Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 414: Kịch chiến


trướctiếp

Thor lấy xe bay ra, quay đầu hô: "Nhanh! Lên xe!"

Ôn Dao cũng không có bất cứ động tác gì, Ôn Dao vừa trấn an Đại Hoàng xao động bất an, vừa nói: "Tại sao nó phải tấn công chúng ta?"

"À? Bà cô, lúc này đến lúc nào rồi hả? Đừng hỏi vấn đề nữa, đi nhanh đi!"

Thor cảm thấy mình đau cả đầu, không phải nói phải nhanh chóng đi hay sao, làm sao lại còn lề mề như vậy?

Thấy Ôn Dao vẫn còn đứng bất động ở đó, Thro chỉ có thể giải thích nói: "Thông thường, loại động vật biển khổng lồ cao cấp này không thường tấn công con người, cũng rất ít khi ra khỏi mặt biển, lần này hoặc nó đói bụng, muốn thay đổi khẩu vị; hoặc chúng ta đi qua địa bàn của nó, nó cảm thấy chúng ta đang gây hấn với nó; hoặc chúng ta có thứ gì đó hấp dẫn nó. Chính là mấy nguyên nhân này."

Ôn Dao gật gật đầu, Ôn Dao cũng cảm thấy như vậy đấy.

"Tiểu tổ tông, có thể đi được chưa? Anh đã đồng ý với anh của em nhất định phải bảo vệ em tốt đấy."

Thor biết rõ cô bé này nhìn nhỏ nhưng thực lực cũng không yếu, bây giờ chính mình có thể còn đánh không lại Ôn Dao, chỉ có thể dụ không thể đánh.

"Ừ."

Ôn Dao gật gật đầu, xoay người nhảy lên lưng Đại Hoàng.

Đại Hoàng dang rộng đôi cánh, dùng sức một cái, xông vào màn đêm.

Đây là không định ngồi xe bay của hắn rồi hả?

Đang nghĩ ngợi trên lưng Đại Hoàng có chỗ tốt gì, Thor còn muốn nói đã nhìn thấy Đại Hoàng bay về hướng động vật biển.

Mẹ ơi! Không phải nói đi hay sao? Làm sao đứa nhỏ này lại tiến đến gần rồi chứ?

Thor nóng nảy, hắn nhảy lên xe bay, phóng đuổi theo.

Trên mặt biển gió thật to, không chỗ nào không có không khí ẩm ướt khiến cho con người cảm thấy rét lạnh.

Thor mở xe bay chắn trước mặt Ôn Dao, hắn ló ra từ cửa sổ xe, hướng về phía Ôn Dao hô lớn: "Dao Dao, chênh lệch ba cấp không phải chuyện đùa! Tấn công của em không có tác dụng gì với nó! Đừng ngớ ngẩn nữa!"

Cách một cấp chiến đấu cũng không phải không được, không ít nhân vật thiên tài cũng đã có kinh nghiệm chiến đấu vượt cấp, cách hai cấp cơ bản nhìn không nổi, cho dù đánh nhau khả năng thắng cũng rất thấp, mà ba cấp....

Đứa nhỏ này cho rằng đây là phim điện ảnh sao? Tùy tùy tiện tiện có thể vượt cấp chiến đấu, cấp bậc kia còn một phần mười hả?!

"Ai nói với anh tôi sẽ dốc sức liều mạng với nó hả?"

Ôn Dao lại không phải kẻ ngu, biết rõ đánh không lại còn dốc sức liều mạng? Thế nhưng Ôn Dao rất tiếc mạng đấy.

"À? Vậy em..."



"Tôi chỉ đi dẫn dụ nó rời đi."

Đúng vậy, đã đánh không lại, vậy dẫn nó rời đi thôi.

Trên mặt biển bị nước sơn màu sắc đen tối bao phủ, tiếng pháo liên tiếp không ngừng, mượn nhờ ánh lửa chợt lóe kia, Ôn Dao có thể nhìn thấy rõ ràng quái vật lộ ra trên mặt biển kia.

Nó chỉ lộ ra một phần trên mặt biển cũng gần bằng một con tàu bảo vệ rồi, làn da nó thô ráp, bề ngoài bao trùm những hạt mụn lớn nhỏ, tựa như nham thạch.

Mấy chiếc quân hạm chung quanh không ngừng nã pháo về phía cự thú, từng đợt sóng lớn bị nhấc lên, ánh lửa bạo tạc nổ tung cùng sương mù bao vây hoàn toàn động vật biển.

Giữa không trung, có một máy bay không người điều khiển cũng không ngừng bắn phá về phía cự thú, tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, toàn bộ mặt biển đều bị sương mù cùng hơi nước bao phủ.

Đột nhiên, từng đạo mũi tên nước bắn ra trong sương khói, cho dù máy bay không người lái đã cố gắng né tránh, nhưng đã có mũi tên nước dày đặc đánh trúng vào thân máy, đuôi máy bay có chỗ rất nhanh đã toát ra khói đặc cuồn cuộn.

Rất nhanh, máy bay không người lái kia lảo đảo, mang theo khói đặc rớt xuống động vật biển, "Bùm" vang lên một tiếng nổ mạnh cực lớn.

Sương mù từ từ tán đi, Ôn Dao phát hiện động vật biển cũng không phải lông tóc ít bị tổn thương, làn da cứng rắn của nó dưới sự bắn phá của đạn pháo dày đặc có không ít chỗ bị nổ tung, lộ ra màu đỏ sậm huyết nhục, máu tươi không ngừng tuôn ra, lại bị nước biển tẩy rửa.

Chuyện này dường như chọc giận động vật biển, thân hình nó cuốn lại, cái đuôi thật dài vung ra một độ cong cực lớn, hung hăng đánh lên tàu bảo vệ gần nó nhất.

Đuôi to dài như mái chèo trực tiếp đánh thẳng lên tàu bảo vệ, khiến phần trước chiến hạm bị đập lỏm xuống.

"Hạm trưởng, chúng ta đã mất liên hệ với Trường Bình Số 2!"

Phí Hướng Địch một đấm nện xuống mặt bàn, lên tiếng hét lớn: "Công kích! Tiếp tục tấn công cho tôi!"

"Hạm trưởng! Trường Bình Số 1 cùng Số 3 nói sẽ ngăn chặn quái thú, để chúng ta lập tức lui lại!"

"Đáng chết! Đến cùng ai là hạm trưởng! Ở đâu đến phiên bọn hắn ra quyết định!"

"Nhưng nhiệm vụ của chúng ta..."

Hai tay Phí Hướng Địch nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra cuồn cuộn, móng tay thậm chí đâm vào lòng bàn tay. Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào điểm đỏ trên màn hình, hai điểm màu xanh đang tiến đến gần nó.

Đến tột cùng phải làm gì?!

Phí Hướng Địch cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên mặt nhảy dựng lên, chỉ chốc lát sau hắn cũng cảm giác được trong cổ họng toát ra một mùi vị ngai ngái.

Hắn nhắm lại mắt, lúc chuẩn bị nói ra "lui lại", tiếng binh sĩ một lần nữa vang lên: "Hạm trưởng! Có sinh vật không rõ từ không trung tiến đến gần hướng quái thú!"

"Cái gì?"

Phí Hướng Địch bổ nhào vào trước màn hình, quả nhiên, đột nhiên toát ra một điểm đỏ vượt qua điểm màu lục, cách điểm đỏ khác càng ngày càng gần.



"Đó là cái gì? Lúc nào xuất hiện?"

"Không có chú ý! Nhưng căn cứ theo tín hiệu phản hồi, hình thể khoảng ba mét, chắc là sinh vật bay nào đó."

Đột nhiên xuất hiện sinh vật không biết khiến cho mọi người không hiểu ra sao, mà nghe đến hình thể ba mét, Ôn Minh đột nhiên nhớ tới thái độ khác thường trước đó của em gái, trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất thường...

Rất nhanh, trên màn hình lớn xuất hiện một ra đa quét hình thành hình vẽ.

Nhìn hình thể cùng đôi cánh quen thuộc kia, hơn nữa còn rõ ràng hình người, cả người Ôn Minh như rớt vào hầm băng!

Tên Thor kia làm ăn kiểu gì vậy hả! Vì sao Dao Dao và Đại Hoàng lại xuất hiện ở đó!

Phí Hướng Địch cũng nhận ra hình dáng Đại Hoàng, dù sao mấy ngày nay trên thuyền Đại Hoàng luôn xoát đủ cảm giác tồn tại ở trên không trung, như vậy người trên lưng nó...

Trong lòng Phí Hướng Địch có một suy đoán không thể tin, hắn tìm kiếm mọi nơi, quả nhiên cô bé trước đó đã sớm không nhìn thấy nữa.

"Trung tá Ôn, đó là..."

Tiếng nói Phí Hướng Địch kéo ý thức của Ôn Minh trở về, cậu không chút suy nghĩ phóng ra bên ngoài, lại bị Phí Hướng Địch kéo lại.

"Buông ra!"

Ôn Minh nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay bị lôi kéo toát ra lôi điện màu lam, đánh bật Phí Hướng Địch ra.

Nhưng Phí Hướng Địch lần nữa ngăn ở trước mặt Ôn Minh: "Cái kia thật là Đại Hoàng cùng em gái của cậu?"

Vẻ mặt Ôn Minh đã nói lên tất cả, Phí Hướng Địch ngăn cản Ôn Minh nói: "Bây giờ cậu đi ra ngoài làm được cái gì?! Đi chịu chết sao?"

"Đó là em gái của tôi!"

Ôn Minh giận dữ mở to hai mắt, gân xanh trên thái dương căng cứng lên, mặt trướng đến đỏ bừng, giống như một giây sau sẽ xé tan Phí Hướng Địch ngăn cản trước mặt cậu.

"Cậu đi ra ngoài cũng không làm được chuyện gì! Ở chỗ này ngược lại có thể quan sát rõ ràng!"

"Tôi..."

Trong lúc đó, toàn bộ thân hạm một lần nữa lắc lư kịch liệt, còn chưa chờ bọn họ hiểu chuyện gì xảy ra, toàn bộ đại não giống như bị cái gì đó đâm mạnh một phát.

"A!"

Trong phòng lái tất cả mọi người đều ôm đầu, vẻ mặt mọi người đều lộ ra dữ tợn, biểu lộ hết sức thống khổ, cộng thêm thân tàu chấn động, tất cả mọi người đứng không vững ngã lăn đầy đất, thậm chí có người trực tiếp mất đi ý thức.

Mà trong phòng lái tất cả màn hình đều biến thành pháo hoa, tiếng cảnh báo màu đỏ đột nhiên vang lên!

trướctiếp