hắn đuổi đến chỗ xảy ra chuyện, nơi đó đã ba vòng bên ngoài ba vòng vây quanh không ít người, bọn hắn còn nghe được bên trong có âm thanh va chạm, giống như đã ra tay trước rồi.

Ôn Minh bọn họ đến đã kinh động đám người đứng bên ngoài vây quanh xem náo nhiệt, nhìn vẻ mặt lạnh lùng khí thế cường đại của Ôn Minh, nhìn nhìn lại phía sau cậu có một đám binh sĩ võ trang đầy đủ, bọn hắn yên lặng mở đường, nhưng trong ánh mắt hào quang xem náo nhiệt vẫn không cách nào che giấu được.



Nhìn bộ dạng bọn hắn như vậy có lẽ là đám binh sĩ Hoa quốc mà những người kia vừa nói nha!

Đây là muốn đánh nhau sao?

Không biết thực lực của bọn hắn như thế nào?

Trong lòng mỗi người đều nghĩ khác nhau, nhưng bản tính xem náo nhiệt vẫn không thay đổi.

Ôn Minh vừa đi vào, chợt nghe một giọng nữ thanh thúy dùng tiếng anh nói ra: "Mike, lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi, lúc tôi muốn đi tự nhiên có thể đi, bây giờ anh lại dung túng đội viên của mình đả thương bạn tôi, anh có ý gì!"

"Ơ, có ý định đi nên muốn trở mặt rồi hả? Nói thế nào cô cũng đã ở trong đội ngũ chúng tôi hơn nửa năm, chẳng lẽ chúng tôi không phải đồng đội của cô? Cô cũng đừng quên, mạng của cô là chúng tôi cứu được đấy!"

Một giọng nữ kiều mỵ khác vang lên, âm cuối còn kéo dài một chút, nghe đến lòng người đều ngứa ngáy.

"Helen, các người đã cứu tôi, nhưng chẳng lẽ tôi không cứu các người sao? Trước đó chúng ta ở chung không phải rất tốt sao? Vì sao không thể gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình chứ?"

"Không có vì sao, cô không thể đi!"

"Cô..."

"Cô ấy có thể đi hay không không phải cô có thể quyết định!"

Đột nhiên xuất hiện một giọng nam cắt ngang đối thoại giữa các cô, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đột nhiên phát ra tiếng.

Mấy người đàn ông da trắng bị vài binh sĩ mặc quân trang chế trụ, dưới đống lửa đã cháy gần hết chiếu rọi, một bóng dáng tinh anh thon dài từng bước một đi đến phía bọn hắn.

Cả người cậu mặc quân trang xanh lá, khí thế cường đại, đôi mắt thâm thúy đen như mực không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Ngũ quan tuấn mỹ, không mang một chút cảm giác phái nữ nào, hơn nữa vô cùng trẻ tuổi, so với người đàn ông da trắng dung mạo tương đối mà nói, thậm chí có vẻ cậu chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng khí thế cường đại kia khiến người ta không thể nào để ý đến tuổi của cậu.

Theo tiếng giày quân dụng giẫm trên mặt đất từng tiếng từng tiếng như đập vào lòng người, thậm chí khiến người ta nhịn không được lui về phía sau một bước.

Cô gái da trắng tên Helen vừa nhìn thấy Ôn Minh con mắt đã sáng ngời lên, như báo săn trong đêm tối thấy con mồi, con mắt nhìn chằm chằm vào cậu không rời, thậm chí không tự chủ lè lưỡi liếm liếm cánh môi tinh hồng.

Cô ta đưa tay che miệng phát ra tiếng cười nhõng nhẽo: "Ơ, người này chính là chỗ dựa của các người à?"

trướctiếp