Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 388: Nhà họ Tề


trướctiếp

Có đi hay không?

Ôn Minh lâm vào trầm tư, chuyện này quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn cậu không cách nào quyết định được.

"Hai ngày này hãy suy nghĩ cho thật kỹ, quyết định xong thì nói cho cha biết, chùng ta còn tính toán những chuyện sau này. Về phần những điều khoản tinh thạch kia, con cũng không cần lo lắng, chờ con quyết định xong chúng ta bàn bạc giao dịch cùng bọn họ."

Ôn Minh gật gật đầu, thật sự cậu cần thời gian suy nghĩ thật kỹ.

"Nhưng con cũng đừng giảm bớt tu luyện dị năng, lãnh đạo người khác, thực lực của bản thân không thể quá kém. Thừa dịp ở chỗ này không có chuyện lớn gì, nắm chặt thời gian, đừng rớt lại phía sau Dao Dao quá nhiều nha." Ôn Trác cười cười, dặn dò.

Đợi hai người nói gần hết chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, nương theo đó còn có giọng nói của Hạ Uyển:

"A Trác các người nói xong rồi chưa? Thời gian không còn sớm, cũng nên nghỉ ngơi, em cùng chị dâu thứ dẫn bọn nhỏ đi xem phòng của từng đứa."

"Được rồi." Ôn Trác đứng dậy đi về phía cửa, vừa nói với hai anh em: "Còn những chuyện khác lại nói sau, các con đi nghỉ ngơi sớm đi. Ở đây các con cũng đừng gò bó, càng thoải mái bọn họ càng vui mừng."

Cửa phòng sách mở ra, Hạ Uyển đứng ngoài cửa cười hỏi: "Nói xong rồi?"

"Ừm, em dẫn bọn nhỏ đi nghỉ ngơi đi."

Ôn Minh kéo tay Ôn Dao đi ra, đi theo Hạ Uyển ra ngoài, Trịnh Phàm Nhu và Ngữ Điệp đang đứng ở cửa chờ bọn họ.

Gian phòng của bọn Ôn Minh ở một tòa lầu khác, người nhà họ Hạ đã chuẩn bị rất chu đáo, các mặt đều cân nhắc kỹ càng.

Trên bãi cỏ lầu các có xây một phòng nhỏ bằng gỗ, không gian thật lớn, dùng để Đại Hoàng ở lại.

Mà bên cạnh phòng gỗ nhỏ có một cây đại thụ, trên cây đại thụ cũng đồng dạng xây một căn nhà, là nơi cư trú cho Trường Phong.

Gian phòng Ôn Minh ở đầu bậc thang lầu hai, gian phòng của Ôn Dao và Ngữ Điệp đều ở lối đi nhỏ trong chỗ sâu.

Gian phòng của Ôn Dao được bố trí rất đơn giản, dùng màu xanh da trời làm màu chủ đạo, cũng không có vật dụng thông thường của các cô bé, thậm chí trong không gian sâu sắc còn lộ ra vài phần trống trải.

"Dao Dao, mẹ con nói gian phòng này trên cơ bản đều dựa vào phòng cũ của con bố trí đấy, con cảm thấy thế nào?"

Trịnh Phàm Nhu hơi có chút lo lắng, lúc bắt đầu trang trí phòng ốc màu hồng nhạt mà các bé gái yêu thích, còn thu gom không ít các loại búp bê con rối....

Nhưng em chồng nói Dao Dao không thích như vậy, nên đơn giản hóa đổi lại thành bộ dạng cực kỳ đơn giản như bây giờ, những đồ đạc bé gái kia đều bỏ vào trong phòng Ngữ Điệp rồi, cô còn thật lo lắng cô bé không vui.

"Rất tốt."



Ôn Dao gật gật đầu, rất hài lòng.

Trước kia gian phòng của mình do chính Ôn Dao trang trí đấy, Ôn Dao không thích có quá nhiều đồ vật trong phòng, như bây giờ thích hợp cho Ôn Dao tu luyện kiện thể thuật hơn.

Hạ Uyển cùng Trịnh Phàm Nhu dặn dò vài câu rồi đi ra, Ôn Dao đi đến phía trước cửa sổ mở cửa sổ ra, phát hiện phương hướng này vừa vặn nhìn thấy Trường Phong cùng Đại Hoàng.

Trường Phong từ nhà trên cây thò đầu ra, hưng phấn kêu lên hai tiếng với Ôn Dao, dường như rất thỏa mãn với phòng mới.

Ôn Dao lấy ra hai khối tinh thạch, phân chia cho Trường Phong cùng Đại Hoàng, sau đó đóng cửa sổ lại.

Sau khi xác định chung quanh an toàn, Ôn Dao bắt đầu luyện tập kiện thể thuật.

Tuy Ôn Dao không ưa thích vận động, nhưng nếu như vì tăng cường thực lực, thế thì không còn gì để nói.

Ôn Dao đã nhớ kỹ các động tác kiện thể thuật cùng nội dung chủ yếu, bộ phận thứ nhất có tám động tác, trước mắt Ôn Dao chỉ có thể làm được năm động tác hợp cách, động tác thứ sáu cũng đã có chút lực bất tòng tâm rồi.

Đợi tập xong ba lượt, Ôn Dao đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa rồi.

Lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng Ôn Dao vô cùng không thích loại cảm giác tim đập rộn lên, cả người đầy mồ hôi, cái này khiến Ôn Dao không thể nào bình tĩnh suy nghĩ vấn đề.

Đợi đến lúc thân thể dần dần ổn định lại, Ôn Dao đi vào phòng vệ sinh bắt đầu tắm rửa.

Sau khi tắm xong Ôn Dao ngã xuống giường, Ôn Dao phát hiện luyện tập cái này thật sự rất mệt mỏi, bây giờ Ôn Dao không muốn minh tưởng, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Dao lại luyện tập một hồi, phát hiện đã có tiến bộ nho nhỏ so với tối hôm qua.

Điều này làm Ôn Dao có chút an ủi, ít nhất trong lòng không còn không muốn như trước nữa rồi.

Buổi sáng cùng ăn sáng với người nhà họ Hạ, phát hiện ngoại trừ Hạ lão gia tử cùng ôn trác, những người đàn ông khác trong nhà đều không ở nhà.

Thì ra bình thường bọn họ đều ở trong quân đội, chỉ vì ngày hôm qua bọn Ôn Dao đến nên bọn họ mới trở về ở một đêm, sáng sớm lại chạy trở về rồi.

Ăn xong bữa sáng, Hạ Uyển cùng Thôi Cầm dẫn theo bọn Ôn Minh chuẩn bị đi đến nhà họ Tề, trước đó đã hẹn thời gian rồi.

Nhà họ Tề cũng ở trong núi Cảnh Phủ, khoảng cách không quá xa, mấy người đi bộ qua cũng được.

Tuổi tác của Tề lão cùng Hạ lão ngang ngang nhau, nhưng nhìn có vẻ già nua hơn Hạ lão vài phần, ánh mắt ông nhìn kỹ đánh giá Ôn Minh hồi lâu, con dâu Đàm Ngưng mở miệng nói: "Cha, lần đầu tiên Ôn Minh đến, cha đừng hù dọa đến người ta, ánh mắt Cảnh Huy ngài còn không tin sao? Nhất định là một đứa trẻ ngoan."



"Tạm được." Tề lão nhàn nhạt mở miệng, sau đó chống quải trượng đứng lên, phân phó Ôn Minh: "Cháu đi theo ông."

Ôn Minh lập tức đứng lên, đi đến đỡ cánh tay Tề lão.

Tề lão giương đôi mắt đồi mồi liếc nhìn Ôn Minh, cũng không từ chối, dẫn theo cậu đi đến thư phòng.

Đợi hai người đi ra phòng khách, vốn bầu không khí có chút căng cứng lập tức buông lỏng, Đàm Ngưng tràn ngập xin lỗi nói: "Thật có lỗi, gần đây cảm xúc cha tôi có chút không tốt lắm, xin mọi người lượng thứ."

Thôi Cầm cười lắc đầu: "Không có việc gì, dù sao lão Tề nhà các người không trở về, Tề lão cũng lo lắng, chỉ là khó nói ra mà thôi."

Bạn già của Tề lão đã mất sớm, vốn còn có một người con gái, nhưng trước đó ra nước ngoài, bây giờ cũng đã mất liên hệ.

Con trai lại ở cách xa ngàn dặm phía nam, cũng chỉ có cháu gái ở bên người mới thoáng hóa giải sự cô độc trong lòng Tề lão.

"Còn phải cảm ơn Dao Dao đã mang giúp đồ lão Tề nhà chúng ta gửi về đây, còn tặng thêm nhiều lễ vật như vậy, so ra lễ vật của bác gái thật sự quá keo kiệt rồi. Nhưng đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, lại hiểu chuyện như thế, vẫn là Uyển Uyển chúng ta dạy dỗ tốt quá."

Đàm Ngưng sờ lên đầu Ôn Dao, cười tủm tỉm nói.

Hạ Uyển lắc đầu: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bớt lo, em không cần lo lắng gì cả."

"Đó cũng là từ bụng em mà ra đó." Đàm Ngưng nhẹ véo khuôn mặt Ôn Dao, cười nói với con gái bên người: "Kỳ Kỳ, con dẫn các em đi chơi đi, có lẽ chúng ta nói chuyện các con cũng không thích nghe."

Tề Kỳ là cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi có dụng mạo thanh nhã, nhìn một chút cũng không giống Tề Cảnh Huy, lại có một loại hương vị dịu dàng của sông nước giang nam.

Cô gật gật đầu, còn chưa tới kịp nói chuyện, Hạ Y Huyên lại hỏi: "Bác gái, chúng con có thể đi ra ngoài hay không? Dao Dao các em ấy cũng còn chưa đi dạo qua căn cứ Hoa Bắc nữa?"

Thôi Cầm trừng mắt liếc nhìn con gái nhà mình: "Vừa về đến đã nghĩ cách chạy ra bên ngoài, còn lôi kéo Dao Dao các em con làm cớ nữa."

Thấy Hạ Y Huyên cong miệng lên, Đàm Ngưng vội vàng ngăn Thôi Cầm: "Mấy đứa nhỏ nha, hoạt bát một chút mới tốt, chị chính là thích tính tình Huyên Huyên nhà em, Kỳ Kỳ nhà chúng ta yên tĩnh quá, cũng không biết giống ai. Huyên Huyên ah, bác gái đồng ý, con cùng Kỳ Kỳ dẫn theo các em đi chơi đi, cũng có thể ăn cơm trưa bên ngoài, chú ý an toàn là được rồi."

Hạ Y Huyên lập tức ôm lấy Đàm Ngưng, vui vẻ nói: "Quả nhiên vẫn là bác gái thương con nhất!"

Thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, lại ôm lấy thôi Cầm: "Con biết rõ mẹ lo lắng cho con, yên tâm, nhất định an an toàn toàn trở về!"

"Được rồi được rồi, mau đi đi, tránh nói mẹ quản con quá nhiều."

Vẻ mặt Thôi Cầm ghét bỏ nói, đáy mắt lại không thể nào che dấu hết sự vui vẻ.

Hạ Uyển cũng cười cười, chị quay đầu nhìn về phía Ôn Dao, phát hiện vẻ mặt con gái mình trước sau như một, ánh mắt lại có chút mê man, dường như đang suy nghĩ gì đó.

trướctiếp